Cà rốt không ăn, khoai tây không ăn, đến cả gừng băm đều không ăn.
Thật sự có người kén ăn như vậy sao?
——<Nhật ký quan sát thiếu niên>
-
Phòng khách đột nhiên yên tĩnh.
Trình Tây thật sự không biết rõ diễn biến của tổ chương trình, nghe cậu nói xong những lời này, liền rơi vào im lặng rất lâu.
“Còn phải suy nghĩ lâu như vậy sao?” Trang Tinh làm bộ che ngực, khổ sở nói: “Tổn thương quá đi.”
“Không phải……” Trình Tây vội vàng giải thích: “Chỉ là tôi không hiểu rõ quy tắc, không biết có thể phạm quy hay không?”
“Có gì mà trái hay không, vốn dĩ bọn họ đã đặt trước ba địa điểm hẹn hò rồi, chúng ta không đi thì quá lãng phí, nếu cô không muốn đi thì thôi cũng được.” Trang Tinh hiểu rõ quy tắc chương trình, trực tiếp chọc thủng.
Trình Tây suy nghĩ ba giây, cảm thấy cũng có lý, dù sao thời tiết tốt như vậy ra ngoài đi dạo cũng tốt hơn đợi trong nhà.
Nghĩ đến đây, cô gật đầu đồng ý: “Vậy để tôi lên thay quần áo.”
“Không cần trang điểm quá đẹp, tôi không quen ra ngoài với mỹ nữ.” Trang Tinh vùi đầu uống nước cam, không quay đầu lại vẫy tay nói với cô.
Trình Tây: “…………”
Cô chỉ tốn mười phút chuẩn bị.
Không trang điểm, thoa kem chống nắng, mặc áo len xanh quần jeans, cùng với một chiếc túi nhỏ đeo chéo.
Trang Tinh vừa thu dọn bữa sáng mang vào bếp, ngẩng đầu nhìn thấy cô đã chuẩn bị xong, nghẹn lại vài giây.
“Cô thật sự không trang điểm chút nào sao.”
“Đúng là ỷ vào khuôn mặt này quá xinh đẹp.” Cậu lại chọc cô một câu.
Trình Tây: “…………”
Điểm gặp gỡ thứ ba của nhóm chương trình là một sân đua xe go kart gần đó, đường băng ngoài trời quanh co ngoằn ngoèo, giống như đường quốc lộ, điểm khác biệt duy nhất là hai bên đường có đệm khí an toàn để giảm chấn động.
Trình Tây được dẫn vào thay quần áo, đội mũ bảo hiểm ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cô tham gia loại hoạt động ngoài trời kích thích như vậy, trong mắt có háo hức muốn thử.
Trang Tinh đối diện cũng thay một bộ đồ đua màu trắng, hai người ăn mặc chỉnh tề, mỗi người chọn một chiếc xe.
Nhân viên an ninh giải thích nguyên lý hoạt động cho bọn họ.
Lái xe go-kart rất đơn giản, chỉ có một chân ga và phanh, điểm quan trọng là chú ý điều khiển phương hướng.
Đối với những người từng thi bằng lái ô tô, không khó.
Ở vạch xuất phát, Trang Tinh cao giọng nói một câu: “Chúng ta thi xem ai về đích đầu tiên.”
Cậu còn chưa kịp nói xong đã đạp chân ga lao đi, cực kỳ không có đạo đức đi trước.
Trình Tây nhanh chóng đuổi theo cậu, nhưng vừa mới bắt đầu điểu khiển không thành thạo, chỉ có thể duy trì tốc độ lúc đầu, rẽ qua vài khúc cua dần tìm được cảm giác, Trình Tây cuối cùng cũng dẫm chân ga, lao nhanh đi.
Trên đường băng, hai chiếc ô tô chậm rãi tiến lại gần, song song chạy đi, Trang Tinh nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn cô, vẻ mặt sau chiếc mũ bảo hiểm có chút vặn vẹo.
Cậu tăng tốc, Trình Tây không phân cao thấp với cậu, thậm chí ở khúc cưa tiếp theo còn lấy kỹ thuật cao hơn vừa qua nửa đường, nhanh chóng ném cậu lại, kéo dài khoảng cách.
Trình Tây vừa dừng lại ở vạch đích, còn chưa đến hai giây, xe thể thao của Trang Tinh đã lao tới, dừng lại, cởi mũ bảo hiểm lau mồ hôi.
“Cô làm gì vậy, mạnh như vậy làm tôi sợ muốn chết.”
“Không còn cách nào.” Trình Tây giả bộ bình tĩnh, lau mồ hôi, đè nén trái tim đang đập thình thịch:“Tài năng thiên bẩm.”
Cậu khịt mũi:"Chỉ biết giả vờ."
“Thật đúng là không nhìn ra, vóc người nhỏ con nhưng lòng hiếu thắng lại rất lớn.”
“Vậy tôi đây cũng cảm ơn.”
Hai người đấu võ mồm vài câu, lại chạy vòng thứ hai, cuối cùng cũng vui vẻ thay quần áo đi ra.
Gần đó còn có một khu trò chơi điện tử rất lớn, đây là một dự án tham khảo, bọn họ ăn trưa, chơi bên trong cả một buổi chiều.
Đua xe motor, bowling, máy nhảy……cái nào thấy thú vị đều chơi cả.
Trình Tây cũng không biết vì sao lúc ở cùng với Trang Tinh lại đặc biệt thả lỏng. Trên người cậu có một loại ma lực thần kỳ, khiến người xung quanh rất dễ ở chung.
Trình Tây bộc lộ ra thiên phú chưa từng có, thậm chí đến cả máy gắp thú cũng không buông tha, lúc hai người trở về còn cầm theo rất nhiều chiến lợi phẩm.
Trong ngực ôm một đống thú nhồi bông, cũng như những đồng xu cô giành được khi chơi lão hổ, đến phố ăn vặt bên cạnh mua đồ.
Lúc bọn họ về nhà vẫn còn sớm, ánh nắng nhuộm đỏ cả bầu trời, theo kinh nghiệm lúc trước, người có ý hẹn hò nghiêm túc sẽ không về sớm như vậy.
Trên đường đi hai người còn đang thảo luận vấn đề mua đồ ăn tối.
“Tôi thấy, nhất định là bọn họ đều đã ăn bên ngoài, chúng ta tùy tiện nấu chút mì ăn cho no bụng là được.” Trang Tinh thở ngắn than dài. Trình Tây chơi một ngày, lại tràn đầy năng lượng từ chối cậu.
“Không được, nếu đúng là như vậy, chúng ta càng phải ăn một bữa thật ngon đãi bản thân.”
“Đúng là rất cố gắng.” Cậu lại giơ ngón cái lên khâm phục.
Mở cửa vào nhà, bên trong quả nhiên không một bóng người, bọn họ vẫn chưa trở về.
Kế hoạch mua đồ ăn hôm nay ngâm nước nóng, Trình Tây đặt đồ xuống, mở tủ lạnh nhìn đồ dự trữ bên trong.
Tìm được bắp cải và cà rốt, trên mặt đất còn có hai củ khoai tây, trong tủ đông còn có thịt, Trình Tây còn lấy ra một bịch nước cốt lẩu.
“Tối nay ăn lẩu đi!” Cô cười quay đầu lại khoe chiến lợi phẩm với Trang Tinh.
Hai người bọn họ chỉ cần một phần lẩu nhỏ là đủ, Trình Tây lấy thịt viên rã đông, bắp cải xé nhỏ rửa sạch, khoai tây cắt khối vuông, từng món bày lên đĩa.
Lúc chuẩn bị ra dọn ra bàn, lại thấy một gói bún ở góc tủ.
Trang Tinh ở bên cạnh bận làm việc, bày thịt ba chỉ bò đã cuộn lên bàn, trên bàn đặt kín đồ ăn, không khí tràn ngập mùi lẩu thơm nồng đặc trưng.
“Tuyệt vời.” Cậu cầm điện thoại chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, lúc hai người ngồi xuống chuẩn bị bắt đầu, bên ngoài lại có tiếng vang.
“Chúng tôi về rồi.” Từ xa đã nghe thấy tiếng của Tô Duy Anh, mềm mại tinh tế không nghe ra vui buồn. Trình Tây vội vàng buông đũa quay đầu nhìn qua.
Cô ấy và Quý Hòa Dã một trước một sau đi vào, hôm nay cô ấy mặc váy đen cùng áo khoác denim, đi bốt cao, vừa ngầu lại vừa ngọt, tóc uốn xoăn, trang điểm tươi sáng.
Quý Hòa Dã vẫn mặc đồ đen, hai người đứng cùng nhau, không hiểu sao nhìn rất có cảm giác CP, Trình Tây muốn cảm thán một câu.
Chỉ là vẻ mặt của hai người cũng không quá tốt, có lẽ chơi đùa có chút mệt mỏi.
“Hai ngươi đã ăn chưa?” Trình Tây nhanh chóng chào hỏi, Tô Duy Anh lắc đầu, đi về phía bọn họ nhìn một cái.
“Mọi người đang ăn lẩu sao?”
“Đúng vậy, nếu không thì cùng ăn đi, tôi lấy thêm hai đôi đũa.” Trang Tinh nhiệt tình mời, Quý Hòa Dã cũng không khách khí ngồi xuống, Tô Duy Anh ngồi xuống bên cạnh Trình Tây.
Trang Tinh vào bếp lấy bát đũa lại nhân tiện bưng thêm một đĩa thịt ra, nước lẩu đúng lúc sôi lên, bỏ đồ ăn vào.
Thịt viên nấu trước, vừa mới bắt đầu, ngoài cửa lại truyền đến một trận ồn ào, mấy người đồng thời dừng đũa ngẩng đầu nhìn.
Trần Mộ Dã và Phương Nghiên cùng nhau đi vào, hai người nhìn qua cũng không khá hơn bao nhiêu, trên tay Phương Nghiên xách một cái tú nhỏ đi phía trước, nhìn thấy tình cảnh trong phòng khách, trên mặt lộ ra vẻ gượng cười.
“Tôi lên trước thu dọn một chút.” Cô ấy chỉ lên trên, sau đó không nhìn sang Trần Mộ Dã mà đi thẳng lên lầu.
Thấy bóng lưng cô ấy biến mất, Trần Mỗ Dã mới chậm rãi đi tới, vẻ mặt như thường, trong mắt lại không giấu được mệt mỏi.
“Anh có muốn ăn cùng không?” Trình Tây nhìn vẻ mặt anh, cẩn thận hỏi một câu, anh cũng không từ chối, gật đầu ngồi xuống bên cạnh Trang Tinh.
Cô vào bếp lấy bát đũa cho anh, nhân tiện điều chỉnh nguyên liệu, lúc thêm hành, gừng, tỏi, cô còn cố ý vớt gừng băm ra.
Mấy người ăn lẩu dưới lầu, ăn gần được nửa chừng, Phương Nghiên cũng từ trên lầu đi xuống, thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, trang điểm cũng trang nhã hơn rất nhiều.
Trình Tây nhớ tới váy dài, giày cao gót còn có trang điểm tinh xảo của cô ấy lúc đầu, suy đoán hôm nay bọn họ nhất định đã xảy ra chút chuyện không thoải mái.
Quả nhiên, chúa nói chuyện Trang Tinh nhanh chóng mở lời.
“Hôm nay mọi người đi đâu chơi vậy?”
Tô Duy Anh lên tiếng trước.
“Chúng tôi tới một trấn cổ, phong cảnh khá đẹp, thử làm một vài món thủ công mỹ nghệ.” Cô ấy đưa ra từng ví dụ như “Nhuộm vải, làm giấy thủ công, v.v."
“Cũng rất thú vị có phải không, Tiểu Dã.”Cô ấy hỏi người đối diện, Quý Hòa Dã gật đầu, bổ sung: “Nhưng đi bộ quá lâu nên có hơi mệt.”
“Còn các cậu thì sao?” Không phụ lòng mong đợi của mọi người, Trang Tinh lập tức nhìn Trần Mộ Dã hỏi.
“Cũng được.” Anh cầm đũa gắp gia vị trong bát, thanh âm trầm thấp, ngữ khí có chút mơ hồ: “Chỉ là đi đường dài có chút mệt mỏi.”
“Hai người đi đâu vậy?” Trang Tinh hưng phấn quay đầu hỏi Phương Nghiên, lúc này cô ấy cũng đang ăn lẩu, giơ tay gắp đồ ăn: “Đường ven biển, chúng tôi đạp xe đi leo núi.”
“…………” Mọi người đều im lặng.
Trải qua mấy ngày ở chung, tính cách Trần Mộ Dã như thế nào mọi người gần như đều biết hết, đi đường còn ngại mệt chứ đứng nói là đạp xe lên núi.
Thảm kịch nhân gian.
Kết quả hẹn hò hôm nay như thế nào cũng có thể đoán được.
Trình Tây vùi đầu ăn thịt viên, khó khăn nuốt nước bọt, sau đó ngẩng mặt lên miễn cưỡng hỏi: "...Vậy, hai người có sao không?”
“Tôi không sao.” Phương Nghiên chỉ người bên cạnh cười nói: “Anh ấy lại không tốt lắm.”
Cô ấy rõ ràng đã sắp xếp lại tâm trạng của mình, mất đi cảm giác đè nén khi mới bước vào, khôi phục lại dáng vẻ tươi sáng hào phóng thường ngày.
Trần Mộ Dã nghe vậy cũng không nói gì, lắc đầu nhắm mắt cười, giữa lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi.
Một ngày hẹn hò hỗn loạn, buổi tối lại tụ tập đông đủ trong phòng ăn cùng nhau ăn lẩu.
Trong hơi nóng, nhiệt độ dần tăng lên, có người hỏi hai người Trình Tây và Trang Tinh, bọn họ cũng thuật lại trải nghiệm phong phú hôm nay..
Cơm nước xong, Trình Tây chia sẻ chiến lợi phẩm cho mọi người, lấy thú nhồi bông trên sô pha đưa cho mỗi người một con.
Tô Duy Anh là một con cáo nhỏ, Phương Nghiên là mèo con, Trang Tinh được chia cảnh sát thỏ, Qúy Hòa Dã là cú mèo, Trần Mộ Dã cuối cùng được cô nhét cho một con lười.
“……” Anh cầm gấu bông hồi lâu không lên tiếng.
Lúc này, Trình Tây đã đi qua chia đồ ăn vặt đặc sản với Trang Tinh, Trang Tinh hoạt bát chọc mọi người bật cười, Trình Tây cũng không ngoại lệ, nụ cười trên mặt cũng không còn nhạt nhẽo như lúc trước.
Bầu không khí của mấy người ở đây rất hòa hợp, sống động.
Trần Mộ Dã xoa huyệt thái dương đau nhức, đứng dậy tạm biệt.
Mọi người vẫn đang nói chuyện trong phòng khách, căn phòng rực rỡ ánh đèn dường như cuốn đi những mệt mỏi ban ngày. Trong lúc náo nhiệt, Trình Hi không khỏi nhìn bóng lưng Trần Mộ Dã rời đi.
Vừa rồi ăn cơm, hình như anh không ăn được gì.
Trình Tây nhớ lại trong nồi ngoại trừ thịt, chủ yếu chỉ là rau dưa còn có khoai tây và cà rốt.
Trần Mộ Dã rất kén ăn.
Là Trình Tây tình cờ phát hiện ra.
Năm lớp mười, có một giáo viên dạy quá giờ, bọn họ tan học muộn mười phút.
Lúc đến nhà ăn ăn cơm, cô đứng lúc nhìn thấy Trần Mộ Dã cũng đang xếp hàng.
Cô đè nén căng thẳng trong lòng, cách một người, đứng sau anh.
Anh gọi món, bưng mâm tìm chỗ ngồi xuống, Trình Tây cúi đầu giả vờ thản nhiên ngồi bàn sau lưng anh.
Từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh.
Trình Tây thận trọng lén nhìn anh từ xa, cô thấy anh chậm rãi nhấc đũa, gắp rau cũng không vội vàng lại gắp cà rốt và khoai tây ngay ngắn sang một bên, chất thành đống cạnh đĩa.
Đó là lần đầu tiên cô biết một người kén ăn như vậy,
Ngay cả một chút gừng trên cánh gà coca cũng không buông tha, vớt ra một bên, để chung với cà rốt và khoai tây.
Lúc đó trong lòng Trình Tây chỉ có một suy nghĩ.
Bảo sao anh lại gầy như vậy.
Không biết bình thường ăn có đủ no hay không.
Buổi tối, lại đến thời gian viết thư mỗi ngày.
Trước khi Trình Tây viết thư, lần đầu tiên khó xử do dự, chậm chạp không cầm nổi bút.
Ban ngày cô và Trang Tinh nói chuyện, vô tình đề cập đến chuyện viết thư buổi tối, cậu còn thuận miệng nói từ khi tham gia đến bây giờ chưa từng nhận được một bức thư nào.
Trình Tây cũng muốn cảm ơn cậu hôm nay dẫn cô ra ngoài chơi.
So sánh một hồi, có lẽ đối với Trần Mộ Dã mà nói, thư của cô có có hay không cũng không quan trọng.
Trình Tây ngồi trước bàn thật lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
[Trang Tinh, xin chào.
Hôm nay đi chơi cùng cậu thật sự rất vui. Cậu là một người bạn rất tốt, hy vọng cậu sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ ở đây.]
Sau khi viết xong, cô cẩn thận gấp lá thư lại, đi xuống lầu gửi đến hộp thư Trang Tinh.
Đêm nay, quả nhiên, cô cũng không nhận được thư của Trần Mộ Dã.
Trình Tây xuống lầu lấy thư, tình cờ đụng phải Phương Nghiên, trên tay ấy còn đang cầm một lá thư.
Mọi người đều rất có lịch sự, mỗi ngày đều có người gửi thư cho khách nữ.
Ban đầu chỉ là một chuyện rất bình thường, nhưng dấu vết liên hệ cuối cùng biến mất Trình Tây hoàn toàn không tìm được lý do tới gần Trần Mộ Dã, trong lòng xuất hiện một lỗ hổng không thể hiểu được, cơn gió lạnh từ từ hút vào trong.
Cô ôm đầu gối ngồi trên ghế ở ban công ngoài phòng ngủ, không thể bình tĩnh lại, ngây người nhìn bầu trời đêm hồi lâu, cảm giác tự tin trong lòng giống như bị thủy triều bao trùm.
Dù cố gắng thế nào cũng không thể chống cự, cô dứt khoát đứng dậy, ném chăn trên người xuống lầu lấy nước.
Mười một giờ đêm. Dưới lầu không có ai, phòng khách yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn thắp sáng, hơi ấm lan tràn.
Cô đi xuyên qua phòng ăn, vừa định đến phòng bếp, chợt nhìn thấy trước quầy có một bóng người cao gầy quen thuộc, mặc áo len màu xám.
Mặt mày tuấn tú vẫn còn lộ ra chút mệt mỏi, hình như đã là ban đêm, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Trình Tây bưng cái ly nước đứng đó, do dự một lát mời ngập ngừng lên tiếng.
“Trần Mộ Dã?”
……
Đêm khuya yên tĩnh trong phòng bếp, chỉ có hai người bọn họ còn chưa đi ngủ, lúc này lại bật bếp thêm một lần, trước mặt Trình Tây là nồi bốc hơi nóng, cô cầm đũa thỉnh thoảng đảo mì bên trong.
Ánh đèn nhẹ nhàng bao phủ lấy cô, Trần Mộ Dã cũng lẳng lặng đứng bên cạnh chờ đợi, hai tay vô thức đặt lên bụng, vẻ mặt không tự nhiên.
Chỉ bỏ rau xanh, trứng gà đơn giản, bỏ vào bát bưng lên cho anh.
Một bát mì thanh đạm ngon miệng.
Trần Mộ Dã cũng cúi đầu ăn một miếng, khen ngợi: "Ngon lắm."
“Vậy thì tốt.”
Hai người im lặng một hồi, không nói thành lời, Trình Tây yên lặng nhìn Trần Mộ Dã ăn mì, vẫn là động tác thong thả như cũ, giống như không có gì khác biệt so với trước đây.
Bát mì dần thấy đáy, khuôn mặt anh được hơi nóng tỏa ra cũng hồng hào hơn một chút, lông mày dần thả lỏng.
Trình Tây do dự, nhưng vẫn hỏi ra miệng.
“Hôm nay anh…… Chơi không vui sao?”
“Có hơi mệt.” Trần Mộ Dã đáp, đặt bát trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi:
“Hôm nay hai người đi chơi rất vui sao?”