Chẳng biết đã qua bao lâu, thấy sắc trời càng lúc càng tối, và bên ngoài tuyết cũng nặng hạt hơn, cuối cùng Ninh Dĩ Mạt oà khóc nức nở vì tủi thân. Vào giờ phút này, cô bé nhớ ba mình biết bao! Nếu ba còn sống, cô bé sẽ không phải tủi thân nhiều như vậy. Nếu ba còn sống, cô bé sẽ chẳng tới nỗi giống một con chó hoang không nhà để về. Còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, cửa phòng học bị đẩy ra tạo thành một tiếng cọt kẹt.
Ninh Dĩ Mạt vội vàng lau nước mắt, cô bé ngước mắt nhìn lại. Thấy Cô Từ Hành mặc áo khoác đen đang đứng ở cửa, khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm cô bé. Ninh Dĩ Mạt còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, cô bé chớp chớp mắt, thấy Cô Từ Hành vẫn ở đó, một giọt nước mắt lớn lại lăn xuống.
Cô Từ Hành cất ô đi, đi đến bên cạnh cô bé rồi nhẹ giọng hỏi:
- Đã muộn lắm rồi, sao còn chưa về nhà?
Ninh Dĩ Mạt căng thẳng nhìn chằm chằm anh, cố gắng bình tĩnh lại:
- Em... lát nữa mới về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT