Nhật Ký Cuộc Sống Thường Nhật Của Tiên Vương

Chương 6: Ngày đầu khai giảng


1 năm


Hôm nay là ngày đầu khai giảng trường Trung học số 60.

À, không. Nói đúng hơn là ngày tựu trường được thống nhất trên cả nước của trường trung học dành cho Trúc Cơ.

Nước Hoa Tu vẫn luôn chủ trương phương châm giáo dục không theo quy tắc tiêu chuẩn, mấy ngàn năm tinh hoa văn hóa được tích lũy tuyệt đối không phải chỉ để trang trí. Quy định giờ lên lớp, tiết học buổi sáng, quy định giờ nghỉ trưa, sau đó là giờ tan học, luôn luôn mặc đồng phục... Vài quy định này đã là nội quy trong trường học từ mấy trăm năm trước, đến nay vẫn được giữ lại một cách vẹn toàn hoàn hảo không chút tổn hại.

Còn về đồng phục, vào tối hôm qua khi Vương Lệnh ăn mì tôm sống đã được giao đến nhà họ bằng phương thức giao hàng xuyên không gian từ sớm.

Đồng phục thể thao màu xanh trắng, mặt sau đồng phục còn cố ý in thêm một chữ “tinh” trong “tinh anh” cực lớn...

Mặc dù Vương Lệnh đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ từ sớm nhưng kiểu dáng đồng phục vẫn khiến cậu không nhịn được hít vào một hơi lạnh.

Cậu hiểu đạo lý trong đó.

Tinh hoa văn hóa mấy ngàn năm, tự hào văn hóa dân tộc là chuyện rất bình thường... Nhưng mà, mẹ nó thẩm mỹ có thể tiến bộ hơn một chút được không hả? Mặt sau đồng phục có cái chữ “tinh” là cái quỷ gì thế hả? Đặc quyền của lớp tinh anh?

Vương Lệnh nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy ý tưởng làm nên cái bộ đồng phục này tuyệt đối là đạo nhái kiểu quần áo dành cho tử tù từ thời cổ đại hơn ba nghìn năm trước, bình thường bọn họ sẽ mặt quần áo mà mặt sau đều in một chữ “tử”.

Nếu nói chỗ nào được cải tiến thì cũng không phải không có, tất cả túi trên đồng phục đều là không gian lưu trữ, dung lượng lớn đến độ gần như dùng không hết. Ý nghĩa chân chính làm nên phương châm giảm thiểu được Tổng cục giáo dục ban bố hơn cả ngàn năm nay.

Nhưng tất nhiên, mấy chuyện này đều không quan trọng.

Đối với Vương Lệnh, làm thế nào để đối mặt với một ngày vô cùng phiền toái tiếp theo, đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Xuất phát từ biệt thự nhà họ Vương ở khu vực ven thành phố đến trường Trung học số 60 tròn một vạn dặm. Vương Lệnh gần như hóa thành một ngón gió, chạy trên đường ruộng, chưa đến hai phút đã đến cửa trường học.

Dù sao, trải qua chuyện đi mua mì tôm sống không xa quá ba vạn dặm hồi còn nhỏ, quãng đường một vạn dặm đối với Vương Lệnh mà nói thật sự quá dễ dàng, mặt không đỏ, nhịp thở không gấp.

Hôm nay là ngày đầu khai giảng, chủ nhiệm Thi cùng với mấy vị lãnh đạo của phòng giáo vụ trường học đích thân đến tận cổng trường đón tân học sinh nhập học.

Trùng hợp Vương Lệnh vừa mới chạy đến chỗ ngoặt, từ thật xa đã nghe tiếng mấy người đang trò chuyện.

“Nghe nói hôm quá có tân học sinh nhận cấp bậc đánh giá SSS?”

“Vâng, hiệu trưởng Trần, bạn này tên là Vương Lệnh, trước mắt đã phân đến lớp tinh anh rồi.”

“Thì ra là vậy... Xem ra sau này em học sinh này nhất định sẽ rất nổi bật. À, em Vương Lệnh là nam hay nữ vậy?” Hiệu trưởng Trần hỏi.

“Là nam.”

Trên mặt hiệu trưởng Trần lộ vẻ tiếc nuối: “Haizzz, bây giờ ngộ tính của học sinh nam cũng rất cao. Nếu bạn Vương Lệnh là học sinh nữ thì tôi thật không ngại gọi bạn ấy vào văn phòng, tự tay dạy bạn ấy học.”

Một nhóm cán bộ lãnh đạo với chủ nhiệm Thi là người dẫn đầu đứng ở phía sau đều lộ vẻ mặt đáng tiếc.

Vương Lệnh: “...”

Sửa sang lại đồng phục, Vương Lệnh bình tĩnh đi đến cổng trường, cúi đầu, chào hỏi, không một ai nhận ra rốt cuộc cậu là ai. Nguyên nhân rất đơn giản, trước khi chạy vội trên đường đến trường cậu đã thi triển đại dịch hình thuật, một thuật trong tam thiên thần thông.

Thuật này khác biệt rất lớn so với thuật dịch dung bình thường khác, đại dịch hình thuật này có thể thần thông quảng đại đến mức thay đổi hoàn toàn ngoại hình, có thể thay đổi vân tay thậm chí cấu trúc DNA, dù dùng kỹ thuật khoa học tiên tiến cũng không cách nào kiểm tra được.

So với thuật dịch dung cổ pháp có tác dụng hóa trang trên nền tảng ban đầu, bất kì mắt điện tử nào trên đường lớn cũng có thể lập tức phát hiện và nhanh chóng báo động.

Cứ thế, Vương Lệnh thành công tránh khỏi ánh mắt của mấy vị lãnh đạo trường học, thành công nhập học... Mặc dù quá trình có vẻ khá khó khăn nhưng Vương Lệnh cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Tất cả tiếng reo hò và vỗ tay đều là dư thừa đối với Vương Lệnh.

Từ nhỏ đến lớn, thứ mà Vương Lệnh mong chờ nhất chính là một môi trường yên tĩnh có thể để cậu tĩnh tâm học hành thật tốt. Nhưng đáng tiếc là tới tận bây giờ chút nguyện vọng này vẫn chưa thực hiện được.

Có người nói, thượng đế đóng một cánh cửa lại, chắc chắn sẽ mở một cánh cửa sổ khác.

Mà tình huống Vương Lệnh đối mặt rõ ràng còn đắng lòng hơn, thượng đế không chỉ không thèm mở cửa sổ cho cậu mà còn thổi thêm một cơn bão cát oanh tạc cậu – người đang đứng ngoài cửa sổ...

...

...

Lớp 1 – 3 chiếm cả một tầng tòa nhà dạy học trong trường Trung học số 60.

Nhìn vào vị trí của phòng học này, đi ra từ cửa trước là nhà vệ sinh nữ, đi ra từ cửa sau là nhà vệ sinh nam, đồng thời cũng là lớp học gần nhà ăn của trường nhất. Vào mỗi buổi trưa trường học phát cơm, có thể nhìn thấy một đám học sinh lớp tinh anh giơ cao bộ dụng cụ ăn uống của mình, nhanh chân nhanh tay tiến đến chiến trường phía trước. Đây tuyệt đối là một cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Bây giờ trường học đã không còn giống như lúc trước, giáo trình được sắp xếp ít, nhưng giờ học lại rất nhiều, đồng thời kết hợp một cách nghiêm ngặt với xu hướng thời đại tu chân ngày nay. Huấn luyện  sức mạnh thể năng không cần phải nói nhiều, vẽ bùa triện, chế linh thủy, khống hỏa luyện đan, v.v... Chỉ là mọi thứ thuộc chương trình học cơ bản như thế đã chiếm cứ toàn bộ thời gian của Vương Lệnh ở năm nhất.

Giai đoạn năm nhất là lúc đặt nền móng quan trọng nhất. Mặc dù Vương Lệnh đã tự học được những thứ này từ trong bụng mẹ nhưng vẫn phải làm bộ làm tịch như không biết, ngoan ngoãn học tập vào mỗi tiết học, sau đó cố gắng hết sức thi được thành tích ở giữa giữa.

Mỗi khi Vương Lệnh nhớ đến những chuyện này đều cảm thấy đau cả trứng!

Kết bạn vẫn luôn là điểm yếu của Vương Lệnh, trong trường Trung học số 60 chia thành hai lớp tinh anh, ở lớp Vương Lệnh tổng cộng có 15 học sinh.

Trải qua cả một buổi sáng giao du tình cảm chọn ban cán sự lớp, Vương Lệnh chỉ đại khái nhớ được tên của rải rác vài người.

Xông pha đi đầu chính là Tôn Dung, lấy được toàn bộ số phiếu trực tiếp trúng tuyển làm lớp trưởng. Tiểu thư tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm, Trúc Cơ hậu kỳ, tự xưng là mỹ thiếu nữ tiêu chuẩn thời hiện đại, ngoại hình xinh đẹp, tự nhiên phóng khoáng là những ấn tượng mà Tôn Dung đã dốc sức tạo nên. Nhìn có vẻ hoàn mỹ không chút khuyết điểm nhưng diễn biến tâm lý lại nhiều đến mức đủ để viết ra một quyển kịch bản khổ tình luân lý thể loại gia đình mẹ chồng nàng dâu cỡ lớn mà trên dưới năm ngàn năm ở đất nước Hoa Tu không một ai có thể viết ra.

Thứ ai, ủy viên thể dục Trần Siêu. Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, một trong những thiếu niên cường giả có hy vọng tấn thăng Kim Đan kỳ nhất, xuất thân thế gia nhà võ lâu đời, đồng thời cũng là một anh giai cơ bắp đam mê thể dục thể thao. Đại khái là người giàu tinh lực nhất trong tất cả mọi người, luôn luôn hăng hái một cách khó hiểu, ngoài ra còn mang lại một loại cảm giác “bi tráng” đến cho người khác.

Thứ ba, đại biểu của lớp Tư tưởng Chính trị - Quách Hào. Trúc Cơ hậu kỳ, tổ tiên kinh doanh một cửa hàng thú cưng, đến đời ông nội Quách Hào thì tiến hóa lên “kinh doanh linh thú”. Cậu ta thường xuyên mang theo một con vẹt tên là Nhị Đản, kẻ xướng người họa với nhau, khi thì châm biếm mỉa mai, khi thì lại buồn việc nước buồn việc dân, danh xưng là bà tám nhiều chuyện xuyên lớp học, được đặt ngoại hiệu – Nhị Đản đại sư.

Thứ tư, cũng chính là người Vương Lệnh đề phòng nhất – Lý Huyền Tĩnh.  Nghe thì giống tên của nữ nhưng lại là một hán tử cẩu thả thân cao mét chín. Người cũng như tên, kiệm lời ít nói, có lẽ là một sự tồn tại không đáng chú ý ở trong lớp. Nhưng mấu chốt nhất chính là Vương Lệnh phát hiện thông tâm thuật của cậu không hề có tí tác dụng nào với cậu ta, hoàn toàn không sao đọc được suy nghĩ của cậu ta.

Tình huống như thế tương đối hiếm thấy, chỉ có hai trường hợp mới có thể chặn thông tâm thuật của Vương Lệnh. Thứ nhất, trên người có pháp khí mạnh mẽ, che giấu được tín hiệu linh lực với Vương Lệnh. Thứ hai, người này đủ đơn thuần, không có chút xíu tâm cơ nào khác.

Bất luận thế nào, trong mắt Vương Lệnh, Lý Huyền Tĩnh là quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào, vô cùng bất lợi cho việc che giấu hành tung của cậu.

Nói tóm lại, bốn người trên chính là đối tượng Vương Lệnh quyết định đề phòng chặt chẽ không kẽ hở.

Giờ giải lao, trong lớp truyền đến tiếng đùa giỡn ầm ĩ, môi trường quanh Vương Lệnh khá ồn ào, trong lòng không nhịn được thở dài. Muốn che giấu bản thân trong cái môi trường như nước sôi lửa bỏng thế này đúng là chả dễ dàng gì với cậu mà.

Nhìn thời gian, Vương Lệnh lấy một quyển “Nhất phù nhất triện” từ trong túi không gian của đồng phục đặt lên bàn.

Chuông vào tiết cũng vừa lúc vang lên.

Sau tiếng chuông vang lên chưa đến một phần vạn giây, một phụ nữ trung niên buộc tóc đuôi ngựa, đeo một cặp kính gọng vàng bước nhanh vào cửa lớp, đi đến bục giảng, đặt một bản danh sách màu xanh lam trên tay xuống “bộp” một tiếng: “Tôi còn đang ở trên văn phòng đã nghe thấy tiếng mấy người vang hết cả hành lang rồi! Mấy người là học sinh lớp tinh anh, la ó ầm ĩ thế còn ra thể thống gì?”

Người phụ nữ trung niên này tên là Phan Thắng Thông, chủ nhiệm lớp tinh anh, lớp 1 – 3, đồng thời còn là đối tượng thứ năm mà Vương Lệnh cực kỳ đề phòng...

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play