Khoảnh khắc xe buýt đi tới, trùng hợp đạp lên bóng anh.

Tựa như một cái ôm.

—— <Nhật ký quan sát thiếu niên C>

-

Thẻ bài trò chơi.

Thật ra đây là trò nói thật hay đại mạo hiểm mà thôi, để thúc đẩy phát triển quan hệ của các khách mời, đổi thành kiểu hai người chơi.

Trang Tinh tuyên bố quy tắc xong, mọi người im lặng một lát, cho đến khi Phương Nghiên chậm rãi nói.

“Vậy thì… hình phạt sẽ không quá đáng phải không?”

 “Cô sợ cái gì?” Trang Tinh trêu chọc.

“Khách mời mạnh nhất chính là cô.”

Phương Nghiên làm bộ muốn nắm ly nước trên bàn đánh cậu, Trang Tinh giả vờ sợ hãi né tránh, sau đó nghe thấy đạo diễn phía sau máy quay nghiêm giọng nói.

 “Chúng tôi sẽ chú ý chừng mực.”

“………”

Toàn bộ thẻ bài trải trên bàn, thứ tự rút thăm được kết hợp ngẫu nhiên theo vị trí của khách mời, bắt đầu từ bên phải, Phương Nghiên và Qúy Hòa Dã tự động thành lập một nhóm.

Hai người nhanh chóng vươn tay ra lật thẻ bài, lộ ra đáp án.

Của Phương Nghiên là một tấm thẻ câu hỏi: [Có hứng thú với khách nam (nữ) nào không?]

Cô ấy mở thẻ ra thoải mái trả lời: “Có.”

Lúc cô ấy nói những lời này ánh mắt nhìn về phía Trần Mộ Dã, tâm tư quá rõ ràng, mọi người chỉ cười không nói gì, tiếp theo đến lượt Quý Hòa Dã.

Lá bài cậu rút được có hơi khó, yêu cầu cùng đồng đội phải hoàn thành thử thách người vẽ ta đoán.

Tổ tiết mục đã chuẩn bị sẵn đạo cụ, Quý Hòa Dã ở phía trước khoa tay múa chân, Phương Nghiên đứng cách đó không xa dựa theo hắn gợi ý đoán đáp án.

Ăn ý giữa hai người có thể nói là con số không, giữa chừng có rất nhiều trò đùa, những người khác bị chọc cho cười nghiêng ngã, trò chơi cuối cùng cũng kết thúc với rất nhiều tiếng cười.

Quý Hòa Dã xoa mồ hôi trên đầu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phương Nghiên lại sáng lạ thường.

Sau đó là Tô Duy Anh và Trình Tây, nhiệm vụ của hai người đều là câu hỏi đơn giản, tiếp tục, mọi người gần như sẽ hợp tác một lần. Nửa chừng, Trang Tinh và Qúy Hòa Dã bốc trúng thẻ ôm nhau, Trang Tinh hào phóng đứng dậy, giơ tay ôm Quý Hòa Dã một chút.

Còn không quên vỗ vai cậu ấy, nhận mạnh: “Anh em tốt.”

Tô Duy Anh gục xuống ghế cười lớn, Phương Nghiên xem trò vui còn không chê chuyện lớn, ở bên cạnh liên tục vỗ tay.

Vừa cười vừa nói, màn đêm dần sâu, trên đầu đầy sao lấp lánh, bãi cỏ ngập trong ánh đèn.

Đôi cuối cùng là Trình Tây và Trần Mộ Dã,  các nhiệm vụ gần như đã hoàn thành, mọi người đều có chút lười biếng, ngả người ra sau ghế mất đi tinh thần cảnh giác lúc ban đầu.

Trình Tây đưa tay lấy thẻ bài, tâm trí cô cực kỳ tĩnh lặng, không dám nghĩ nhiều.

Cô rút được một tấm thẻ câu hỏi: [Nói một đặc điểm bạn thích nhất về người khác phái.]

Vấn đề rất đơn giản, cô không tự chủ được nhìn sang người bên cạnh, Trần Mộ Dã cũng vừa cầm thẻ cầm trên tay, còn chưa mở ra.

Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, đôi mắt đối phương vẫn đẹp đến nao lòng, khi nhìn chằm chằm còn một cảm giác mê hoặc khó giải thích được.

Trình Tây khẽ nín thở, nói hai chữ: “Đôi mắt.”

Đôi mắt hai mí hình cánh quạt có đường viền hơi sâu, đuôi mắt cong nhẹ lên vô cùng cuốn hút, phù hợp với khuôn mặt có ngũ quan sắc nét, vừa nhìn vào đã bất giác ngừng thở vài giây.

Đời này cô chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào đẹp hơn của anh.

Câu trả lời của Trình Tây không làm mọi người trêu chọc quá nhiều, có lẽ do để ý cô là người trầm tính, từ lúc vào phòng đến bây giờ đều khó che giấu.

Đúng như dự đoán, Trần Mộ Dã ở đây, rất khó có người khách nữa nào không thích anh.

Trong mắt mọi người, Trần Mộ Dã cũng đang ngồi trên ghế, lật bài trong tay.

Ba chữ hiện ra.

[Thẻ nắm tay.]

Bốn phía truyền đến một tiếng hít thở áp lực, khó giấu nổi kinh ngạc, đêm nay tấm thẻ này lần đầu tiên xuất hiện, bọn họ cũng không biết bên trong còn nhiệm vụ như vậy.

Trong lúc nhất thời, không ai nói chuyện ánh mắt mọi người đều tập trung vào Trần Mỗ Dã, chờ hành động tiếp theo của anh.

Từ lúc chương trình bắt đầu ghi hình, thái độ của anh vẫn luôn tùy tiện lười biếng, không giống như nghiêm túc tham gia một show yêu đương, mà càng giống như nghỉ phép hơn.

Mọi người ở đây đều không nắm chắc anh có thể phối hợp với yêu cầu của tổ tiết mục hay khong, đến ngay cả tổ đạo diễn cũng không dám chắc.

Không khí rơi vào khoảng lặng vô định, chỉ còn lại những ngọn đèn nhỏ lập lòe bên cạnh, giống như những vì sao sáng không mệt mỏi trên bầu trời đêm.

Trình Tây lặng lẽ ngồi ở chỗ cũ, tựa như bị khoảng không bao phủ, tất cả mọi thứ đều dư thừa.

Ánh đèn lờ mờ, cô nhìn thấy Trần Mộ Dã từ trên ghế đứng dậy, đi về phía mình, bóng dáng anh trong con ngươi càng ngày càng gần, bóng tối sau lưng cuối cùng cũng biến thành một mảnh ấm áp, bàn tay anh nắm lấy tay cô, cảm xúc không chân thật.

Một giây, hai giây, ba giây... Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, lại giống như chỉ trong chớp mắt.

Trong tay còn sót lại hơi ấm trên tay anh.

Tiếng tiếng vỗ tay ồn ào hỗn loạn vang lên, tại thời khắc sôi sục này, trong đầu Trình Tây lại nhớ tới mùa hè năm mười bảy tuổi.

Vô số ánh hoàng hôn đỏ cam, cô đứng ở một nơi vắng vẻ, từ xa nhìn bóng dáng cao gầy của người thiếu niên, khoảng cách gần nhất chính là nhân lúc xe chờ xe buýt cẩn thận dẫm lên bóng lưng anh.

Lúc đó cô đã nghĩ, đây chính là kết cục của bọn họ.

Trên bãi cỏ với ánh đèn ấm áp, mọi thứ vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.

Trần Mộ Dã quay về chỗ của mình.

Mơ hồ nhớ tới lúc anh nắm tay cô, có nhỏ giọng nói lời xin lỗi: “Mạo phạm.”

Lúc đó Trình Tây không kịp phản ứng lại, đến lúc này mới thu lại khuôn mặt ngơ ngác, vô thức cuộn đầu ngón tay đặt trên đầu gối.

Cảm giác da thịt chạm nhau vừa mềm mại lại xa lạ, tựa như để lại dấu vết.

Tổ tiết mục tuyên bố trò chơi kết thúc, cái nắm tay nhiệt tình vừa rồi cuối cùng cũng qua đi, mọi người giải tán, đứng dậy đi vào phòng,

Quay về phòng, Trình Tây vẫn còn đang mê mang, chưa hoàn hồn lại sau những chuyện xảy ra đêm nay.

Bạn cùng phòng Tô Duy Anh cũng có thái độ khác thường, ngồi trước bàn trang điểm không nói lời nào.

Mãi đến khi di động nhắc nhở, tin nhắn mới mạnh mẽ gửi tới.

Nhóm chương trình gửi nhiệm vụ mới.

[Lần hẹn hò thứ hai sắp bắt đầu, tối nay nhà gái sẽ chủ động gửi lời mời, sau đó sẽ mở ra một ngày vui vẻ thư giãn cùng nhau.]

Hai người đồng thời nhận được tin nhắn, Tô Duy Anh ngẩng đầu nhìn cô, do dự một chút, Trình Tây vẫn hỏi: “Cô định mời ai?”

Đối tượng nhịp để ý hôm qua của cô ấy là Trần Mộ Dã, nhưng trải qua một ngày ở chung hôm nay, Trình Tây cũng không rõ trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.

Quả nhiên, Tô Duy Anh lộ ra vẻ mặt bối rối đau khổ.

 “Không biết……” Cô ấy do dự một chút, lẩm bẩm: “Tôi cảm thấy trong lòng rất loạn.”

“Có phải cô để ý Tiểu Dã phải không?” Tục ngữ nói người ngoài cuộc tỉnh táo, Trình Tây nói thẳng mâu thuẫn trong lòng cô ấy ra ngoài, Tô Duy Anh thật sự cắn môi: “Nhưng…hôm nay cậu ấy ở chung với Phương Nghiên rất tốt.”

Trình Tây suy nghĩ: “Hiện tại mới là ngày thứ hai.”

“Đúng vậy, tôi ở chỗ này nghĩ linh tinh cũng vô dụng.” Tô Duy Anh giống như đột nhiên suy nghĩ thông suốt, tinh thần phấn chấn, từ trên đế đứng lên, tràn ngập ý chí chiến đấu.

 “Tôi đi mời cậu ấy.”

Nói xong, cô ấy sửa lại áo khoác, chộp lấy điện thoại vội đi ra ngoài, Trình Tây bị hành động này làm cho giật mình, bản thân mình lại không có dũng khí lớn như vậy, ngồi trong phòng một lát, mới chuẩn bị được tâm lý, ra ngoài.

Phòng của Trần Mộ Dã ở cuối hành lang, lúc này bên ngoài không có ai, Tô Duy Anh có lẽ đã tới phòng Qúy Hòa Dã. Đèn trên đầu sáng ngời, Trình Tây nhẹ nhàng hít vào một hơi, trong lòng nghĩ sẵn những lời định nói.

“Cốc cốc”

Hai tiếng khe khẽ, đặc biệt rõ ràng trong bóng đêm yên tĩnh, Trình Tây đứng nơi đó, nhìn Trần Mộ Dã mở cửa phòng, vừa nhìn thấy cô, trên mặt anh thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

 “Ngày mai anh có rảnh không? Tổ tiết mục gửi tin nhắn, em muốn mời anh đi cùng.” Trình Tây lấy hết can đảm để nói ra câu này, toàn bộ quá trình đều cố gắng nhìn vào mắt anh, hơi thở lại không nhịn được run rẩy.

Cuối cùng cô cũng nói xong, yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh.

Hành lang vắng vẻ bị màn đêm bao trùm, ánh đèn vàng mờ ảo từ đèn trần hắt xuống mặt anh.  Trình Tây có thể thấy rõ từng thay đổi trên nét mặt anh.

Trần Mộ Dã lúc đầu cũng là kinh ngạc, sau đó là sửng sốt, cuối cùng trong mắt lộ ra một tia áy náy nói.

 “Xin lỗi em, có người đến hẹn trước, tôi đã đồng ý.”

……

Trình Tây sững người trở về phòng, trái ngược với phản ứng của cô là Tô Duy Anh đang vui vẻ đứng hát trước gương.

Khác hoàn toàn với người ũ rũ lúc trước.

Cô ấy vừa tẩy trang vừa xõa tóc, từ hình ảnh phản chiếu trong gương nhìn thấy Trình Tây đẩy cửa đi vào.

Dáng vẻ chán nản của cô quá rõ ràng, khiến Tô Duy Anh lập tức dừng việc đang làm trong tay, quay đầu nhìn cô.

“Làm sao vậy?” Vẻ mặt Tô Duy Anh không tự chủ được trở nên nghiêm túc, hỏi: “Có chuyện không tốt sao?”

Cô ấy không hỏi đối tượng Trình Tây đang mời là ai, tâm sự bí ẩn lại chưa từng che giấu.

Trình Tây đóng cửa lại, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mấy sợi tóc rơi xuống dán vào gò má, trong mắt tràn đầy thất vọng.

“Có người mời anh ấy trước rồi.”

Lời mời của Tô Duy Anh rất thuận lợi, Quý Hòa Dã đã đồng ý ngày mai hẹn hò cùng cô ấy.

Đêm nay niềm vui nỗi buồn của nhân loại không giống nhau.

Sau hai ngày ở chung, hai người đã thiết lập tình bạn cách mạnh đặc biệt, Tô Duy Anh quý trọng lời khuyên phía trước của cô, nhẹ nhàng an ủi một hồi. Đoạn nói chuyện trong “ký túc xá nữ” tiếp tục cho đến khi ngôi sao trên trời dần biến mất, cuối cùng Trình Tây cũng đắp chăn mang theo mất mát đi vào giấc ngủ.

Đêm nay, bọn họ cũng gửi thư cho nhau.

Của Trình Tây là: [Chúc anh ngày mai đi chơi vui vẻ.]

Lần này Trần Mỗ Dã chỉ viết một chữ: [Được.]

Có lệ đến cực điểm.

Trình Tây cảm thấy nếu không phải yêu cầu bắt buộc của tổ tiết mục, có lẽ anh cũng không muốn viết.

Ngày hôm sau, là ngày hẹn hò

Tô Duy Anh dậy sớm chuẩn bị, cùng Quý Hòa Dã ra ngoài.

Trình Tây không muốn nhìn thấy Trần Mộ Dã cùng Phương Nghiên, ở trong phòng đến hơn chín giờ mới chậm rãi đi ra ngoài. Quả nhiên, dưới lầu không có ai, chỉ có ánh nắng chói chang xuyên qua cửa kính sát đất vào phòng.

Rèm cửa đung đưa theo gió, bầu trời bên ngoài trong xanh, hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có.

Tâm trạng Trình Tây lại bị mây đen che kín.

Cô uể oải đi tới phòng bếp, chuẩn bị làm một bữa sáng đơn giản cho mình, trên lầu lại vang lên tiếng bước chân.

“Chào buổi sáng.” Trang Tinh tinh thần sảng khoái xuất hiện ở cầu thang, chào buổi sáng với cô.

Hai kẻ thua cuộc ở lại.

“Chào buổi sáng.” Trình Tây một tay bật bếp, đặt chảo lên, chào hỏi: “Cậu muốn ăn không?”

 “Hả.” Cậu trả lời rất tự nhiên: “Cho tôi một phần?”

“Không thành vấn đề.”

Trình Tây thuần thục làm hai phần ăn sáng đơn giản,  trứng rán thêm chân giò hun khói, món chính là bánh mì nướng và nước cam vắt.

Không đến nửa giờ, đã làm xong bưng lên bàn, dinh dưỡng hình thức đầy đủ.

Trang Tinh nhịn không được giơ ngón tay cái: “Đa tài đa nghệ.”

Cả biệt thự gần như trống không, sáng nay yên tĩnh lạ thường.

Hai người  ngồi vào bàn ăn, Trình Tây cắn một miếng bánh mì nướng, chỉ tìm được đề tài, "Hôm nay cậu không ra ngoài sao?”

 “Không có ai  hẹn tôi.” Chàng trai chán nản nói, nhưng vẻ mặt lại không nhìn ra một chút mất mát nào, ngược lại còn có vẻ rất hài lòng, gắp miếng trứng chiên trên đĩa.

“Vậy hôm nay chỉ có hai chúng ta ở nhà thôi sao?” Trình Tây không hiểu chương trình, thầm nghĩ có lẽ ở nhà nghỉ ngơi một ngày cũng tốt, có thể đi siêu thị mua sắm mua ít thức ăn để đầy tủ lạnh.

Cô đang suy nghĩ lung tung, chợt thấy Trang Tinh nhướng mày nhìn cô, nói một câu kinh người.

“Mọi người đều đi hẹn hò, chi bằng chúng ta cũng hẹn hò một chút đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play