Tiếp tục đông đi xuân lại đến, đối với người bị “hạn chế” về khả năng nghe nhìn như Ninh Dĩ Mạt, không có thất vọng cũng không có kỳ vọng, cứ như vậy mà bỗng chốc xoay vòng trôi qua.
Khi mùa xuân trở lại, thỉnh thoảng cô bé sẽ dựa vào lan can để nhìn ra ngoài như năm ngoái. Chỉ là mọi thứ không đậm không nhạt, hoa nở không đậm không nhạt, cô bé sống không đậm không nhạt, và những người bên cạnh cô bé cũng vậy.
Sau ngày hôm đó, Cô Từ Hành và Đào Đào không hề yêu đương như cô bé nghĩ. Cô Giang Ninh cũng không bỏ mặt Đào Đào, mọi chuyện vẫn như cũ, bọn họ vẫn duy trì mối quan hệ tay ba mong manh đó, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Ninh Dĩ Mạt không tài nào hiểu được họ, mà cô bé cũng không muốn hiểu.
Vào tháng 3 năm đó, lệnh thuyên chuyển của Cô Chấn Tiệp được ban hành. Cô Chấn Tiệp đã đến Bắc Kinh trước để đảm nhận chức vụ của mình trước, Từ Mạn ở lại Duật Thành. Một mặt là để cùng Cô Từ Hành tham gia kỳ thi đại học, mặt khác là để chuẩn bị thủ tục chuyển cả gia đình đến Bắc Kinh.
Đồ đạc trong nhà được vận chuyển theo từng đợt đến Bắc Kinh, những thứ có giá trị đã gửi đi trước. Còn những thứ vụn vặt vô giá trị đó đương nhiên sẽ bị vứt đi. Đến giữa tháng 4, những thứ cần chuyển đều đã chuyển đi hết rồi, thậm chí toàn bộ mô hình máy bay trong bộ sưu tập của Cô Từ Hành cũng được gửi đến Bắc Kinh, chỉ có đồ đạc trong phòng Ninh Dĩ Mạt là còn nguyên. Làm gì lại có người quan tâm đến việc đồ đạc của cô bé có quan trọng hay không chứ?
Một loại cảm giác bất an và cay đắng dâng lên từ đáy lòng Ninh Dĩ Mạt, cô bé có linh cảm rằng một khuôn mẫu nào đó sẽ sắp bị phá vỡ. Khi sự bất an trong cô bé ngày càng lớn thì một thảm họa lớn hơn cuối cùng cũng ập đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT