Thời tiết thực không tồi.
Sáng sớm đầu mùa xuân, khoảng bảy giờ sáng, chân trời dần xuất hiện ánh sáng vàng nhạt, mang theo một loại hơi thở lười biếng thuộc về mùa này.
Con đường gần khách sạn vẫn còn khá an tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có người đi dạo buổi sáng hoặc học sinh đến trường đi qua.
Kỷ Minh Nguyệt dậy rất sớm.
Thư Diệu còn đang ở trong khách sạn ngủ rất vui vẻ, cô sau khi bị nhân viên tạp vụ của khách sạn đánh thức thì không còn buồn ngủ, dứt khoát một mình ra khỏi khách sạn, muốn đi chọn một ít quà lưu niệm cho ba mẹ cùng Kỷ Hoài.
Đầu tháng ba, đúng mùa hoa nở, địa điểm du lịch này nổi danh với hoa đào, trong cửa hàng cũng có đủ loại vật phẩm liên quan đến hoa đào, nào là rượu hoa đào, bánh hoa đào, trà hoa đào…
Rực rỡ muôn màu.
Có điều mấy thứ này đều không hề rẻ, có thể là hét giá được một người thì sẽ kiếm được thêm một chút.
Kỷ Minh Nguyệt chăm chú nhìn từng kệ hàng, xách theo một cái giỏ mua sắm, tuân theo tinh thần “tới cũng tới rồi” của người Trung Quốc, không thèm nhìn giá, thích cái gì trực tiếp bỏ vào giỏ cái đó.
Có thể là bởi vì mới sáng sớm, người trong tiệm cũng không quá nhiều.
Cô chọn rất hăng say, bỗng dưng nghe thấy thanh âm của một nữ sinh cách đó hai kệ hàng.
Rất xa lạ…
“Học tỷ?”
Hẳn là gặp được người quen.
Kỷ Minh Nguyệt không để ý, tiếp tục “tới cũng tới rồi” mà càn quét kệ để hàng.
Không nghe thấy “học tỷ” đáp lời, nữ sinh kia dường như có chút xấu hổ, tiếp tục dùng ngữ khí thân thiết nói chuyện với “học tỷ”…
Chẳng qua vừa nghe liền hiểu, sự thân thiết kia là giả bộ…
“Vừa rồi em nhìn thấy học trưởng Lâm Thanh đi trả tiền. Học trưởng đối xử với học tỷ thật tốt nha, nếu là em và học trưởng ở bên nhau, em khẳng định sẽ chia tiền với học trưởng, không thể để học trưởng quá vất vả.”
Lần này Kỷ Minh Nguyệt quay đầu nhìn thử.
Cũng không vì cái gì khác, cô chỉ là đơn thuần tò mò, người có thể nói ra cái giọng đậm chất trà xanh như vậy có dáng vẻ thế nào.
Nếu như đặc biệt xinh đẹp…
Cũng không nhất định, xinh đẹp thì đâu cần trà xanh như vậy?
Đẳng cấp còn quá thấp.
Nhìn thoáng qua, Kỷ Minh Nguyệt liền hiểu rõ.
Quả nhiên.
Gọi cô ta là “trà xanh trình độ lớp lá” thì hơn.
Có điều càng trùng hợp hơn là, “học tỷ” kia chính là nữ sinh đặc biệt xinh đẹp mà cô đã gặp hai lần.
Gặp đến lần thứ ba, vậy phải gọi cô bé này là “em gái duyên phận”.
Trà xanh trình độ lớp lá còn rất ồn ào: “Học tỷ, chẳng lẽ chị coi học trưởng như cây ATM mà dùng à?”
Ồn ào ×2: “Ôi trời, em biết chị và học trưởng ở bên nhau là vì yêu thích, em nói giỡn học tỷ đừng để ý nha.”
Ồn ào ×3: “Học tỷ, quần áo của chị là học trưởng mua sao? Thật đẹp.”
…
Em gái duyên phận có vẻ như bắt đầu thấy phiền.
Kỷ Minh Nguyệt còn thấy phiền hơn.
Sáng sớm liền léo nhéo bên tai, còn có thể để yên cho người ta mua đồ không?
Trà xanh trình độ lớp lá bắt đầu tỏ vẻ ủy khuất: “Học tỷ, tuy rằng em không biết chị theo đuổi được học trưởng như thế nào…”
Một câu còn chưa nói xong, Kỷ Minh Nguyệt đã xách theo giỏ hàng đi qua, đứng trước mặt hai nữ sinh.
“Cô nói chuyện rất khó nghe đấy.”
Thần sắc của Kỷ Minh Nguyệt rất lạnh, ngữ khí còn lạnh hơn.
Trà xanh trình độ lớp lá cùng em gái duyên phận đều có chút sửng sốt.
Kỷ Minh Nguyệt: “Cô muốn nói cái gì thì cứ nói trắng ra, không cần ám chỉ quanh co.”
Còn không phải muốn nói em gái duyên phận chỉ biết dùng tiền của bạn trai sao, đừng nói đến chuyện khí chất của em gái duyên phận này rõ ràng là xuất thân từ gia đình giàu có, mà ngay cả nếu người ta thật sự dùng của bạn trai thì…
“Liên quan gì đến cô.” Kỷ Minh Nguyệt lặp lại, “Kể cả người ta dùng tiền của bạn trai thì liên quan gì đến cô.”
Trà xanh trình độ lớp lá như bị chọc trúng vết thương, biểu tình càng ngày càng cứng đờ, dường như bây giờ mới nhớ tới chuyện phải đáp trả.
“Liên, liên quan…”
Kỷ Minh Nguyệt xoay người, từ trên kệ hàng lấy xuống một hộp trà hoa đào: “Tôi quả nhiên vẫn thích trà hoa đào.”
?
Trà xanh trình độ lớp lá cùng em gái duyên phận đều ngẩn người, không hiểu cô như thế nào lại đột nhiên nói sang chuyện khác.
Kỷ Minh Nguyệt nhàn nhạt: “Không thích trà xanh.”
“Phụt…”
Mấy người có mặt trong tiệm cũng không hề nhịn, cười thành tiếng.
Cô lại lắc lắc đầu: “Huống chi chỉ là trình độ lớp lá.”
…
Trò khôi hài này kết thúc rất nhanh.
Nguyên nhân chủ yếu là bạn trai của em gái duyên phận từ quầy tính tiền trở lại, sắc mặt nam sinh này không hề tốt, nói trà xanh trình độ lớp lá đi ra ngoài.
Phỏng chừng là rất mất mặt.
Kỷ Minh Nguyệt không để ở trong lòng, gật gật đầu với em gái duyên phận, nhìn cái giỏ cũng đã đầy của mình, quyết định đi tính tiền.
Em gái duyên phận nhanh hơn cô một bước, gọi: “Chị!”
Kỷ Minh Nguyệt nhìn cô.
Em gái duyên phận lập tức cong mắt cười, ngoan ngoãn hiểu chuyện: “Cảm ơn chị đã giúp em.”
“Không có gì, chỉ là chị không thích cách nói chuyện của cô ta mà thôi.”
Động tác của em gái duyên phận rất nhanh, lấy điện thoại mở mã QR Wechat đưa cho cô: “Chị, hai ngày này chúng ta gặp nhau rất nhiều lần, có thể làm quen một chút không?”
…
Kỷ Minh Nguyệt nhìn cô bé này.
Không phải đa cấp đúng không?
Cô vẫn gật gật đầu: “Được, duyên…”
Em gái duyên phận trong nháy mắt có chút mờ mịt: “Em không phải họ Duyên, em tên Thời Thần.”
Kỷ Minh Nguyệt thêm Wechat của duyên… À không, Thời Thần, cũng tự giới thiệu một chút. Nhìn thử thời gian, có lẽ Thư Diệu cũng sắp tỉnh, liền không nói thêm nữa, tạm biệt Thời Thần.
***
“Anh!” Thời Thần vừa về đến khách sạn liền gấp không chờ nổi mà gọi điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên lần thứ ba thì có người nhấc máy, là phong cách trước giờ của Tạ Vân Trì.
Chẳng qua, thanh âm của anh mang theo vài phần lười biếng.
Thời Thần qua điện thoại nghe thấy Tạ Vân Trì nói chuyện cùng thư ký: “Cơm thì cứ đặt ở đây đi.”
Cô theo bản năng nhìn đồng hồ treo tường.
Hai giờ hai mươi ba phút chiều, Tạ Vân Trì còn chưa ăn cơm trưa.
Tạ Vân Trì tựa hồ là đang gắp một miếng thức ăn cho vào miệng: “Làm sao vậy? Đi chơi vui không?”
“…” Kỳ thật đây không phải chuyện Thời Thần muốn nói.
Hơn nữa cô biết rõ Tạ Vân Trì bận thế nào, giờ này mới ăn cơm, hẳn là có cuộc họp khẩn cấp.
Quả nhiên, bên kia lại truyền đến thanh âm nhắc nhở của thư ký: “Tạ tổng, cuộc họp sẽ tiếp tục vào lúc hai rưỡi.”
Tạ Vân Trì “Ừm” một tiếng.
Bảy phút, thời gian quá ngắn.
“Anh, hôm nay em gặp được một chị gái rất xinh đẹp, còn có chút quen mắt.”
Tạ Vân Trì không lên tiếng, còn mải ăn cơm, Thời Thần thậm chí có thể nghe được tiếng gắp thức ăn.
“Chị gái đó giúp em giải vây, em liền thêm Wechat của chị ấy.”
Đầu bên kia vẫn như cũ không có phản ứng, Tạ Vân Trì tiếp tục gắp đồ ăn, tiếng nói ôn nhu: “Ừm?”
…
Dường như rất bình tĩnh.
Trong lòng Thời Thần có chút lo lắng, sợ mình nhận sai người.
Cô suy nghĩ mấy lần, sau đó lại nghe thấy thanh âm của thư ký ở đầu kia: “Tạ tổng, tài liệu cuộc họp đã chuẩn bị xong.”
Tạ Vân Trì rời điện thoại đi một chút: “Người đã đến đông đủ chưa?”
“Chỉ còn chờ anh.”
“Được.” Tạ Vân Trì lại dịch điện thoại lại gần, nói với Thời Thần, “Thần Thần, anh còn có việc, không có gì gấp thì chờ anh họp xong sẽ gọi lại cho em.”
Thời Thần không còn rối rắm, quyết đoán lại dứt khoát: “Chị gái kia tên là Kỷ Minh Nguyệt.”
“…”
Đầu bên kia tựa hồ là lập tức yên tĩnh.
Thời Thần cũng không dám nói nữa.
Thư ký lại lần nữa đến gần: “Tạ tổng…”
“Hoãn cuộc họp lại.”
Thư ký cùng Thời Thần đều sửng sốt.
Tạ Vân Trì nâng cổ tay, nhìn thời gian, trầm thấp lên tiếng: “Hoãn cuộc họp lại mười phút, cậu đến đó trước chờ tôi.”
***
Không chỉ một mình Kỷ Minh Nguyệt, ngay cả Thư Diệu cũng cảm thấy em gái tên Thời Thần kia có chút quá mức nhiệt tình với Kỷ Minh Nguyệt.
Thư Diệu lại bắt đầu trêu ghẹo: “Miêu Miêu, rốt cuộc là cậu làm gì em gái kia rồi?”
…
Cái ngữ khí gì vậy, nói như cô làm ra sự tình gì đó không tốt vậy.
“Nhưng mà, Thời Thần thật quá xinh đẹp.” Thư Diệu lại lần nữa cảm thán, đồng thời đánh giá Kỷ Minh Nguyệt, “Ừ, là một kiểu đẹp không giống cậu.”
Kỷ Minh Nguyệt miễn cưỡng “Ừm” một tiếng.
Thư Diệu lại nói thầm: “Chỉ là không biết vì sao, mình luôn cảm thấy Thời Thần rất quen mắt.”
Kỷ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô.
“Đặc biệt là đôi mắt kia.” Thư Diệu nói.
…
Kỷ Minh Nguyệt còn chưa kịp nghĩ lại, nội tâm liền bắt đầu cảm khái “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến”.
… Thời Thần mang theo một túi đồ ăn vặt, hẹn gặp Kỷ Minh Nguyệt trên con đường nhỏ sau khách sạn.
“Cái này cho chị.” Thời Thần cười cười, “Tối nay em và bạn trai phải trở về rồi.”
Kỷ Minh Nguyệt kỳ thật không biết phải đối phó với sự nhiệt tình của em gái này như thế nào, mà Thời Thần thật sự làm người khác không nói ra được lời từ chối.
Cô duỗi tay nhận lấy, nói cảm ơn Thời Thần.
“À đúng rồi, chị Minh Nguyệt!”
Thời Thần thoạt nhìn cực kỳ vui vẻ.
“Anh trai em nói, vì để cảm ơn, sau này có cơ hội muốn mời chị ăn bữa cơm.”
Kỷ Minh Nguyệt tùy ý gật đầu, cũng không để trong lòng.
Cái phương thức biểu đạt “sau này có cơ hội”, vừa thấy nghe liền biết là khuôn mẫu khách khí của người Trung Quốc.
Làm người mà, người khác khách khí với mình thì cứ đồng ý là được, không cần coi là thật.
Hơn nữa, một nữ sinh vô tình gặp được ở khu du lịch, về sau lấy đâu ra cơ hội gặp lại chứ?
Thời Thần cũng không nói lời nào, nhìn Kỷ Minh Nguyệt, chớp chớp mắt.
… Còn có việc sao?
Không biết vì cái gì, Kỷ Minh Nguyệt nhìn con ngươi xinh đẹp của Thời Thần, trong đầu đột nhiên nhớ đến câu nói kia của Thư Diệu.
… Quen mắt.
Cô dừng lại một chút, an tĩnh vài giây, mở miệng hỏi: “Anh trai em…”
?
Thấy quỷ rồi.
Cái này mẹ nó nên hỏi như thế nào.
Nhưng thực may mắn, Thời Thần là một người rất thấu tình đạt lý, là một em gái tốt.
Em gái tốt cười cười: “Không chừng chị biết anh trai em đó.”
Em gái tốt còn không quên nói thầm trong lòng, đâu chỉ là biết.
Kỷ Minh Nguyệt không nói chuyện, nhưng lại bày ra bộ dáng nghe rất chăm chú.
“Anh ấy tên là Tạ Vân Trì.”
…
Buổi chiều mùa xuân đầu tháng ba, ánh mặt trời nhu hòa, vạn dặm không mây, trong không khí đều là hương hoa đào.
Kỷ Minh Nguyệt sững sờ tại chỗ, trong đầu giống như sét đánh giữa trời quang, mọi thứ chung quanh đều tĩnh lặng, Thư Diệu đi tới, miệng lúc đóng lúc mở, tựa hồ như muốn nói cái gì.
Nhưng Kỷ Minh Nguyệt cái gì cũng không nghe thấy.
Cô nhìn chằm chằm đôi mắt của Thời Thần, từng chút từng chút hồi tưởng về hình ảnh cậu thiếu niên được cô cất giữ trong hộp sắt.
Tim càng lúc càng đập nhanh hơn.