Thời điểm ra khỏi sân bay, Kỷ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời.

Vạn dặm không mây, trời quang lóa mắt. 

Đoan Thành rốt cuộc cũng là ở phía nam, dù mới đầu tháng ba, trong không khí đã mang theo ít hơi thở của mùa hạ.

Đúng lúc chuông điện thoại vang lên.

Kỷ Minh Nguyệt đổi tay trái kéo vali hành lý, tay phải lấy điện thoại, nghe máy.

“Người ta chờ cậu đến hoa cũng sắp tàn rồi nè.” Là bạn thân của cô, Thư Diệu, thanh âm làm nũng kéo dài trong điện thoại, “Miêu Miêu thân ái của mình xuống máy bay chưa vậy?”

“Còn chưa xuống.”

Thư Diệu: “… Cậu coi mình là đồ ngốc à, chưa xuống máy bay thì nghe điện thoại thế nào?”

Kỷ Minh Nguyệt cũng rất tò mò: “Vậy cậu còn hỏi?”

Thư Diệu nghẹn lời, đang chuẩn bị phản bác, giây tiếp theo giống như đột nhiên nhìn thấy cái gì, nhanh chóng tắt điện thoại.

Kỷ Minh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm nhận được bóng dáng một cô gái phi tới chỗ này, bên tai vang lên âm thanh đầy khoa trương: “Miêu Miêu, cậu rốt cuộc cũng trở lại rồi, cậu mà còn không về, mình sẽ cho rằng cậu đã bị chủ nghĩa tư bản ăn mòn, hoàn toàn quên bạn thân của cậu ở quê nhà rồi!”

Thư Diệu lui về sau một bước, tỉ mỉ đánh giá Kỷ Minh Nguyệt từ trên xuống dưới, nhịn không được mà chất vấn: “Cậu rốt cuộc là đi Mỹ đọc sách hay gia nhập giới thời trang vậy?”

Lời này của Thư Diệu cũng không hề khoa trương.

Ngồi trên máy bay lâu như vậy, trên gương mặt xinh đẹp của Kỷ Minh Nguyệt không hề có một quầng thâm, chỉ là thần sắc có chút mệt mỏi mà thôi, cứ như vậy đứng ở trước cửa sân bay, thu được không ít ánh mắt của người qua đường.

Đôi mắt của Kỷ Minh Nguyệt cũng chớp chớp: “Đi mưu sinh.”

“…”

Mưu sinh cái đầu cậu.

Sau khi lên xe của Thư Diệu, Kỷ Minh Nguyệt vừa thắt dây an toàn vừa nghe cô bạn thân hỏi: “À đúng rồi, không bao lâu nữa cậu sẽ đến Viễn Thành, đã thu xếp được chỗ ở chưa? Có cần mình hỗ trợ gì không?”

“Cạch” một tiếng, cài xong dây an toàn, Kỷ Minh Nguyệt lười nhác dựa lưng trên ghế phụ: “Thu xếp xong rồi, ba mình mua cho mình một căn hộ ở gần làng đại học, cả đồ đạc cũng sắp xếp xong rồi.”

Còn không quên bông đùa: “Nghiên cứu khoa học cũng quá mệt mỏi rồi, cậu nói xem, mình đi làm bà chủ trọ được không?”

Thư Diệu tay khởi động xe, trong lòng lập tức hối hận không ngừng.

Hỏi Kỷ · nhà làm địa ốc · vô số bất động sản trên danh nghĩa · đại tiểu thư · Minh Nguyệt vấn đề như vậy, mẹ nó cô là tự tìm ngược hay sao?

“Cuối tuần này đi suối nước nóng sao?”

Thư Diệu gật đầu, bỏ qua sự tình tự ngược, trong giọng đều thể hiện rằng “lão nương muốn buông thả”: “Đúng vậy, Miêu Miêu, cậu nhớ chuẩn bị áo tắm, mình sẽ tiến công trước, nghe nói ở đó tỷ lệ gặp được soái ca rất cao, hehehe. Cậu nói xem, có khi nào mình sẽ có cuộc gặp mặt đầy tình yêu không?”

?

Tư duy của Kỷ Minh Nguyệt đình trệ hai giây, đột nhiên nhớ không ra mình về nước sớm như vậy để làm gì.

“Đúng là mình sắp kết hôn.” Thư Diệu nói như lẽ đương nhiên, “Nhưng ngắm soái ca vẫn phải ngắm, gặp mặt vẫn phải gặp, sinh mệnh chưa hết, phấn đấu không ngừng!” 

Kỷ Minh Nguyệt không nói gì, cầm lấy điện thoại bắt đầu bấm không ngừng.

Thư Diệu cảnh giác: “Cậu làm gì đó?”

“Báo cho chồng cậu biết.”

“…”

Một đường hàn huyên với Thư Diệu, nghe Thư Diệu đùa giỡn giống như trước kia, Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy sự mệt mỏi của mình cũng được giảm bớt.

Lại bàn bạc với Thư Diệu về chuyến đi suối nước nóng hai ngày sau cùng việc Kỷ Minh Nguyệt làm phù dâu cho cô bạn thân, xe cũng vững vàng mà chạy đến biệt thự Ánh Trăng của Kỷ gia.

“Hôm nay mình không vào đâu, cậu nghỉ ngơi cho tốt.” Thư Diệu đang nói, sờ sờ cái ót, dường như nghĩ tới cái gì.

Cô gọi Kỷ Minh Nguyệt đang chuẩn bị mở cửa xe lại: “Đúng rồi Miêu Miêu, hai ngày trước mình dọn nhà, phát hiện đồ vật hồi cao trung của cậu ở chỗ mình.”

… Cao trung?

Cái này cũng quá xa xôi rồi, xa đến mức phản xạ của Kỷ Minh Nguyệt đi một vòng quanh trái đất mới quay về.

“…” Kỷ Minh Nguyệt nhìn cái hộp sắt hơi cũ kỹ mà Thư Diệu đưa tới, ký ức dần dần trở lại.

Thư Diệu cười to: “Nhớ ra rồi? Nói thật, thời điểm mình tìm được cái hộp này ở tận cùng của tủ bát, ngồi ở trên sàn nhà tự hỏi suốt ba giờ đồng hồ mới nhớ ra rốt cuộc thứ này là gì.”

Cái hộp sắt cũ kỹ kia cùng với một cái tên đã lâu không nhắc tới xoay vài vòng trong đầu Kỷ Minh Nguyệt, cô nhận lấy cái hộp, giật giật khóe môi: “Tạ Vân Trì?”

“Chính là cậu ta!” Thư Diệu mang theo bộ dáng “chúc mừng cậu trả lời chính xác, nhưng ngại quá, một đồng tiền thưởng cũng không có”, bắt đầu bát quái với Kỷ Minh Nguyệt.

“Cậu còn nhớ không, cậu yêu thầm cậu ta suốt ba năm cao trung, cái ngày mình tiễn cậu ở sân bay, cậu ôm mình khóc không ngừng. À đúng rồi, nghe nói Tạ Vân Trì hiện tại ở Viễn Thành, hình như cuộc sống rất tốt, lúc đó mình thực sự không biết cậu ta có nhiều câu chuyện ly kỳ như vậy…”

Nói nói, thanh âm của Thư Diệu càng lúc càng nhỏ.

Cô dừng lại, thật cẩn thận nhìn Kỷ Minh Nguyệt đang cúi đầu nhìn hộp sắt mà không nói một lời: “… Miêu Miêu, cậu sẽ không phải là còn thích cậu ta chứ?”

Mẹ nó.

Chuông cảnh báo trong lòng Thư Diệu vang lên.

Không thể nào, không thể nào?

Kỷ Minh Nguyệt dùng tay lau đi ít bụi bám trên góc hộp, trong mắt hiện lên mấy phần hoài niệm, sau đó…

Nghiêm túc gật gật đầu.

?

Ngay sau đó Kỷ Minh Nguyệt liền bật cười, vốn có khuôn mặt kiều diễm, khi cười lên lại thêm mấy phần hút mắt.

Thư Diệu thơ thẩn.

Giây tiếp theo, Thư Diệu lại nghe “Cạch” một tiếng, Kỷ Minh Nguyệt xuống xe, trở tay đóng cửa, tiêu sái phất tay với Thư Diệu.

“Trên đường về cẩn thận một chút, mình mang không ít quà về cho cậu, ngày mai mời cậu ăn cơm rồi sẽ đưa.”

“…”

Thư Diệu trợn tròn mắt, gọi theo cô, “Mẹ nó, Kỷ Minh Nguyệt, cậu có ý gì!”

Kỷ Minh Nguyệt đi được vài bước, lại nhớ tới hình như mình mẹ nó quên lấy vali hành lý.

Vali ở cốp xe, Kỷ Minh Nguyệt cúi đầu đến không thể thấp hơn nữa, cười nịnh nọt, xoay người lại.

“Cái kia, Diệu Diệu, mở cốp xe hộ mình đi?”

“…” Thư Diệu thực sự rất muốn kiêu ngạo mà nói không mở, nhưng gương mặt đại mỹ nhân kia xưa nay không phải thứ cô có thể miễn dịch.

Hậm hực mở cốp xe, Thư Diệu cũng thăm dò xem Kỷ Minh Nguyệt có sao không.

Kỷ Minh Nguyệt cầm lấy vali, lại lần nữa phất tay với Thư Diệu.

Chỉ là lần này trước khi xoay người, Kỷ Minh Nguyệt nhàn nhạt nói:

“Cũng đã mười năm rồi, làm gì đến mức nhớ mãi không quên chứ? Cậu tưởng đang quay phim thần tượng à?”

Những lời kia của cô thật sự không phải mạnh miệng.

Tính toán một chút, thật sự là mười năm rồi… Cô ra nước ngoài du học, mãi cho đến khi cầm được tấm bằng tiến sĩ và hoàn thành thí nghiệm lâm sàng mới quyết định trở về.

Nếu không phải gấp gáp trở về làm phù dâu cho Thư Diệu, Kỷ Minh Nguyệt phỏng chừng còn phải ở bên kia nghỉ ngơi thêm mấy tháng.

Khoa học y sinh, ngoài mặt thì được coi như ngành học của thế kỷ XXI, trên thực tế ai cũng biết đây là một ngành học khó nhằn, chẳng những sau khi tốt nghiệp khó tìm việc, mà quan trọng là…

Bận.

Kỷ Minh Nguyệt ở Mỹ mấy năm nay, cuộc sống bị đủ loại chương trình học cùng những cuộc thực nghiệm đưa qua đẩy lại đến chóng cả mặt, thiếu chút nữa bận đến hôn mê.

Cái gì mà nhớ mãi không quên, mỗi ngày cô bận đến mức ăn ngủ còn quên.

Tuy nói thế, khi Kỷ Minh Nguyệt về đến nhà, nghe ba mẹ hỏi thăm ân cần, sau đó là em trai Kỷ Hoài bất mãn oán giận: “Chị, chị chỉ về nhà có hai ngày à?”, trải qua muôn vàn hiểm trở rốt cuộc cũng về đến phòng, cô vẫn nhìn chằm chằm vào cái hộp.

Từ trên giường ngồi dậy, Kỷ Minh Nguyệt quyết định mở khóa cái hộp cũ kia, hồi tưởng vài giây, ấn “0914”…

Sinh nhật của Tạ Vân Trì.

“Bang” một tiếng, khóa mật mã theo tiếng mà mở ra.

Một bức thư, cùng một quyển vở.

Khi Kỷ Minh Nguyệt mở bức thư ra, lập tức hoài niệm đến đoạn tình cảm hồn nhiên kia.

Cách hành văn thời thiếu nữ của cô cũng không tệ đâu.

… Kỷ Minh Nguyệt lại hồi tưởng.

Lúc ấy cô vì viết bức thư tình này, không biết đã bỏ ra bao tâm tư, bản nháp cũng phải bỏ đi hơn mười lần.

Viết đến cuối cùng, Thư Diệu bị cô dùng năm mươi tệ dụ dỗ về làm cố vấn cũng sắp điên rồi, liên tục càu nhàu: “Kỷ Minh Nguyệt, coi như mình xin cậu, mình trả năm mươi tệ kia cho cậu, à không, mình cho cậu một trăm, cậu đừng tra tấn mình nữa được không? Hai câu này của cậu có gì khác nhau sao?”

Kỷ Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc: “Đương nhiên là khác, ‘tôi thật sự thích cậu’ có cảm giác chân thành tha thiết, còn có chút hoạt bát; ‘tôi thích cậu lắm đó’ thì đáng yêu hơn, nhưng có phải không đủ nghiêm túc không?”

Kỷ Minh Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, đọc đi đọc lại bức thư tình của mình vài lần, sau đó mới mở quyển vở ra.

… Là quyển bài tập toán của Tạ Vân Trì.

Vở bài tập của nam sinh tiêu sái ấy phá lệ đẹp đẽ, chưa kể đến độ chính xác rất cao.

Lúc đó cô còn coi như bảo bối mà không dám động tới.

Kỷ Minh Nguyệt nhớ lại chuyện xưa, đang chuẩn bị đi tìm những thứ khác của mình vào thời điểm đó, đột nhiên thấy được dưới đáy hộp còn một thứ.

Là một bức ảnh.

Bức ảnh bảy inch.

Trong bức ảnh đã ố vàng, thiếu niên mặt mũi ôn nhu thanh tuấn, ánh mắt trong trẻo, khóe môi mang theo độ cong nhất định, cổ áo đồng phục nghiêm chỉnh ngay ngắn.

Góc dưới bên phải có một dòng chữ nhỏ:

Tạ Vân Trì lớp 11-1.

Ảnh lưu niệm hạng nhất kỳ thi tháng đầu tiên của mùa xuân năm ấy.

… Thư Diệu lúc ấy cùng cô nghĩ ra tất cả biện pháp, thừa dịp bảng vàng danh dự dán tên, không biết phí bao công sức mới lấy được bức ảnh này.

Chậc.

Tình cảm của thiếu nữ lớn hơn cả bầu trời.

Dùng cách nói của Thư Diệu: “Miêu Miêu, nhìn khuôn mặt này của cậu, đi nói với người khác là thời cao trung cậu yêu thầm một người đến chết đi sống lại, còn yêu suốt ba năm, ai sẽ tin chứ?”

Đúng là rất khó tin.

Kỷ Minh Nguyệt suy nghĩ.

***

Tầng cao nhất tòa nhà Quân Diệu.

“Tạ tổng, nửa giờ sau anh có một hội nghị online, là người phụ trách muốn báo cáo với anh nghiên cứu về loại thuốc M-1…”

Thư ký đứng trước bàn làm việc cẩn trọng thông báo lịch trình, liền nghe được tiếng chuông Wechat của Tạ Vân Trì.

Tạ Vân Trì nhìn thoáng qua màn hình, nâng nâng tay ý bảo thư ký tạm dừng, nhận điện thoại.

“Alo, anh?” Là giọng nói của con gái, “Anh đang bận sao?”

“Làm sao vậy?”

Thời Thần: “Hỏi thăm anh thôi, hihi. Với cả… Ngày kia sinh nhật em đó, anh không quên chứ?”

Tạ Vân Trì suy tư: “Chết rồi, quên không còn chút gì.”

“…” Thời Thần mặc kệ thú vui của anh trai nhà mình, đi thẳng vào vấn đề, “Thẻ của em có ở trong ví của anh không? Anh giúp em xem thử đi?”

Nhận thấy sự ra hiệu của Tạ Vân Trì, thư ký cầm ví của anh đến, sau đó tạm thời đi ra ngoài.

Tạ Vân Trì mở ra, cho Thời Thần xem ví của mình: “Hình như là không có.”

Thời Thần hết sức tỉ mỉ nhìn cái ví tiền, sau đó nhụt chí: “Thẻ của em mất rồi sao?”

Đang nói, Thời Thần “A” một tiếng, “Anh, bức ảnh trong ví của anh là ai?”

Tạ Vân Trì nhíu mày, không trả lời vấn đề của cô: “Không nói, anh còn có việc, quà đã gửi cho em rồi, nhớ kiểm tra rồi nhận.”

Nói xong, không đợi Thời Thần phản ứng, Tạ Vân Trì tắt điện thoại.

Anh buông điện thoại, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ sờ sờ bức ảnh trong ví kia.

Ở góc bức ảnh, có dấu nổi của trường nhất trung  Đoan Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play