Từ sau hôm cãi nhau cùng với Cô Giang Ninh, Ninh Dĩ Mạt lại tiếp tục làm như không quen biết với anh ấy. Trường trung học số 1 và khu nhà tập thể không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ. Nếu như không muốn gặp phải người nào đó thì thật sự sẽ không gặp được.
Ban đầu Hứa Lệ vô cùng tò mò chuyện Ninh Dĩ Mạt quen biết với Cô Giang Ninh, liên tục gặng hỏi cô bé nhiều lần nhưng đều bị Ninh Dĩ Mạt dùng vài ba câu ứng phó qua loa. Hứa Lệ cảm thấy không hóng hớt được gì, sau này cũng không thấy hai người có qua lại nữa nên cũng dần dần quên đi.
Năm Ninh Dĩ Mạt lên lớp tám, Trường trung học số 1 đổi một hiệu trưởng khác. Ông hiệu trưởng mới này cực kỳ coi trọng tỷ lệ lên lớp, mới vừa nhậm chức đã thực hiện một loạt các phương pháp có thể nâng cao tỷ lệ lên lớp của Trường trung học số 1. Một trong số đó là yêu cầu khối cơ sở cũng bắt đầu các tiết tự học vào buổi tối. Việc này khiến những học sinh nhà ở xa trường không ngừng than khóc, bị buộc phải ở nội trú. May thay Trường trung học số 1 có chuyến xe buýt thẳng tới gần khu nhà tập thể nên Ninh Dĩ Mạt may mắn thoát khỏi nỗi khổ ở nội trú.
Trong mấy năm đó, đời sống xã hội cũng không tốt lắm. Thường xuyên có tin tức thanh niên lêu lổng tụ tập đánh nhau, cướp bóc xuất hiện trên báo. Ninh Chí Vĩ rất lo lắng cho Dĩ Mạt, kiên trì muốn đi đón Ninh Dĩ Mạt sau mỗi tiết tự học buổi tối. Trước đây, vì muốn tạo một cuộc sống có điều kiện vật chất tốt hơn cho con gái, Ninh Chí Vĩ luôn là người lính lái xe cực khổ và mệt mỏi nhất. Ông ấy chủ động lái những chiếc xe nặng nhất, dẫn đoàn đi sâu vào cung đường nguy hiểm nhất hòng lập công nhận thưởng. Nhưng cứ như vậy ngày qua ngày, cơ thể của ông ấy dần dần trở nên kiệt sức. Sau khi Ninh Dĩ Mạt vào cấp hai, Ninh Chí Vĩ được chẩn đoán bị bệnh lao phổi thường xuyên ho khan. Cô Chấn Tiệp khuyên giải an ủi nhiều lần mới có thể khiến ông ấy miễn cưỡng chấp nhận làm công việc thủ kho tương đối nhẹ nhàng. Tuy nhiên hơn một năm nay, cơ thể của ông ấy chẳng những không thấy tốt hơn mà ngược lại còn càng ngày càng suy yếu. Tuổi chưa tới bốn mươi mà đã trở nên già nua hốc hác trông thấy.
Ninh Dĩ Mạt thấy ông ấy như thế thì đau lòng không thôi, sao có thể để ba đi đón mình. Cô bé cố gắng làm như không có chuyện gì nói mấy chuyện đó đều là do báo chí giật tít, làm quá lên thôi. Hơn nữa nhà nước cực kỳ nghiêm khắc trong chuyện trấn áp tội phạm, hiện tại đã tốt hơn lúc trước rất nhiều. Huống hồ trước cổng có xe buýt đi thẳng tới gần khu nhà tập thể, có tên tội phạm nào dám phạm tội ở gần khu nhà tập thể đây?
Sau một hồi khuyên nhủ, thấy thái độ của Ninh Chí Vĩ có vẻ dịu đi, Ninh Dĩ Mạt lập tức thực hiện mấy chiêu cầm nã thủ* rồi nói:
(*Cầm nã thủ: một môn võ thuật chuyên sử dụng lực bàn tay và ngón tay để tấn công.)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT