Nhật Ký Cuộc Sống Thường Nhật Của Tiên Vương

Chương 5: Con nhà người ta


1 năm


Từ nhỏ đến lớn, Vương Lệnh vẫn luôn rất khiêm tốn, trước giờ làm gì cũng đều bất hiển sơn bất lộ thủy*.

*Bất hiển sơn bất lộ thủy: khiêm tốn làm người, dù tài năng cỡ nào cũng giấu kĩ.

Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ví dụ như lần khảo hạch đầu vào lần này. Trước khi chính thức khảo hạch cậu còn cố ý tự nghiên cứu việc khống chế từ trường làm thế nào, đề phòng việc ảnh hưởng đến từ trường của máy móc mà nổ máy trong lúc kiểm tra.

Nhưng mà, dù bản thân Vương Lệnh có hao tổn tâm tư để khiêm tốn cỡ nào, kết quả vẫn vào được lớp tinh anh.

Chuyện này nên bắt đầu nói từ đâu đây?

Vào giờ cơm tối, Vương Lệnh và loạn một đũa cơm, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài.

Đầu năm nay, muốn làm học sinh dốt sao lại khó như thế?

Dù sao cái kiểu khổ não này, cậu ta hoàn toàn không trông mong cha mẹ Vương có thể hiểu được.

Đôi vợ chồng dở hơi ấy nhìn chằm chằm vào tờ giấy chứng nhận lớp tinh anh được thầy chủ nhiệm tự tay ký tên vào, họ trợn to mắt nhìn vào tờ giấy, sợ mình nhìn sót một con chữ nào.

Một lúc sau, người đàn ông trung niên ngồi trước mặt cậu vuốt ngay ngắn lại đầu tóc, vuốt lại ria mép, ngũ quan có thể tính là đoan chính. Ông lấy chiếc kính gọng đen trên mũi xuống, hai tay chống dưới cằm nhìn Vương Lệnh: “Bạn học Vương Lệnh, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện.”

Mặc dù rất không tình nguyện thừa nhận người đàn ông tới tận bây giờ còn chưa tu đến Trúc Cơ này là cha mình, nhưng Vương Lệnh vẫn vô cùng nghe lời buông bát đũa xuống.

Không cần nghĩ Vương Lệnh cũng đoán được Vương Đại Hải muốn nói gì, câu đầu tiên chắc chắn là…

Quả nhiên không ngoài tính toán, Vương Lệnh đoán trúng.

“Cha rất thất vọng về con!”

Đồng chí Vương Đại Hải thở ra một hơi thật dài, giật giật ria mép: “Con không thể thi kém một chút sao? Lần nào con cũng thi tốt như thế sao! Khiến cha và mẹ con đều thấy rất xấu hổ.”

Vương Lệnh im lặng, nhìn sang Vương Đại Hải, không phải cậu cố ý muốn thi tốt như thế mà! Tình huống như hôm nay hoàn toàn không thuộc vào phạm vi cậu có thể giải quyết được!

“Con phải biết là cha và mẹ con đến bây giờ còn chưa tới Trúc Cơ. Nhưng biểu hiện của con thì sao? Bây giờ người ta đã bàn tán tới cỡ nào rồi kia kìa...” Nói đến đây, cha Vương bụm mặt, còn hức hức nghẹn ngào nói: “Không chỉ có người nói con là do cha với mẹ nhặt được, có người còn nói cha bị đội nón xanh đó!”

Vương Lệnh: “...”

“Cha nói với con này, lần sau kiểm tra cứ nhắm mắt mà làm là được. Không thì trực tiếp nộp giấy trắng luôn, đừng có nghe mẹ con nói cái gì mà “trung dung chi đạo*”. Mấy cái đó không có xài được.”

*Trung dung chi đạo: dĩ hòa vi quý, thái độ khiêm tốn hành vi đứng đắn.

...

Trong lòng Vương Lệnh sa mạc lời. Có vẻ như lần nào cậu nhắm mắt cũng thi tốt thì phải?

Cha Vương thở dài nói: “Còn thi tốt như thế, coi chừng cha đét mông con!”

Vương Lệnh nghe đến đó, mặt đen hẳn, bẻ gãy đũa cơm.

Cha Vương thấy vậy run bắn lên: Ôi giời ơi, hai ngày trước mới mua đũa sắt cửu thiên huyền vậy mà lại gãy mất một đôi nữa rồi!

“Thôi được rồi, thôi được rồi, không phải Lệnh Lệnh đã nói là không kiểm soát được à. Ăn cơm mà còn nói mấy cái này làm chi?” So với cha Vương, thái độ của mẹ Vương khi đối mặt chuyện này trước giờ luôn là “thuận theo tự nhiên”, hết lần này tới lần khác đều khiến Vương Lệnh bị kẹp ở giữa cảm thấy xấu hổ.

“So với những chuyện này, vẫn nên mau tìm cách để Lệnh Lệnh khống chế được sức mạnh và ăn cơm ngon miệng mới quan trọng. Anh xem xem, lại gãy tiếp một đôi nữa rồi… Nhà máy sản xuất bây giờ thật là, chất lượng càng ngày càng không đáng tin.” Mẹ Vương đau lòng thở dài, chi tiêu trong nhà vì chuyện này lại tăng thêm.

Từ nhỏ đến lớn, lực tay của Vương Lệnh không phải bình thường. Từ năm một tuổi Vương Lệnh bẻ gãy bảo kiếm, cha mẹ Vương dường như đều phải đổi mới tất cả đồ dùng trong nhà một lượt. Đồ dùng trong nhà không phải huyền ngọc thì là huyền thiết, thậm chí có cả huyền toàn, vì sợ Vương Lệnh vô thức làm hỏng.

Cha mẹ Vương nhìn thấy một đôi đũa huyền thiết bị gãy, không khỏi cảm thấy trăm mối ngổn ngang, bọn họ từng vì chuyện dạy Vương Lệnh dùng đũa mà gãy không dưới hàng chục nghìn đôi đũa.

Nói tóm lại, quy thành hai chữ: Đau trứng!

Chẳng qua hai chữ “đau trứng” này dường như đã theo Vương Lệnh từ nhỏ đến khi trưởng thành luôn rồi. Theo lời Vương Lệnh nói, cứ đau lần này, lần sau đau tiếp, dần dần cũng quen.

Sau khi đạt đến trình độ mà người người mơ ước thì có thể làm cái gì đây?

Hát rong bên đường kiếm trước trăm triệu hả?

Quả thật, Vương Lệnh có thể dùng lồng ngực nện nứt núi, nhưng trên thế giới này cũng đâu có nhiều núi để cậu ta nện cỡ vậy! Bây giờ mỗi một nơi hoang dã nào cũng đều là tài nguyên được nhà nước bảo vệ - vừa đập một cái, ngồi tù mục xương, ở tù từ ba năm trở lên, cao nhất là tử hình!

Chúa tể thống trị rồi sao? Dục vọng thống trị tinh cầu thì sao?

Đúng là Vương Lệnh có thực lực như vậy, nhưng mà Vương Lệnh thà đóng ổ ở nhà đọc truyện tranh còn hơn.

Pháp lực vô biên, thần thông quảng đại đảo lộn càn khôn thì sao?

Quả thật, Vương Lệnh có dùng lực lượng mở một đường hầm không thời gian, nhưng nếu bị nhân viên quản lý thời không bắt được, với chút cơ nghiệp nhỏ bé nhà cậu, chỉ sợ sẽ bị phạt tới độ táng gia bại sản luôn.

Tóm lại, đạt đến cảnh giới cao siêu tuyệt đối không hề nhẹ nhàng thoải mái như trong tưởng tượng đâu.

Dù là đế vương của giới tu chân thì sao chứ? Vẫn phải vì cái chuyện nhỏ chút xíu như cái rắm mà tính toán tỉ mỉ từng chút, vẫn phải khiêm tốn một chút trước mặt người ta để khỏi gây thêm tai họa cho hai vị phụ mẫu muggle nhà mình.

Vương Lệnh nhìn bàn cơm đầy đồ ăn, và miếng cơm cuối cùng vào hết trong miệng, trong lòng không khỏi thở dài: Thiệt mệt tâm mà!

Với cảnh giới bây giờ của cậu ta, dựa trên lý thuyết chỉ cần mỗi ngày hấp thụ một ít linh lực từ thiên địa, xem như không ăn không uống cũng không bị chút ảnh hưởng nào!

Đối với Vương Lệnh bây giờ mà nói, ăn cơm chỉ đơn giản như đang đi dạo thôi.

...

Đến đêm khuya, quay về phòng ngủ, chuyện Vương Lệnh thích làm nhất chính là nằm trên chiếc giường thân yêu của mình nhìn xuyên qua cửa sổ trên mái nhà, lẳng lặng ngắm bầu trời đầy sao.

Chỉ vào lúc ấy, bên tai Vương Lệnh mới có thể yên tĩnh một chút.

Mặc dù Vương Lệnh vẫn bị ảnh hưởng bởi thông tâm thuật, bên tai kiểu gì cũng sẽ truyền đến tiếng thì thầm nho nhỏ. Nhưng so với ban ngày, cậu cảm thấy đã rất yên tĩnh rồi.

Nhiều khi, có lần cậu hoài nghi bản thân không thuộc về thế giới này. Nhưng kết quả xét nghiệm ADN cứng hơn cả kim cương đã khiến Vương Lệnh xua tan mọi lo lắng và hoài nghi từ khi còn rất nhỏ. Đôi vợ chồng muggle ngày ngày ân ân ái ái kia chính là cha mẹ ruột không thể giả của cậu.

Chuyện kinh khủng nhất trên đời này không phải là mỗi ngày đều phải tiến bộ và trưởng thành mà là từng bước tiến bộ của bạn dường như mãi mãi không thay đổi.

Khi còn bé, Vương Lệnh vẫn luôn có ý định tìm ra cảnh giới cực hạn của bản thân, đến tận khi trưởng thành cậu mới phát hiện bản thân không hề có cực hạn....

Cảnh giới cứ hai năm tăng một lần, luôn luôn không đổi, khiến Vương Lệnh không biết được đâu là cực hạn của bản thân. Điều này làm Vương Lệnh cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nhưng chuyện khiến Vương Lệnh càng sợ hãi hơn chính là cậu sắp phải sống cuộc sống của một học sinh cấp 3 rồi.

Trời mới biết rốt cuộc cậu sẽ trải qua chuyện gì?

Vốn định nhập học một cách khiêm tốn, trời xui quỷ khiến thế nào lại vào lớp tinh anh.

Lại thêm bạn học Tôn Dung... Vừa nghĩ cũng biết đây tuyệt đối chính là một người phiền toái.

Vốn dĩ Vương Lệnh cũng không định qua lại nhiều với Tôn Dung nhưng bây giờ phiền phức đã ở ngay trước mặt rồi.

Vương Lệnh ngồi bật dậy từ trên giường, đau đầu xoa mi tâm, chợt cậu duỗi tay ra kéo ngăn kéo từ xa lấy một gói đồ ăn vặt.

Mặc kệ ngày mai xảy ra chuyện gì....

Giờ phút này Vương Lệnh quyết định... Ăn trước một gói mỳ tôm sống để an ủi tâm hồn!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play