Anh Chỉ Sợ Anh Yêu Em
Anh Chỉ Sợ Anh Yêu Em
Trọn Bộ 10 tháng Hoàn
58 chương
1317 2544
12345
Đánh giá: 4.9/5 từ 16 nhận xét
Truyen.TYT • Trọn BộHoàn

TYT và Team Autumnnolove gửi đến các bạn truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em” của tác giả Thẩm Nam Kiều. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và có những trải nghiệm tốt trên ứng dụng TYT. 

Tên truyện: ANH CHỈ SỢ ANH YÊU EM

Tác giả: Thẩm Nam Kiều

Editor: Team Autumnnolove

Thể loại: Truyện gốc, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Song khiết, Ngược luyến, Thanh mai trúc mã, Thiên chi kiêu tử, Cận thủy lâu đài, Chữa khỏi 

Đoạn trích 1

- Bảy năm trước, em nói em muốn phân rõ giới hạn với anh, anh chỉ cho rằng em đang trong độ tuổi dậy thì không hiểu chuyện nên cái gì anh cũng chiều theo ý em. Dĩ Mạt, em không cảm thấy thời kỳ dậy thì của em quá dài sao? 

Ninh Dĩ Mạt hơi nghẹn ngào, vừa tháo khăn quàng cổ vừa đáp:

- Anh ơi, mong anh đừng lấy chuyện dậy thì ra nói nữa. Em 22 tuổi rồi, chứ không phải 12 tuổi. Hôm nay rất cảm ơn anh có thể tới giúp. Em còn chuyện ở trong trường, em đi trước nhé. 

Nói xong, cô đưa khăn quàng cổ lại cho Cô Từ Hành rồi xoay người đi. Nào ngờ cánh tay lại bị anh túm chặt, Cô Từ Hành kéo mạnh cô một cái khiến cô loạng choạng ngã trúng người anh. Cả người anh toát lên vẻ giận dữ, mùi hương trong trẻo và nồng nàn trong ký ức của cô nay đã hoá thành mùi hương khiến cô sợ hãi đến độ muốn bỏ chạy. Cô lấy hết sức bình sinh thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng làm sao cô địch lại sức anh? 

- Anh không cần biết em bao nhiêu tuổi, anh còn sống một ngày nào thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em đến ngày đó. Không cho phép em xằng bậy. - Rõ ràng là anh đang rất tức giận, anh thở hổn hển kéo cô đến cạnh sô pha rồi ấn cô ngồi xuống: - Em lên án anh khống chế cuộc đời của em, anh chấp nhận tội danh này. Anh không ngại để em biết thế nào mới thật sự là khống chế! 

Đoạn trích 2

- Bạn nhỏ, sao mi không đi tìm bạn khác để chơi? Sao lại một mình đến nơi hoang vắng này?

Ninh Dĩ Mạt chu môi, nói ra một câu mà cô bé cho rằng rất dài:

- Sao anh không đi tìm bạn khác để chơi?

Cô Giang Ninh xì xì một tiếng coi thường, đáp:

- Đâu có quan trọng. Chúng ta đều bị loài người vứt bỏ, em có hiểu vứt bỏ là gì không? Người bị vứt bỏ nên ở những nơi không ai nhớ rõ như thế này này. 

Cô Giang Ninh nói gì mà Ninh Dĩ Mạt nghe không hiểu gì cả. Cho đến nhiều năm sau đó, khi Ninh Dĩ Mạt nhớ lại lần gặp gỡ này giữa hai người họ, cô mới nhận ra thực chất mình và Cô Giang Ninh là một loại người: bị đồng loại vứt bỏ, đối mặt với áp lực của cô đơn, cuối cùng chính áp lực này đã tôi luyện bọn họ thành những con người quái gở và kiêu ngạo từ trong xương cốt. 

Các số gần nhất