Trình Chí Viễn tâm trạng những ngày qua chẳng tốt lên được. Từ sau hôm đó, đầu óc của hắn cũng trở nên rối loạn vô cùng.
- "Sao vậy, cậu không theo bọn tôi đến CLB à?"
Hắn gỡ bỏ cánh tay đang khoác trên vai mình, thở dài nặng nhọc.
- "Không đi đâu."
Nói xong cũng lật đật bỏ đi.
Suốt cả buổi học chẳng tiếp thu được gì, nhìn đến đâu đều là cảnh tượng đứa trẻ con khóc lóc in ỏi... Chuyện mà Lục Tử Anh mang đến, quả thật tác động quá lớn.
Đi lanh quanh ở trung tâm thương mại, hắn cũng chẳng mua được gì. Ngoại trừ chỗ nước ngọt, bia lon, một vài thứ cần thiết khác xong cũng chẳng chọn được gì thêm nữa.
Cô nhân viên thân thiện nở nụ cười nhìn hắn, bên cạnh còn có hai cô gái uốn éo, xù xì to nhỏ, đôi mắt ai cũng đầy tình ý.
Xem ra cái nhan sắc này thật sự quá nổi bật rồi!
Cô nhân viên trả lại thẻ cho hắn, lịch sự đáp lại bằng một câu tiếng anh.
- "Thật xin lỗi, thẻ của quý khách không dùng được ạ."
Trình Chí Viễn nhíu mày khó hiểu, thẻ của hắn rõ ràng mấy hôm trước vẫn sử dụng được kia mà! Sao có thể...
- "Thật ngại quá, làm phiền cô kiểm tra lại một lần nữa giúp tôi."
Cô nhân viên đồng ý làm theo yêu cầu của hắn, nhưng kết quả cũng chẳng thay đổi.
Cuộc sống của hắn những hôm nay đã xáo trộn lắm rồi! Vậy mà cái thẻ chết tiệt này lại khiến hắn tăng thêm vài phần sầu não.
Cũng may trong ví vẫn còn tiền mặt, bằng không chỗ đồ này chắc chắn sẽ bỏ lại rồi ra về tay không.
Cho hết những túi đồ này vào xe, sau cùng là ngắm nhìn chiếc thẻ đang dần trở nên vô dụng này lòng đầy thắc mắc. Rất nhanh đã có người gọi đến.
- "Nhị thiếu gia, là tôi đây."
Nghe giọng nghiêm túc này cũng biết được là trợ lý Châu. Trùng hợp, hắn đang muốn hỏi về chuyện chiếc thẻ.
- "Bác gọi đúng lúc lắm, vừa hay tôi lại đang muốn hỏi một chuyện."
- "Nhị thiếu gia, tôi đang ở trước căn hộ của cậu. Có chuyện gì chúng ta gặp nhau rồi nói."
Nói xong ông Châu cũng ngắt máy. Không lẽ, bố của hắn lại trở nên chu đáo đến lạ thường? Biết thẻ của hắn không sử dụng được nên nhờ ông Châu bay sang đây để giải quyết chuyện nhỏ nhặt này hay sao? Lý nào lại vậy! Trình Chí Kiên mà hắn biết không yêu thương chìu chuộng hắn đến mức này.
Muốn biết chuyện gì, chi bằng lái xe về gặp trực tiếp ông Châu sẽ rõ. Còn hơn, ở đây đoán già đoán non.
Đúng như ông ấy nói, Trình Chí Viễn vừa trở về nhà đã thấy xe của ông Châu chờ sẵn ở đó. Hắn lật đật xuống xe càu nhàu hỏi.
- "Thẻ của tôi không sử dụng được? Rốt cuộc là sao vậy? À quên mất, tại sao Bác lại đến đây? Đừng nói đến chỉ vì chuyện cỏn con này nhé! Thật là... đâu cần phải như vậy. Chuyện này bác cứ ở yên ở Trung Quốc cũng có thể xử trí ổn thỏa lắm rồi. Hơn nữa, ngồi máy bay từ Trung Quốc sang Pháp, bố tôi cũng rộng rãi quá nhỉ!"
Nhị thiếu gia xem ra vẫn là người hay tự luyến, tự xây dựng kịch bản hoàn hảo quá nhỉ?
Ông Châu nghe xong không mấy quan tâm đến, chỉ đáp lại một câu cũng khiến Trình Chí Viễn sắc mặt dần trở nên khó coi.
- "Nhị thiếu gia, tôi đến đây cũng là vì muốn thay lời chủ tịch thông báo với cậu."
- "Gì mà nghiêm trọng thế!"
Hắn cười trừ, nghe những lời lẻ trịnh trọng này thật sự cảm thấy bất an vô cùng.
- "Thẻ của cậu sẽ bị đóng băng vô thời hạn."
- "Sao?"
Trình Chí Viễn nhíu mày, còn đang không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Như không chấp nhận được chuyện vừa nghe thấy, ngạc nhiên nhìn ông Châu hai mắt đầy mờ mịt.
- "Nhị thiếu gia, những chuyện cậu gây ra cậu phải nghĩ đến hậu quả chứ!"
Ông Châu nghiêm nghị hỏi.
- "Nói gì vậy? Tôi không biết bác lại nói đến chuyện gì nữa."
Trình Chí Viễn nở nụ cười gượng gạo thản nhiên trả lời, không một chút do dự.
Đương nhiên không có lửa thì chẳng có khói. Sở dĩ ông Châu nói như thế chính là những năm qua, mọi hoạt động ở Pháp của hắn Trình Chí Kiên đều nắm rõ từng chút một, chuyện hắn thường xuyên vắng học, thường đến CLB chơi DJ ở đó mỗi tối, tất cả đều không thoát khỏi.
- "Nhị thiếu gia, kể từ bây giờ ngoại trừ nghiêm túc học cho xong thì cậu không còn con đường khác."
Trình Chí Viễn không chấp nhận được chuyện này lập tức lớn tiếng phản đối.
- "Được thôi, vậy thì ngay bây giờ tôi sẽ dọn đồ trở về Trung Quốc. Tôi không tin bố có thể chấp nhận được chuyện này, ông ấy xem trọng sỉ diện đến thế kia mà!"
- "Tùy cậu, tôi chỉ nhắc nhở cậu một điều. Chủ tịch không chỉ có mỗi mình cậu là con trai, cậu suy nghĩ cho kỹ đi."
Châu Vạn Bằng không nán lại lâu nữa, để lại một câu rồi lập tức lên xe rời đi.
Hắn đúng là đụng trúng vận xui xẻo, tiền kiếm được ở CLB thì làm sao có thể nuôi nổi kẻ đã quen tiêu sài phung phí như hắn chứ?
Áp lực cùng nổi bức bối vô tình gặp nhau tạo ra một cơn giận dữ khó mà kiểm soát. Xem ra những ngày tháng tới đây nhất định sống không còn yên ổn nữa rồi!
Một tuần sau khi cô tạm ngừng việc học, vì cô muốn khoảng thời gian ở nhà không nhàm chán thế nên đã bắt đầu với việc vẽ tranh, vừa giết thời gian lại có thể kiếm ra tiền.
Thi thoảng, cô vẫn thường hay ngồi ở ban công đọc vài quyển sách, đa số những loại sách mà Lệ Mỹ Kỳ mua đều liên quan đến thai kỳ. Đọc xong, cô lại càng thêm háo hức mong chờ ngày bé con của cô chào đời.
Ting!
Chuông điện thoại thông báo tin nhắn đến, tâm trạng đang vui vẻ phút chốc bị đoạn tin nhắn làm cho gián đoạn. Lúc này, cô mới cúi đầu nhìn phía dưới cổng, nơi chiếc xe Ferrari màu đen sang trọng đang đỗ gần đó.
Lục Tử Anh vờ như không nhìn thấy, mặc kệ đoạn tin nhắn khi nãy, tiếp tục đọc sách.
Một cuộc gọi khác lại gọi đến, cô vẫn không nghe máy.
Người ngồi trong xe không kiên nhẫn, lại tiếp tục gọi thêm vài lần nữa, nhưng đều vô ích.
Cô không một chút do dự thẳng tay ném luôn điện thoại xuống tầng.
Lần gọi thứ mười rơi vào khoảng lặng, không còn một hồi chuông dài như khi nãy. Trình Chí Viễn tức giận đập tay vào vô lăng để phát tiết.
Cạch! Cạch! Cạch.
Còn đang định lái xe đi, đột nhiên ngoài cửa có người gõ vào kính xe, có ý bảo hắn mở cửa.
Hắn thở dài một cách nặng nhọc, sau cùng là hạ luôn kính xe xuống. Còn chưa mở miệng đã bị Lệ Mỹ Kỳ mắng một trận không chừa mặt mũi.
- "Họ Trình kia, anh còn dám vác mặt đến đây hả? Khốn nạn, bỉ ổi, sở khanh. Rốt cuộc phải làm sao anh mới chịu buông tha cho Tử Anh đây? Loại người không có chút trách nhiệm như anh thì không xứng đáng với cậu ấy đâu, nghe rõ chưa."
Hắn không quá xa lạ với kiểu cách này của Lệ Mỹ Kỳ. Bởi vì từ khi qua lại với Lục Tử Anh, thì hầu như mỗi lần gặp Lệ Mỹ Kỳ hắn đều không thoát khỏi kiếp nạn, không móc mỉa thì bóng gió...hắn nghe đến quen rồi.
Trình Chí Viễn đưa tay phẩy phẩy vài cái, có ý bảo cô bạn tránh xa ra để hắn mở cửa xe.
- "Lục Tử Anh đâu?"
Hắn đi đến hỏi.
- "Còn dám hỏi sao? Cậu ấy không muốn gặp anh, mau về dùm cái."
Lệ Mỹ Kỳ đến nhìn còn không muốn, loại đàn ông ham chơi ham vui ích kỷ không có trách nhiệm như hắn không xứng đáng nằm trong tầm mắt cô bạn.
- "Bảo cô ấy ra gặp tôi, giải quyết xong chuyện tôi sẽ không đến làm phiền cô ấy nữa."
- "Muốn thì anh tự gọi."
Lệ Mỹ Kỳ đáp.
- "Gọi được còn nhờ cô sao? Vớ vẩn. "
Hắn cau mày bực dọc trả lời.
Cái gã này, đang nhờ vả người khác còn dở thói ngạo mạn, la lối bực dọc.
- "Vậy thì xin lỗi nha, tôi không rảnh đâu. Cho dù rảnh tôi cũng không giúp."
Lệ Mỹ Kỳ để lại cho hắn một câu rồi nhanh chóng mở cổng đi vào trong nhà.
Hắn cảm giác từ sau khi đưa ra quyết định trái thiên đạo kia thì cứ như cả thế giới đều đang chống đối lại mình, hết bị cắt lương bổng lại bị bạn bè sỉ vả, thật sự hắn chịu không nổi nữa rồi!
Trở vào trong nhà, nhìn thấy Lục Tử Anh đang xem tivi, cô bạn bực dọc đi đến ngồi xuống sofa không quên kể lại quá trình đấu khẩu khi nãy.
- "Cậu biết mình vừa gặp ai không?"
Cô không ngạc nhiên với biểu cảm này của Lệ Mỹ Kỳ, thản nhiên hỏi.
- "Sao vậy?"
- "Mình vừa mắng tên sở khanh đó một trận thay cậu đòi lại công đạo đấy!"
Lệ Mỹ Kỳ đầy oai hùng lên tiếng.
Lục Tử Anh mỉm cười, lắc đầu bất lực. Nhưng dù sao đi nữa, cô rất biết ơn cô bạn này. Trong lúc cô gặp khó khăn lại dang tay ôm lấy cô, luôn bên cạnh bảo vệ che chở cho cô. Khoảng thời gian này, nếu không có Mỹ Kỳ, cô không biết mình phải một thân một mình trải qua như thế nào nữa.
- "Cảm ơn cậu."
- "Còn khách sáo nữa sao? Mình có mua cho cậu vài thứ tẩm bổ, mình đi nấu cho cậu."
Lục Tử Anh đưa tay ngăn lại.
- "Này, cậu cứ để đó đi, mình sẽ tự làm mà."
Lệ Mỹ Kỳ thở dài bất lực nhìn cô.
- "Hôm nay mình không phải đi học, cậu yên tâm đi mà. Nếu cậu thấy áy náy thì sau này bé con sinh ra bảo nó thương luôn người mẹ thứ hai này là được."
Lục Tử Anh bật cười.
- "Nhất định rồi."
Dùng xong bữa cơm, Lệ Mỹ Kỳ cũng muốn cùng cô đến trung tâm thương mại mua quần áo mới, bởi vì chỗ đồ kia đã không còn vừa với cô nữa rồi. Hơn nữa, vẫn nên mua một số quần áo dành cho phụ nữ mang thai.
Lựa chọn một hồi lâu, cuối cùng hai người cũng hài lòng với số túi xách lình xình trên tay.
Trong lúc Lệ Mỹ Kỳ còn đang bận rộn nghe điện thoại, một mình cô đứng một góc gần đó. Bất chợt, bóng dáng quen thuộc khiến cô không khỏi kinh ngạc, nhưng nỗi chua xót vẫn là chiếm phần hơn.
Trình Chí Viễn đang vui vẻ đi cùng một người phụ nữ khác, cô gái kia còn chu đáo chọn áo cho hắn, trông chẳng khác gì vợ chồng vừa mới cưới.
Vì khoảng cách khá xa nên cô chẳng thấy được diện mạo của cô gái kia, nhưng thân hình mảnh mai, vóc dáng quyến rũ. Hơn nữa, bạn gái của hắn từ trước đến giờ đều chú trọng ngoại hình đến gương mặt, đương nhiên cô tin rằng cô gái kia cũng chẳng thua kém gì.
Cô và hắn đã đường ai nấy đi, hắn đến với ai là quyền của hắn, đã sớm không còn liên quan đến cô nữa. Nhưng chẳng hiểu sao cảm giác chua chát vô cùng, hắn thật sự chính là loại người sở khanh giống như Lệ Mỹ Kỳ thường hay nói.
- "Mỹ Kỳ, chúng ta mau về thôi."
Cô khoác lấy tay Lệ Mỹ Kỳ, tránh để cô bạn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Bằng không, với tính cách nóng nảy của Lệ Mỹ Kỳ, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Lệ Mỹ Kỳ bước đi trong sự tò mò khó hiểu, chẳng phải khi nãy cô còn muốn mua thêm một vài quyển sách dạy chăm sóc trẻ sơ sinh sao? Còn chưa mua đã vội vã muốn về nhà.
- "Cậu làm sao vậy?"
Cô bạn nghi ngờ lên tiếng hỏi, đôi chân đã sớm dừng lại, ánh mắt dò tìm xung quanh một lượt.
Và rồi, chuyện gì không nên thấy đã nhìn thấy. Gương mặt Lệ Mỹ Kỳ trở nên hậm hực, âm giọng cũng đã thay đổi, còn chưa phản ứng đã bị Lục Tử Anh kéo đi nơi khác.
- "Cậu đang làm gì vậy? Mau bỏ mình ra đi, mình phải đến đó mắng cho tên sở khanh đó một trận, tiện thể để cô gái kia biết được bộ mặt thật của hắn, để không bị hắn lừa gạt nữa."
- "Mình và anh ta đã chia tay, không còn liên quan nữa. Mỹ Kỳ, mình muốn một cuộc sống yên ổn, cậu giúp mình được không?"
Nhìn thấy ánh mắt đầy u uất của Lục Tử Anh, cơn giận trong người cô bạn cũng đã dần lắng xuống. Lục Tử Anh quá tử tế, quá nhân từ, lúc nào cũng chỉ biết ôm trọn phần thiệt thòi về mình, không một lời oán trách.
Lệ Mỹ Kỳ thở dài bất lực, đáp.
- "Cậu đúng là đồ ngốc mà! Được rồi, chúng ta mau đến nơi khác thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT