Căn phòng tối om, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt của mảnh trăng non treo ngoài cửa sổ.

Lục Tử Anh ngồi một góc trên giường, một tay ôm lấy chiếc bụng đang ngày một lớn lên, nước mắt lăn dài trên gương mặt xanh xao.

Ban đầu cô rất sợ hãi, sợ đến mức toàn thân run rẩy, đầu óc trống rỗng... Nghĩ đến những người thân của mình, bản thân cô lại càng thêm có lỗi. Nhưng cô lại càng không thể có lỗi với con, đứa bé này vô tội, là do cô suy nghĩ không thấu đáo, đứa bé xứng đáng được đến với thế giới này.

Và rồi, dường như cô chẳng chịu đựng được nữa, tiếng khóc mỗi lúc một lớn bao trùm cả căn phòng tối, thê lương vô cùng.

- "Tử Anh, cậu sao vậy?"

Lệ Mỹ Kỳ sau khi nghe cô thừa nhận chuyện mang thai, cô bạn rất sốc, thậm chí là nỗi sợ hãi cũng không kém gì cô. Nhưng cô bạn tôn trọng quyết định của cô, thậm chí sẽ cùng cô chăm sóc đứa trẻ.

Cô bạn đứng lặng lẽ ngoài cửa, không kiềm được xót xa, quyết định đấy cửa đi vào. Lệ Mỹ Kỳ ôm lấy cô, sốt ruột hỏi han.

- "Cậu lại suy nghĩ lung tung rồi đúng không?"

Cô ôm lấy Lệ Mỹ Kỳ, òa khóc nức nở. Giờ đây, ngoại trừ cô bạn thân này ra thì chẳng còn ai bên cạnh cô nữa rồi.

Lệ Mỹ Kỳ vỗ vỗ lên tấm lưng nhỏ nhắn của cô vỗ về an ủi.

- "Cậu khóc nhiều như thế, nhở đâu ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng phải làm sao đây? Mình nghe nói, cảm xúc của người mẹ có thể ảnh hưởng đến đứa trẻ, cậu muốn con sinh ra mặt mũi bí xị hay sao?"

Đúng, bây giờ cô chẳng phải đã có con của mình hay sao, cô vẫn có người thân bên mình, cô phải mạnh mẽ để bảo vệ con.

Cùng lúc đó, tại một nơi khác, nơi xa hoa nhộn nhịp ở thành phố Paris. Camille là hộp đêm mang tính biểu tượng cho sự ăn chơi, xa hoa ở kinh đô ánh sáng hơn 100 năm qua. Địa điểm này là một trong những nơi giải trí cực kỳ tốt, khoác lên mình màu sắc đỏ rực giữa lòng Paris.

Trình Chí Viễn ngồi một góc trong CLB, mái tóc màu trắng nổi bật giữa ánh đèn xanh đỏ không thể lẫn vào đâu được.

Hắn thường đến đây chơi nhạc cho CLB, đương nhiên là vì đam mê, còn tiền thì chắc chắn không cần đến.

- "Tôi ngồi đây không phiền anh chứ?"

Một cô gái mặc trên người một chiếc váy đỏ vô cùng gợi cảm đi đến. Hắn còn chưa kịp hỏi thì cô gái kia đã lên tiếng nhắc lại đoạn duyên phận trước kia của hai người.

- "Cách đây hai tuần trước, chúng ta đã gặp nhau. Khi đó, anh giúp tôi đuổi một tên say rượu, anh không nhớ sao?"

Trình Chí Viễn nhướng mày, cố gắng nhớ đến lần gặp gỡ đó. Nhưng hắn là ai chứ? Bạn gái cũ còn không nhớ rõ mặt mũi thì một người thoáng qua đã là gì?

- "Xin lỗi, tôi không nhớ."

Hắn thẳng thắn trả lời.

Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng không sao, cô ta tin rằng về sau bản thân có thể tạo cho hắn nhiều ấn tượng hơn so với lần đó.

- "Không nhớ cũng không sao, chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội. Chào anh, tôi tên là Nghiên Tiểu Hy, rất vui được gặp anh."

Nghiên Tiểu Hy là người Trung Quốc, cô ta đến Pháp du học cùng thời điểm với hắn. Người này xuất thân trong gia đình giàu có, ba mất sớm, mẹ kinh doanh một cửa hàng thời trang.

- "Cứ gọi Chí Viễn là được."

Hắn nâng ly rượu, đưa đến mời cô ta. Nghiên Tiểu Hy vui vẻ nhận lấy, uống một ngụm thể hiện thành ý.

- "Chúng ta rất có duyên phận đấy."

Trình Chí Viễn cười trừ, hắn gặp không ít phụ nữ, cô gái này muốn gì chẳng phải đã quá rõ ràng hay sao.

- "Tôi không tin vào duyên, còn phận thì thôi đi!"

Nói rồi, hắn đưa tay nhắc lấy ly rượu trên bàn, còn chưa chạm vào đã có một bàn tay thon thả mềm mại khác chạm vào tay hắn.

Động tác của hắn bị hành động này làm cho dừng hẳn, hắn nâng mắt nhìn về phía cô gái trên người tỏa ra mùi hương nước hoa nồng nàn. Ánh mắt cô ta mang đầy tình ý, đôi môi đỏ nở ra nụ cười dịu dàng. Rất nhanh, khoảng cách giữa hai người cũng đã được thu hẹp, hơi thở chầm chậm của cô gái kia len lỏi bên tai hắn.

- "Phận là do chúng ta tự nắm lấy, không phải hay sao?"

Trình Chí Viễn lập tức thu tay về ngay sau câu nói ấy. Thấy vậy, Nghiên Tiểu Hy lại tiếp tục hỏi.

- "Sao vậy? Anh có bạn gái rồi à?"

Trình Chí Viễn không vội trả lời, hắn thản nhiên tiếp tục hành động bị gián đoạn khi nãy, uống tiếp ly rượu còn đang dang dở.

- "Có, rất nhiều."

Nghiên Tiểu Hy có chút kinh ngạc, xong rồi cô ta chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nhích cách xa hơn hẳn lúc nãy.

Người đàn ông trước mắt này không thể xem nhẹ. Trước khi hỏi, cô ta cũng đã đoán được phần nào. Với diện mạo như thế này thì khả năng như hắn nói không phải khoác lác, thật đến bất ngờ.

Hôm nay là ngày cuối cô đến trường. Sau khi giải quyết xong một số việc, bảo lưu lại kết quả những năm qua, cô nâng bước rời đi.

Ngôi trường rộng lớn này phải đi mất một khoảng thời gian mới có thể đến được lối ra. Lục Tử Anh không cẩn thận làm rơi một số giấy tờ, rất nhanh chúng đã nằm rải rác khắp mặt đất.

Người đàn ông gần đó nhìn thấy cũng phụ cô nhặt lại số giấy, cẩn thận xếp ngay ngắn, rồi trả lại cho cô.

- "Thật ngại quá, cảm ơn anh nhé!"

Cô mỉm cười nhận lấy số giấy mà người đàn ông đó vừa trả lại, xếp chúng vào túi nhựa.

- "Không có gì đâu."

Khi nãy anh ta có nhặt được một thứ, trên đó còn để quốc tịch Trung Quốc. Anh ta mạo muội hỏi thêm.

- "Cô là người Trung Quốc sao?"

Ở nơi đất khách quê người có thể gặp được đồng hương, đương nhiên là rất vui. Cô gật đầu đáp.

- "Vâng."

Đồng điệu ngôn ngữ lúc nào cũng dễ giao tiếp hơn.

Người đàn ông dáng dấp cao ráo, ăn mặc rất đơn giản. Quần tây kết hợp cùng với chiếc áo len cổ trụ, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng dài đến đầu gối màu nâu sẫm, gương mặt cũng rất điển trai. Nhưng có lẻ, Trình Chí Viễn đã chiếm mất tiện nghi trong thị lực, nên khi nhìn người đàn ông này, cô cảm thấy bình thường.

- "Anh là sinh viên ở đây sao?"

Lục Tử Anh ngờ nghệch hỏi.

- "À không, không đâu. Tôi có việc đến đây thôi."

Anh ta bật cười giải thích.

Nhìn đồng hồ đã trễ, Lục Tử Anh không nán lại thêm nữa, chỉ đành tạm biệt anh ta tại đây mà thôi.

- "Xin lỗi, tôi có việc phải đi rồi."

Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng anh ta cũng không thể giữ chân cô được.

- "À, vậy cô đi đi. Chúng ta, còn có thể gặp nhau không?"

Lục Tử Anh mỉm cười đáp.

- "Có duyên nhất định sẽ gặp."

Buổi tối đó,Trình Chí Viễn cứ đứng chờ cô dưới nhà. Chờ mãi, chờ mãi không thấy cô mở cổng.

Cũng không biết là lần thứ mấy hắn gọi điện cho cô. Kiên nhẫn chắc chắn sẽ thành công. Và cuối cùng, đã được đền đáp.

- "Mau ra mở cổng, anh có chuyện muốn nói."

- "Giữa chúng ta không còn gì để nói, anh mau về đi!"

Đầu dây bên kia, âm giọng lạnh nhạt đáp lời.

Trình Chí Viễn vẫn không đồng ý, kiên quyết muốn gặp cô.

- "Nói xong anh sẽ về. Được rồi, anh chờ em đấy!"

Hắn không chờ cô phản ứng đã lập tức ngắt máy.

Ít phút sau, Lục Tử Anh cũng đã đến gặp hắn.

Chỉ mới vài ngày không gặp nhau, gương mặt cô đã có vài phần tiều tụy, thân thể thì gầy đi thấy rõ. Hắn thở dài, không khỏi áy náy, xót xa.

- "Nói đi, anh còn có chuyện gì?"

Cô hỏi.

- "Còn chuyện gì nữa, đương nhiên là chuyện cái thai rồi."

Lục Tử Anh đối với những lời lẻ này của hắn chẳng mấy quan tâm. Bởi vì cho dù hắn có nói bất cứ chuyện gì đi nữa, cô cũng sẽ giữ nguyên với quyết định ban đầu.

- "Đã không còn liên quan đến anh rồi! Anh còn bận tâm làm gì? Hay là anh sợ? Sợ rằng tôi sẽ mang đứa trẻ này đến làm phiền hay là phá hoại chuyên tốt của anh? Trình Chí Viễn, anh yên tâm đi. Sau này chúng ta cho dù có vô tình gặp lại, tôi sẽ chẳng quan tâm đến anh đâu, và cũng sẽ không nói linh tinh gì cả. Anh yên tâm ra về được rồi đó!"

Trình Chí Viễn nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Hắn biết chuyện buộc cô bỏ đi đứa bé chính là chuyện xấu xa, là chuyện khốn nạn nhất mà mình đã làm. Nhưng không làm như thế cũng không được, bởi vì giữ lại đứa bé ở thời điểm này là một chuyện vô cùng khó khăn. Không chỉ đối với hắn, có khi người chịu ảnh hưởng nhất chính là bản thân cô.

- "Anh không sợ em gây phiền phức. Anh Anh, em nghe anh lần này đi được không! Quay lại trường học, tiếp tục thực hiện ước mơ của em. Còn đứa bé,... Sau này còn nhiều cơ hội..."

Bốp!

Một bạt tay nhanh chóng đáp thẳng lên mặt hắn. Lục Tử Anh trừng mắt, đôi mắt đầy lửa giận nhìn người đàn ông mà những ngày tháng qua cô đã ở bên cạnh có chút oán hận.

- "Anh cút khỏi đây cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh một giây phút nào nữa! Nếu anh còn dám nhắc đến những lời đó, không chỉ là một cái tát này đâu. Đừng đem những lời xấu xa đó nói trước mặt con tôi."

- "Em nghĩ anh rảnh rỗi đến đây để bị em mắng lắm hả? Nếu không bởi vì áy náy... Bởi vì một phần trách nhiệm, anh nhất định sẽ mặc kệ em."

Trình Chí Viễn không kiềm được cảm xúc tức giận mà lập tức buông lời nghe ra lại có chút cay đắng.

- "Trách nhiệm? Ai cần anh phải gánh trách nhiệm hả? Cho dù không có anh tôi vẫn có thể sống vui vẻ, bình an để sinh con ra."

Hôm nay, đến trường lại nghe được thông tin Lục Tử Anh bảo lưu kết quả lại một năm do có việc đột xuất. Như vậy hắn cũng đủ biết đã xảy ra chuyện gì, cô quyết định dùng một năm ở nhà để sinh đứa trẻ đó ra sao? Mặc kệ tương lại của mình để đổi lấy một đứa bé đang thành hình... Hắn biết chuyện xảy ra như thế, trách nhiệm cũng nằm ở chỗ mình. Nhưng hắn còn quá trẻ, còn quá sớm để trở thành một người ba cáng đáng mọi việc... Hắn chưa chuẩn bị được tâm thế, càng chưa thể chấp nhận được chuyện đột ngột này.

Hắn lập tức lái xe đến tìm cô để nói rõ ràng mọi chuyện. Hơn nữa, lại mang sẵn một ý định sẽ thuyết phục cô phá bỏ cái thái đi, tiếp tục học tập. Nhưng không ngờ lại bị mắng một trận, còn ăn một cái tát rỏ đau.

- "Vậy em muốn anh phải làm sao đây hả? Em như thế này, em nghĩ anh có thể làm ngơ đi, sẽ sống vui vẻ thư giãn những năm tháng sau này sao? Mỗi ngày trôi qua anh đều thấy rất bứt rứt, rất khó chịu... Chính bởi vì anh, nên đã khiến em phải quyết định như thế, chính là bởi vì anh nên đã làm gián đoạn đi ước mơ của em. Anh Anh, bây giờ vẫn còn có thể quay đầu, coi như anh van xin em đấy! Em nghe anh lần này đi. Được không? "

Cô bật cười chua xót, nước mắt cũng theo đó mà lăn dài trên má thấm đẫm gương mặt xinh đẹp.

Hóa ra chính vì chuyện này của cô lại mang đến cho hắn nhiều áp lực suy nghĩ như thế. Cô cũng không ép hắn phải có trách nhiệm, càng không có ý định cản trở tương lai của hắn. Nếu chuyện này cô đã quyết, đương nhiên cô đã chuẩn bị sẵn tâm thế để gánh chịu. Còn về việc của hắn, Trình Chí Viễn có thể quên đi việc này mà sống, không cần phải đặt nặng áy náy với cô kia mà! Tại sao hắn lại ích kỷ như thế. Bởi vì cảm xúc của bản thân lại đến đây ép buộc cô phải bỏ đi con mình.

Cô nở nụ cười chế nhạo bản thân mình, chế nhạo bởi vì trước đây từng nghĩ sẽ có một gia đình cùng với hắn.

- "Trình Chí Viễn! Anh nghe cho rõ đây. Tôi sẽ không thay đổi ý định, và cũng sẽ không gây phiền toái đến cho anh. Bắt đầu từ giây phút anh bảo tôi bỏ đi con, thì tôi đã hoàn thành buông bỏ tình cảm với anh rồi. Con chính là của một mình tôi, anh không có quyền can thiệp. Từ đây về sau, nếu anh còn đến đây quấy rầy tôi, tôi sẽ dọn đi nơi khác. Anh không tin thì cứ thử xem."

Nói rồi, Lục Tử Anh cũng lập tức đóng vội cổng nhà, không một cái ngoái đầu mà một mạch tiến vào trong nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play