Anh ôm lấy Hạ Hạm, cúi đầu nói nhẹ bên tai cô: “Hạ Hạm, em sẽ nhớ anh sao?”
Sẽ nhớ anh sao? Thật ra trong thời gian này, cô vẫn luôn nhớ đến anh, nhưng cũng chỉ là lén lút mà thôi.
Cô im lặng một lúc lâu, Hàn Mặc Nhiễm nói tiếp: “Em dỗ anh một chút cũng được.”
Hạ Hạm bị giọng nói gần như khẩn cầu này của anh làm cho kinh hãi. Cô nhớ đến lúc còn đi học, Hàn Mặc Nhiễm vẫn luôn được nữ sinh yêu thích, thường xuyên có người đưa thư tình cho anh. Nhưng anh rất chảnh, hiếm khi nói chuyện với nữ sinh, phần lớn bọn họ đều cảm thấy anh cao ngạo, lạnh lùng, khó theo đuổi.
Anh ưu tú đẹp trai, trước giờ đều được người khác giới thiên vị, có lẽ chưa từng thua thiệt trước cô gái nào. Nhưng bây giờ anh lại nói với cô, em dỗ anh một chút cũng được.
Cuối cùng, Hạ Hạm ở trong ngực anh gật gật đầu. Anh cười khẽ một tiếng, nụ cười lộ ra sự thỏa mãn. Anh đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, khẽ nói; “Được rồi, anh phải đi.”
Hạ Hạm buông Hàn Mặc Nhiễm ra, anh kéo cửa đi ra. Hạ Hạm đứng yên một lúc lâu mới đi đến ngồi xuống giường. Hàn Mặc Nhiễm rời đi, nhưng dường như trong phòng vẫn còn lưu lại mùi hương, nụ cười của anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT