Hạ Hạm cảm thấy câu nói “chồng ôm” này của anh có chút mắc cỡ, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc hổ thẹn, nhưng cuối cùng cô vẫn đi tới. Còn chưa tới gần, Hàn Mặc Nhiễm đã kéo tay, để cô dạng hai chân ngồi lên đùi anh.
Hương vị thuộc về Hàn Mặc Nhiễm bỗng nhiên tràn ngập chóp mũi, nhịp tim Hạ Hạm bắt đầu tăng tốc. Đã hơn một tháng chưa gặp anh, lúc bận thì thấy không sao, nhưng lúc này khẽ dựa vào ngực anh, cô mới giật mình nhận ra mình đã lưu luyến nó tự lúc nào.
Trong chớp mắt khi anh ôm lấy cô, cả người Hạ Hạm đều lâng lâng. Cô lập tức ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng, mặt tựa vào vai anh.
Cô nghĩ đến cảm giác khủng khoảng khi đi từ nhà bác cả ra, cảm giác lạnh lẽo thấu xương đó thật đáng sợ. Lúc này dựa vào người anh, ngực của anh rộng rãi ấm áp như chữa lành tất cả vết thương. Trong băng tuyết rét mướt bỗng xuất hiện một tia nắng ấm, cô không chần chừ mà muốn bắt lấy.
“A Nhiễm.” Cô cất tiếng gọi nhẹ nhàng nỉ non, tham lam ngửi mùi hương trên người anh. Cơ thể ấm áp rộng lớn như bao trùm lên cô, khiến cô an tâm trở lại.
“Ừm? Gọi anh là A Nhiễm sao?” Anh nghiêng đầu nhìn, đôi môi cách mái tóc hôn lên tai cô: “Sao vậy? Muốn gì sao?”
Hạ Hạm sững sờ. Lúc này, cô mới nhận ra mình rất ít khi gọi anh là A Nhiễm, mỗi lần gọi đều là muốn lợi dụng anh. Đột nhiên, cô bỗng cảm thấy xót xa, đau lòng vì anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT