*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mặt trời mùa hè chói lọi xuyên qua những tán cây Chaiyaphruek, hắt lên gò má mịn màng của tiểu thư Pilantita – người đang ngồi trên chiếc ghế sắt được gia công và sơn màu trắng, bên dưới tán cây lớn râm mát.
Mặt đất của sân vườn trông như được tô điểm bằng những đóa hoa Chaiyaphruks sắc hồng nhạt sắp ngả qua màu trắng còn sót lại ngay bên dưới tán cây. Trên cây, những bông hoa màu hồng và đỏ sẫm đang tỏa hương thơm nức mũi giữa những tán lá xanh mướt; chờ đợi chuyển sang màu trắng nhạt và bị thổi đi, rơi xuống không mục đích, rồi lặp lại vòng đời của nó.
"Khun Pin... con đây rồi."
Gương mặt nghiêm nghị của công chúa Padmika trông có vẻ thả lỏng hơn khi bà ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô cháu gái của mình.
"Vâng."
Tiểu thư Pin trả lời cô mình, hơi mỉm cười như thường lệ.
"Con đang lột vỏ Maprang à?"
Công chúa Padmika nhìn những trái Maprang vàng lịm chất đống và một chiếc tô lớn, sạch sẽ đang đựng hơn nửa tô nước ở trước mặt tiểu thư Pin một lúc, sau đó lên tiếng hỏi.
"Vâng, thưa Cô."
Nàng luôn kiệm lời mỗi khi nói chuyện với cô của mình.
"Bây giờ... con đã lột vỏ rất giỏi rồi. Lúc trước, ta phải cầm tay con để lột vỏ nó. Chúng ta đã bỏ phí rất nhiều trái Maprang trước khi con có thể lột được một quả."
Công chúa Padmika nhìn con dao chạm khắc bằng đồng nằm trong lòng bàn tay thanh tú của tiểu thư Pin với một ánh mắt tỏa sáng đầy hãnh diện sau khi nhìn thấy những hoa văn trên bề mặt của quả Maprang, có thể nhìn ra được tiểu thư Pin đang khắc hình vỏ sò.
"Nhưng sao con lại chuẩn bị nhiều quả như vậy? Con có ăn hết không? Chỉ có hai chúng ta trong cung điện này thôi."
"Con... chỉ lột sẵn đề phòng trường hợp cần thiết thôi ạ."
Pilantita cúi đầu, gò má mịn màng của nàng ửng hồng, cạnh tranh với những quả Maprang chín.
"Đề phòng... phải vậy không?" Công chúa Padmika nhướng mày như bà đã đoán được điều gì đó: "Con muốn làm vui lòng công chúa Aninlaphat phải không?"
Mặc dù giọng nói của bà có vẻ bình thản và không chút dấu hiệu của sự tức giận, nhưng tiểu thư Pin vẫn ngay lập tức cúi đầu thấp hơn không hề ra vẻ.
"Con không thể nói rõ, thưa Cô. Nhưng nếu công chúa Aninlaphat đến, thì con sẽ lấy một li Maprang kèm si rô để mời công chúa. Công chúa Aninlaphat thật sự rất thích nó."
"Nhưng có vẻ công chúa thích ăn đồ vặt ở gần phòng chứa củi hơn." Công chúa Padmika vừa nói vừa cười.
"Công chúa thật nghịch ngợm."
Tiểu thư Pin cười rạng rỡ khi nhớ lại thái độ hăng hái của công chúa Aninlaphat và Prik lúc họ thưởng thức Mu Sarong cho đến khi bị cô của nàng bắt tại trận.
"Nếu công chúa Aninlaphat không có ở đây..." Đôi mắt sắc sảo của công chúa Padmika híp lại đầy trầm tư một lúc, cuối cùng cất giọng rõ ràng, chậm rãi: "Chắc con sẽ cô đơn lắm."
"Không ở đây?" Bàn tay đang lột vỏ Maprang đột nhiên khựng lại. "Tại sao công chúa lại không ở đây ạ?"
Đôi mắt nâu to tròn của tiểu thư Pin đầy sự trách móc. Nàng bối rối và tức giận.
Tức giận...
Mà không biết nên giận ai hoặc thậm chí là đòi hỏi quá mức ở ai...
"Ta nghe nói công chúa Aninlaphat sẽ phải sang châu Âu để du học như anh cả và anh thứ của nàng." Công chúa Padmika nói tiếp một cách rõ ràng, không lường trước được, rồi bà nhìn về phía Pilantita, người đang mím chặt môi và trầm tư.
"Lúc đầu, ta nghĩ Đức vua sẽ không gửi công chúa sang nước ngoài du học như các hoàng tử, vì công chúa là đứa con gái bé bỏng đáng yêu của Người."
"..."
"Nhưng nhận thấy công chúa Aninlaphat rất thông minh và khác biệt hẳn so với những đứa trẻ khác, Luang Phinit, ngài Thống đốc thân thiết của hoàng gia cứ nói với Đức vua thật đáng tiếc khi công chúa Aninlaphat không được ra nước ngoài du học. Cuối cùng, Đức vua đã ra quyết định, vì Người không muốn đứa con gái nhỏ nhất của mình thua kém hai người anh."
"Hoàng tử thứ hai đến London học khi mười tám tuổi. Công chúa Aninlaphat chỉ mới mười bốn tuổi thôi, không phải còn rất nhiều năm nữa sao ạ?"
Đôi mắt của tiểu thư Pin bỗng tràn đầy hi vọng.
"Ai nói vậy?"
"..."
"Đức vua đã lên kế hoạch cho công chúa đi du học trong hai tháng tới... Người biết rằng đi càng sớm thì càng học ngoại ngữ tốt hơn."
Dường như giọng nói trong trẻo, vang vọng của cô Pad đã trở thành cơn gió thoảng qua khiến cho tiểu thư Pin không nắm bắt được dù chỉ là một nửa thông điệp.
Pilantita chỉ còn đọng lại cụm từ "hai tháng tới", thứ vừa chạy vụt qua suy nghĩ của nàng và khó có thể gạt đi được.
"Ôi trời phật ơi, khun Pin! Sao mặt con trắng bệch vậy, đừng nói là con sắp ngất xỉu nhé?"
Côn chúa Padmika nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Pilantita và bàn tay mảnh khảnh nắm chặt cán dao bằng đồng thau. Bà trông rất lo lắng đến mức phải đặt tay mình lên cánh tay của cô cháu gái với một thái độ chân thành.
"Không có gì đâu ạ, thưa công chúa..." Tiểu thư Pin chỉ có thể nói được như vậy rồi lại im lặng.
"Ngồi đó và nghỉ ngơi đi. Con không cần phải lột Maprang nữa. Ta sợ con sẽ trượt tay và bị thương đó."
"Vâng thưa công chúa."
Tiểu thư Pin nhìn thẳng vào ánh mắt của cô mình một cách buồn bã trước khi lập tức ngừng việc lột vỏ Maprang.
Rồi, nàng chỉ ngồi yên đó...
"Ngồi yên" của Pilantita chính là ngồi ngay ngắn với hai bàn tay đặt trên đùi, cúi đầu, nhìn vào khoảng không cùng cơ thể bất động.
Nhìn thấy cháu gái mình như vậy, công chúa Padmika càng lo sợ hơn.
"Khun Pin." Bà nói bằng một giọng dịu dàng và dễ nghe.
"Vâng."
Pilantita trả lời, trong khi vẫn ngồi yên, nhìn bề ngoài hệt như giọng nói ngọt ngào đó được phát ra từ đôi môi của một bức tượng đá.
"Sao con im lặng quá vậy, đừng nản lòng về việc học tập, ta sẽ cho con theo học nền giáo dục cao hơn, ngay cả khi nó ở Thái Lan."
Bà đang hỏi dò...
Vì bà không đoán được thái độ u sầu của cháu gái mình.
"Con không sao đâu ạ." Lúc này, tiểu thư Pin trao đổi ánh mắt với cô của nàng trước khi trả lời với giọng khản đặc gần như không thể nghe thấy.
"Có lẽ con chỉ cảm thấy hơi nóng thôi ạ."
- --------
"Khi thời tiết nóng nực như thế này, thật sảng khoái khi được ăn những quả Maprang do nàng lột vỏ."
Giọng nói của công chúa Aninlaphat vẫn vô cùng tươi sáng. Nếu như đổi lại là những dịp khác, tiểu thư Pin sẵn lòng được lắng nghe giọng nói của cô không chút mệt mỏi.
Nhưng lúc này... giọng nói của công chúa Aninlaphat càng vui vẻ thì trái tim của Pilantita lại càng đau nhói như bị quấn chặt vào cây gai dầu.
Tất cả những gì nàng có thể làm chính là ngây người nhìn công chúa Aninlaphat mỉm cười vui vẻ khi cô múc những quả Maprang được khắc hình vỏ sò đến khi chúng trông như một chiếc vỏ sò có thể mở ra đóng lại trong chiếc bát trong suốt có si rô và đá rồi ăn không ngừng vì đây là món ăn nhẹ yêu thích của cô.
"Thật đó, thưa tiểu thư. Đồ ăn do Yai Pean làm không ngon bằng của tiểu thư Pin đâu ạ."
Prik nịnh hót với giọng ngọt ngào.
"... Nếu như thấy ngon, xin cứ ăn nhiều một chút đi."
Giọng nói ấy thật dịu dàng và buồn bã như đang nức nở.
"Nàng không ăn chung với ta à?"
Bây giờ, đôi mắt lóng lánh của công chúa Aninlaphat hiện rõ vẻ cầu khẩn trước khi cô mỉm cười để lộ ra lúm đồng tiền và mời gọi bằng một giọng nói dễ nghe vì không ai có thể cưỡng lại những điều này.
Nhưng những chiêu trò khiến người ta sững sờ kia của công chúa Aninlaphat lúc này lại không có tác dụng với Pilantita.
Nàng càng nghĩ đến việc bản thân sẽ không bao giờ được nhìn thấy nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời này và sẽ không được nghe giọng nói của công chúa Aninlaphat trong một khoảng thời gian dài nữa thì tiểu thư Pin lại càng cảm thấy khó có thể giả vờ giống như bình thường.
"Xin cứ ăn đi ạ. Ta không ăn nổi bất cứ thứ gì."
Sau khi nói xong, tiểu thư Pin chỉ có thể dằn cơn nức nở lại trong cổ họng.
"Nàng nóng à?"
Pilantita lắc đầu liên tục thay cho câu trả lời. Lúc này, công chúa Aninlaphat nhìn thấy gương mặt của tiểu thư Pin trắng bệch như một tờ giấy.
"Đau dạ dày à?"
Nàng vẫn cứ lắc đầu và cắn chặt môi. Đôi mắt to tròn đó đầy sự trách móc.
"Prik!"
Giọng nói của công chúa Aninlaphat trở nên nghiêm túc khiến cho Prik vội vàng ngồi xụp xuống bên cạnh đầu gối của cô.
"Vâng, thưa công chúa."
Prik trả lời bằng giọng run rẩy vì cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt của công chúa Aninlaphat nghiêm túc như lúc này.
"Ta muốn nhờ em một vài chuyện."
Công chúa Aninlaphat hỏi, trong khi vẫn nhìn về phía Pilantita.
"Người muốn em đi đâu ạ, thưa công chúa."
"Đi đâu cũng được, càng xa càng tốt."
Prik mở to mắt trước khi ngẩng đầu, tập trung nhìn gương mặt tao nhã của công chúa, người không hề có bất cứ dấu hiệu nào là muốn trêu chọc cô ấy như mọi ngày. Cho nên, cô ấy chỉ có thể trả lời một cách tôn kính.
"Em xin tuân lệnh, thưa công chúa."
Nhưng trước khi lặng lẽ lùi xuống, Prik không quên quay lại và chộp lấy bát Maprang của mình trước khi cúi chào công chúa Aninlaphat một lần nữa.
"Thông minh lắm, hầu gái của ta."
Nếu không có tình thế tiến thoái lưỡng nan trước mắt, công chúa Aninlaphat sẽ phải bật cười trước hành động của Prik, nhưng giờ thì cô chỉ có thể nhìn bóng lưng đầy đặn của Prik "đi bất cứ đâu" như mệnh lệnh của cô.
Khi Prik đã đi mất, công chúa Aninlaphat di chuyển đến chiếc ghế kế bên tiểu thư Pin trước khi hỏi một cách ân cần và tử tế.
"Nàng có chuyện gì vậy, khun Pin? Tại sao nàng không trả lời ta?" Công chúa Aninlaphat cẩn thận kề sát gương mặt của tiểu thư Pin: "Mắt của nàng đỏ hoe rồi, hay là nàng bị cảm?"
Khi bàn tay của công chúa Aninlaphat chạm vào cái trán đầy đặn của nàng, những giọt nước mắt đầu tiên của Pilantita bắt đầu rơi xuống...
Rồi giọt thứ hai, thứ ba và vô số những giọt nước mắt tiếp theo nối đuôi nhau rơi xuống...
Cuối cùng, đôi mắt xinh đẹp của nàng bị bao phủ bởi những giọt nước mắt.
"Khun Pin à..."
Lần đầu tiên, ánh sáng lấp lánh biến mất khỏi đôi mắt của công chúa Aninlaphat. Khi cô nhìn thấy những giọt nước mắt của tiểu thư Pin, công chúa Aninlaphat không thể làm gì khác ngoài việc lấy chiếc khăn tay của mình lau đi những giọt nước mắt của người con gái ở trước mặt cô, lúc này trông dễ vỡ như thủy tinh với những hành vi mất kiểm soát.
Vì cô vẫn không biết tại sao tiểu thư Pin lại khóc dữ dội như vậy.
Cho nên tất cả những điều cô có thể làm chính là đặt bàn tay còn lại lên tay của tiểu thư Pin.
"Ta sẽ cô đơn lắm..."
Sau khi cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt, Pilantita trả lời bằng giọng khản đặc.
"..."
Công chúa Aninlaphat ngồi yên, bắt đầu soạn ra lí do đằng sau những giọt nước mắt của tiểu thư Pin thông qua câu nói vừa nãy.
Khun Pin biết việc mình sắp đi du học rồi sao?"Anin từng hỏi ta liệu rằng ra có cô đơn không khi không có Người bên cạnh."
"..."
"Ta... vừa mới... tìm ra... trong hôm nay."
Sau khi nói như vậy, Pilantita nức nở cho đến khi bản thân nàng run rẩy không ngừng, cho nên công chúa Aninlaphat phải vươn tay và kéo cơ thể nhỏ bé, dễ vỡ kia vào trong vòng tay của mình trong khi dịu dàng vuốt ve mái tóc của người trong lòng cô, tựa như cô sợ tiểu thư Pin sẽ vỡ vụn ngay trước mặt mình.
"Ta cô đơn lắm."
"..."
Pilantita tiếp tục nức nở, run nhè nhẹ trong cái ôm của công chúa Aninlaphat.
"Ta chưa bao giờ muốn em rời đi cả..."
- ---------
Maprang là quả thanh trà có vẻ ngoài giống như quả xoài nhưng kích thước chỉ bằng khoảng một quả trứng, thịt bên trong có màu vàng cam. Những người phụ nữ trong cung thường thích điêu khắc nó thành nhiều hình dạng, ví dụ như hình vỏ sò rồi ăn với si rô và đá, như một món tráng miệng khoái khẩu vào mùa hè.