*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bữa tiệc chào đón hoàng tử Anon được sắp xếp vài tuần trước khi chàng quay về vì Đức vua biết đứa con trai thứ hai của mình đã phải xa nhà, ra nước ngoài nhiều năm để học luật. Cho nên Đức vua mong muốn bữa tiệc chào mừng này được tổ chức một cách long trọng nhất có thể.
Vì vậy, tất cả người giám sát đều là họ hàng trong hoàng tộc - những người đã từng làm việc thân cận với những người cầm quyền ở Đại cung điện, bao gồm cả công chúa Padmika, người đang lo liệu những món ngọt và món mặn trong bữa tiệc.
Từng sự chuẩn bị đều theo trình tự, tuân theo quy củ và luật lệ. Thực đơn của khách mời được chọn bởi hoàng hậu Alisa và mỗi món đều phải thông qua sự kiểm soát nấu nướng chặt chẽ của công chúa Padmika.
Vì lí do này... Tuần trước, nhà bếp của Chánh cung trông vô cùng náo nhiệt vì công chúa Padmika gia nhập với những người hầu và đầu bếp để tạo ra hàng loạt các món ăn vừa ngon vừa đẹp mắt từ sáng sớm đến tối muộn để dâng cho hoàng hậu Alisa nếm thử và lựa chọn.
Vài người thì bận rộn, vài người thì vui đùa...
Khi ai đó cống hiến cho thứ gì đó, thì chắc chắn sẽ có một người nhận được lợi ích từ sự kiên trì này, theo một cách nào đó.
Trong trường hợp của công chúa Aninlaphat và Prik, họ chắc chắn nhận được lợi ích từ sự cần cù của công chúa Padmika.
Công chúa Aninlaphat và đồng bọn rất thích thú.
Sao có thể không vui cho được? Cô sẽ có những món ăn vặt được nấu cho công chúa Padmika để chọn thực đơn vào buổi sáng. Sau đó lại thưởng thức các món ăn đa dạng trong nhà bếp vào buổi chiều tựa như một bữa tiệc thức ăn.
Họ đi loanh quanh nhà bếp giống như họ không tìm thấy đường quay trở về cung điện trong suốt một tuần, cho đến khi ngày tổ chức buổi tiệc diễn ra.
Vào chiều tối, hoàng hậu Alisa và hoàng tử Anantawut đi đón hoàng tử Anon ở sân bay. Công chúa Aninlaphat không đi cùng họ vì cô chỉ vừa quay về từ trường học. Cho nên, cô phải ở lại và đợi người anh trai thứ của mình ở cung điện.
Không ai biết rằng...
Mặc dù bây giờ là lúc công chúa Aninlaphat phải thay đổi trang phục cho buổi tiệc, nhưng cô vẫn ngồi xổm, vui vẻ ăn những món đồ ăn vặt ngon lành cùng với Prik trong một góc của phòng chứa củi.
"Em ăn như Chuchok* vậy... Cẩn thận nào, em có thể sẽ bị nghẹn chết đó." Công chúa Aninlaphat lo lắng nhìn Prik, người cứ liên tục ăn Mu Sarong**.
"Chết làm ma no thì cũng đâu có gì tệ nhỉ?" Prik gân cổ lên phản đối trong khi vẫn đang nhai thức ăn.
"Đôi khi em phát biểu mấy điều thông minh thật đấy." Công chúa Aninlaphat cười nói.
"Ôi trời phật ơi! Công chúa Aninlaphat."
Đôi mắt của công chúa mở to ngay khi cô nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của công chúa Padmika từ phía sau. Khỏi phải nhắc đến Prik - người bị nghẹn Mu Sarong đang mở to mắt và giơ tay vỗ vào lồng ngực của mình nhiều lần.
Mọi thứ là một mớ hỗn độn.
"Vâng, thưa cô." Công chúa Aninlaphat dùng mu bàn tay lau khóe miệng trước khi quay đầu qua đáp lời công chúa Padmika.
Cô phát hiện công chúa Padmika không chỉ đi xem nơi ẩn nấp của công chúa Aninlaphat một mình mà còn dẫn theo cả tiểu thư Pilantita nữa.
"Sao Người lại ngồi xổm ăn uống thế kia? Không tao nhã, thật sự không tao nhã chút nào! Ngươi nữa, Prik, tham ăn hốt uống như thế kia thì ngươi có thể sẽ bị nghẹn chết đó."
Công chúa Padmika lắc đầu một cách giận dữ trong khi nhìn Prik với ánh mắt lạnh lùng.
"Thứ lỗi cho con, thưa cô. Con đói quá, con vừa mới về đến nhà được một lúc thôi."
Công chúa Aninlaphat nhìn thẳng vào ánh mắt xinh đẹp của công chúa Padmika một cách chăm chú.
Trong khi đó, tiểu thư Pin và Prik đều đang cúi đầu và không ngừng nuốt nước bọt.
"Ôi trời phật ơi! Không có người nào chuẩn bị đồ ăn vặt cho công chúa Aninlaphat hay sao mà lại để cho công chúa tự mình lấy ăn như vậy chứ?"
Công chúa Padmika nói với chất giọng nội lực và lịch thiệp, như muốn cho tất cả người hầu trong bếp đều có thể nghe thấy.
Tất cả người làm việc trong bếp đều khom người và không dám trao đổi ánh mắt với công chúa Padmika. Họ đều biết sự thật rằng công chúa Aninlaphat không thích dùng đồ ăn vặt trong cung điện như những cô công chúa khác, mà lại thích trộm đồ ăn vặt với Prik rồi ăn ngay trong bếp hoặc là trong một góc nào đó ở phòng chứa củi.
Nếu như có ai đó tìm thấy tiểu thư, bày biện bàn ăn và mời cô ngồi lên ghế, cô thường sẽ thay đổi ý định và không ăn nữa.
Cô thỏa mãn với việc tự mình giành lấy.
"Công chúa Aninlaphat, xin hãy quay lại cung điện, ở trong bếp chỉ khiến cho Người bị ám mùi thôi." Công chúa Padmika ra lệnh với chút tức giận vì đã gần đến thời điểm bắt đầu bữa tiệc vào chiều nay. Và cũng vì bà ấy nhìn thấy xe hơi của Đức vua đã quay lại sau khi đón hoàng tử Anon và chạy đến bãi đỗ xe phía trước cung điện.
"Khun Pin." Công chúa Padmika nhìn sang cô cháu gái của mình.
"Vâng, thưa Cô." Pilantita trả lời rành mạch như thường lệ.
"Đưa công chúa Aninlaphat đi thay đồ đi." Công chúa Padmika nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Buổi tiệc sẽ bắt đầu trong vài giờ nữa."
"Thưa công chúa."
"Prik, ngươi ở đây giúp đỡ đi, không cần đi theo công chúa." Giọng nói phê bình của công chúa Padmika khiến cho Prik đang khom mình chỉ có thể trả lời bằng giọng run rẩy.
"Vâng, thưa công chúa."
Pilantita nắm cổ tay của công chúa Aninlaphat và kéo cô đi ngang hàng trên hành lang dọc Chánh Cung.
"Anin cứ làm rối loạn tất cả mọi thứ." Gương mặt của tiểu thư Pin có chút nhăn nhó khi nàng quay qua mắng công chúa Aninlaphat - người cứ quay lại nhìn Prik một cách lo lắng.
"Sao nàng cứ cằn nhằn mãi vậy?" Cô vừa nói vừa cười.
"Hả!"
Tiểu thư Pin chỉ có thể trầm ngâm một chút rồi im lặng, bàn tay của công chúa Aninlaphat chuyển từ bị kéo đi sang nắm chặt lấy năm ngón tay kia không chút kẽ hở.
Hơi ấm tỏa ra từ những đầu ngón tay khiến cho gương mặt của tiểu thư Pin đỏ dần. Nàng dần rút bàn tay mảnh khảnh của mình khỏi bản tay đang nắm chặt của công chúa Aninlaphat một cách vụng về.
"Hửm??? Nàng không muốn nắm tay ta nữa à?" Công chúa Aninlaphat nhướng mày mỉm cười.
"Anin trưởng thành rồi, có thể tự đi được. Người không cần ta phải dẫn đường nữa." Tiểu thư Pin trả lời dịu dàng trước khi mím chặt môi thành một đường thẳng.
"Vậy sao?" Gương mặt của công chúa Aninlaphat trông buồn rười rượi tựa như nuối tiếc điều gì đó. Nhìn thấy vậy, Pilantita đột nhiên thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện.
"Hôm nay người muốn mặc gì?"
"Ta không biết nữa... Hình như mẹ đã kêu vú Yoi chuẩn bị sẵn trong phòng thay đồ rồi." Công chúa Aninlaphat nhắc đến bà vú yêu thích của cô - người đã chăm sóc cho cô từ khi còn nhỏ.
Vú Yoi vẫn còn trẻ và nhanh nhẹn. Bà là một người phụ nữ đã hơn ba mươi nhưng vẫn chưa kết hôn. Khi bà được chọn để phục vụ như vú em của công cháu Aninlaphat, bà chỉ mới hơn hai mươi. Cho nên, có chút xấu hổ khi mọi người đều gọi bà là bà vú Yoi này, bà vú Yoi nọ...
Nhưng sau một khoảng thời gian, bà dần quen với nó, và rất vui lòng chăm sóc cho công chúa Aninlaphat - một đức bé rất dễ nuôi và có tính khí rất tốt. Khi cô còn là một đứa bé chập chững bước đi, công chúa Aninlaphat rất dễ ăn và không quấy khóc như những đứa trẻ khác. Chỉ khi cô lớn hơn một chút, cô mới ngày nào cũng thích chuồn đi quậy phá trong cung điện cho đến khi bản thân bị thương rồi sau đó lại quay về bôi thuốc.
Mặc dù vậy, vú Yoi vẫn yêu thương công chúa Aninlaphat như cô là đứa con cùng chung huyết thống với bà.
"Tiện thể thì nàng muốn ta mặc trang phục như thế nào?"
"Ta thích nhìn công chúa trong bộ váy màu trắng." Tiểu thư Pin cười khẽ khi nàng nhớ lại lúc công chúa Aninlaphat mặc chiếc đầm vũ hội màu trắng bồng bềnh xinh đẹp trong buổi tiệc mùa đông ở cung điện Sawetawarit vào cuối năm. "Nhưng Người mặc trang phục nào cũng đều xinh đẹp và đáng yêu hết."
Câu sau giống như đang trầm ngâm tự nhủ với bản thân nàng hơn.
"Nàng nói gì vậy?"
"Không có gì."
Khi hai người đến phòng thay đồ, họ nhận ra vú Yoi đang đợi ở đó. Bà có chút mất kiên nhẫn, có lẽ là do hơi trễ so với giờ thay trang phục.
"Công chúa Aninlaphat, mau lên và đi tắm đi ạ. Còn chần chờ nữa sẽ không kịp thời gian đâu. Thần đã chuẩn bị quần áo cho Người rồi. Đức vua bệ hạ đã chọn nó cho Người đó ạ."
Vú Yoi chỉ tay vào chiếc váy màu xanh không có tay, được thêu những họa tiết thanh lịch, đơn giản. Phần trên được dệt bằng vải tơ tằm ánh bạc, lung linh dưới ánh đèn. Phần vạt áo ở giữa được xếp li và phồng vừa phải. Nó không phồng như váy búp bê.
"Đức vua biết Anin thích mặc những trang phục tối màu." Công chúa Aninlaphat luôn dùng tên của mình khi nói chuyện với vú Yoi. "Còn váy của tiểu thư Pin thì sao ạ?" Câu sau là hỏi tiểu thư Pin.
"P'Koi sẽ mang nó đến đây." Tiểu thư Pin trả lời bằng chất giọng trong trẻo. "Cô muốn ta giám sát Người thay đồ."
"Cô xem ta là đứa con nít ba tuổi à?"
"Ta có thể nói gì được đây? Một đứa con nít mười bốn tuổi leo cây và bắt giun. Sao ta có thể xem xét người đó lớn hơn một đứa con nít ba tuổi chứ?"
"Đúng vậy." Công chúa Aninlaphat nở nụ cười đắc thắng vô cùng rõ ràng: "Vậy, hôm nay, ta sẽ đứng yên ở đây để cho khun Pin kiểm soát ta mặc đồ nhé, được không?"
"Có lẽ nó sẽ thành sự thật."
Thật đáng tiếc, công chúa Aninlaphat không có thời gian để tiếp tục cuộc trò chuyện với tiểu thư Pin thêm bất cứ một chữ nào vì bây giờ vú Yoi cố tình đẩy cô vào phòng tắm.
Pilantita đã mặc một chiếc đầm phồng màu trắng trông rất xinh xắn. Khi công chúa Aninlaphat rời khỏi phòng tắm, mùi hương trên cơ thể và mái tóc suông mượt của cô thật sự khiến cho người khác say mê. Nó dường như sáng lấp lánh và chói mắt đủ để khiến cho tiểu thư Pin phải lác mắt.
Hơn thế nữa, khi cô mặc chiếc đầm xanh navy tối màu vào, nước da trắng ngần của cô càng nổi bật hơn bao giờ hết...
Tiểu thư Pin lơ đãng nhìn vú Yoi buộc tóc cho công chúa Aninlaphat trong lúc P'Koi giúp nàng làm tóc.
Các cô gái dành một lúc lâu trong phòng, nhưng vẫn còn rất sớm mới đến giờ buổi tiệc diễn ra.
Bữa tiệc sớm vào buổi chiều được tổ chức ở sân trong trước cổng cung điện. Một bãi cỏ xanh được trang trí bằng những vòm hoa đầy màu sắc cùng những bụi cây nhỏ được trang trí ở các góc hệt như một vườn hoa thu nhỏ. Chiếc bàn ăn dài được dùng cho bữa tiệc được đặt ở giữa, vây quanh bởi những chiếc bàn tròn dành cho khách mời và những bóng đèn vàng chạy dọc theo các bụi cây tạo nên vẻ thu hút.
Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu. Vì vậy mà sảnh đón tiếp ở Chánh Cung chỉ có những vị chủ nhân của cung điện Sawetwarit lần lượt tụ họp.
"Anin, phải Anin đó không?" Hoàng tử Anon nói bằng giọng thánh thót trong khi đi đến chỗ đứa em gái mình với niềm hân hoan.
Hai cô gái đứng lên và thể hiện lòng tôn kính. Công chúa Aninlaphat nhìn hoàng tử Anon như có điều suy nghĩ, cố nhớ ra gương mặt của anh mình.
Sau khi ngắm nhìn xong, cô nhận ra người anh thứ của nàng trông hệt như mẹ của họ. Khi chàng cười, trông lại càng giống hơn.
"Khi ta đi, Anin chỉ mới cao chừng này thôi. Bây giờ, em đã đứng đến vai ta rồi này."
"Ta đã nuôi em ấy béo tốt bằng sữa và bơ như người nước ngoài vậy. Anin hệt như đứa con gái lớn của ta."
Hoàng tử Anantawut châm chọc đứa em gái của mình, mọi người đều bật cười.
"Đây chắc là tiểu thư Pin, người mà Anin đã kể cho ta nghe ở trong thư nhỉ?"
"Vâng, thưa anh." Công chúa Aninlaphat trả lời ngắn gọn, giống như cô không quá thân thiết với người anh thứ của mình vậy.
Hoàng tử Anon mỉm cười lịch sự với tiểu thư Pilantita, nhưng Hoàng hậu Alisa, người vừa mới đến sảnh đón tiếp, lại lao nhanh đến và ôm chầm lấy tiểu thư Pin.
"Hôm nay khun Pin của ta thật đáng yêu, xinh xắn như một cô búp bê vậy."
"Mẫu hậu thiên vị quá đi, hôm nay con gái bé bỏng của Người cũng xinh đẹp và ngọt ngào mà. Tại sao Người chỉ khen tiểu thư Pin vậy?" Hoàng tử Anantawut vẫn cứ thích chọc ghẹo đứa em gái yêu quý của chàng như thường lệ.
"Mẹ thật sự thích khun Pin lắm, anh hai à. Bà ấy cứ nói bà ấy muốn khun Pin trở thành một đứa con gái khác của mình. Bà ấy không cần Anin nữa." Công chúa Aninlaphat cùng bày trò với hoàng huynh của mình.
"Anin không phải là con ruột của ta." Hoàng hậu Alisa liếc công chúa Aninlaphat có dụng ý: "Nghịch như khỉ con vậy."
"Mẹ nói cứ như thể..." Gương mặt của Aninlaphat hiện lên vẻ ranh mãnh.
"E hèm, Anin..." Giọng nói của hoàng tử Anantawut trở nên nghiêm túc, hiểu thấu, nghe vô cùng mâu thuẫn.
"Đừng nói ra những điều em đang nghĩ đến..."
- --------
Bầu không khí của bữa tiệc vô cùng nhàm chán vì hầu hết khách mời là những người họ hàng lớn tuổi dẫn theo các hoàng tử hoặc công chúa có cấp bậc ngang hàng với hoàng tử Anon đến giới thiệu bản thân với hoàng tử, cho đến khi chàng không thở nổi, phải chuyển bữa tiệc chào mừng của chàng thành bữa tiệc đội vòng hoa để tìm kiếm bạn nhảy.
Công chúa Aninlaphat và Pilantita được tán dương xinh đẹp như những nàng tiên từ hầu hết các vị khách trong bữa tiệc cho đến khi họ bắt đầu mệt mỏi. Họ tách nhau ra để đi đón tiếp mọi người phía dưới hàng thường xuân bên cạnh cung điện.
Không giống như những buổi tiệc trước đó ở cung điện Sawetawarit, trong bữa tiệc này, một sàn khiêu vũ được chuẩn bị một cách vô cùng hợp thời. Hai cô gái nhìn những người phụ nữ khiêu vũ với hoàng tử Anantawut và Anon vô cùng vui vẻ.
"Khun Pin... chúng ta khiêu vũ nhé?" Sau khi nhìn những người khác một lúc lâu, công chúa Aninlaphat nói bằng giọng trong trẻo.
"Ở đây?" Đôi mắt to tròn của tiểu thư Pin mở to đầy ngạc nhiên.
"Hừm, ta chỉ mới học nhảy trong hôm nay thôi... Nàng có thể làm bạn nhảy của ta chứ?"
"Chắc chắn rồi."
Công chúa Aninlaphat giơ tay lên sau đó cúi người để mời tiểu thư Pin cùng khiêu vũ. Pilantita nở nụ cười e thẹn và ngọt ngào khi bàn tay mềm mại, trắng muốt của công chúa Aninlaphat chạm vào chiếc eo thon của nàng một cách đầy lịch thiệp.
Họ di chuyển chậm rãi theo giai điệu, hệt như những vũ công ba lê nhảy múa trong hộp nhạc.
Chiếc váy xanh navy xếp li đặt cạnh chiếc váy trắng bồng bềnh, chuyển động qua lại một cách nhịp nhàng, trông đáng yêu một cách không tả xiết.
"Một ngày nào đó, nếu như ta không còn ở đây với nàng, nàng có cảm thấy cô đơn không?"
Sau khi nhảy đến đoạn cuối cùng của bài hát, đoạn nhạc được chơi bằng những nhạc cụ cổ điển, công chúa Aninlaphat thẳng thắn hỏi.
"Hừm, nếu như Người không ở đây, sẽ không ai quậy phá ta nữa."
Tiểu thư Pin trả lời, cười một cách vô tư.
"Ta hỏi nàng có cô đơn không kia mà." Đôi mắt của công chúa Aninlaphat nghiêm túc hơn, có chút lạ lẫm.
"Ta không biết, nó vẫn chưa xảy ra mà." Tiểu thư Pin nghiêng đầu và suy nghĩ: "Ta vẫn nhìn thấy Người ở trước mặt ta mỗi ngày... Ta không thể tưởng tượng được liệu rằng ta sẽ cô đơn hay không."
"Nhưng đối với ta, nếu như ta không nhìn thấy nàng."
Tiếng nói quá nhỏ, khiến cho tiểu thư Pilantita phải tiến lại gần và cẩn thận lắng nghe.
"Ta sẽ rất cô đơn."
- --------
*Vị thần tài ăn xin được Thái Lan thờ phụng để mong có được tiền tài, sự yêu mến và giúp đỡ của mọi người. Ông giàu sụ lên nhờ vào việc tích góp tiền ăn xin. Ông được miêu tả là một ông lão già nua, xấu xí, một tay cầm gậy, một tay vác theo chiếc túi và được cho là 1 trong những tiền kiếp của Đức Phật.
**Món ăn vặt truyền thống của Thái, được chế biến bằng cách dùng những sợi mì tươi đã được luộc sơ quấn quanh viên thịt heo được nêm nếm gia vị đầy đủ, sau đó chiên ngập dầu cho đến khi sợi mì vàng ruộm thì vớt ra để ráo dầu và thưởng thức.
- --------
Về cách xưng hô: Tui sử dụng cách xưng hô phù hợp với tính cách của mỗi người cho nên nếu mọi người nhìn thấy có người kêu "mẹ", có người kêu "mẫu hậu" hoặc xưng hô khác nhau thì cũng đừng ngạc nhiên nhé, có mục đích hết cả. =)))
Không hiểu sao khi dịch đến câu hỏi cuối cùng ở chương này của Anin lại cảm thấy buồn ngang, cảm giác như công chúa đã dự cảm được sau này bản thân sẽ phải rời xa khun Pin vậy =(((