- Ha ha ha...!Thượng Quan tiểu thư thật nhạy bén.
Nào có như ngoại giới đồn đại là người phế vật vô năng chứ.
Xem ra vị hoàng thượng này của chúng ta đúng là có mắt nhìn.
Người tới mặc một thân hồng y, vẻ mặt phong lưu không kiềm chế được ý cười, kết hợp với ánh trăng phá lệ mê người.
Người vừa tới chính là nhi tử của Tả tướng - Thần Dạ Minh.
Hắn mắt phượng chứa đầy ý cười, nhìn Tố Tố nở nụ cười phong lưu, cười đến cực kỳ quyến rũ, cực kỳ mị hoặc.
Tố Tố híp híp mắt đánh giá Thần Dạ Minh trước mắt.
Người nam nhân này tuy cười rất phong lưu giống như một tên lưu manh chìm đắm trong bụi hoa.
Nhưng Tố Tóp nhìn về phía hắn, người nam nhân này tuy không phải vương hầu khanh tướng, nhưng cả người hắn tựa như có một loại khí phách quanh quẩn, có thể cảm giác được là hắn cố ý áp chế khí phách này không để lộ rõ ra ngoài.
Chỉ liếc mắt một cái, Tố Tố liền chắc chắn Thần Dạ Minh thực ẩn nhẫn, tuyệt đối không giống bên ngoài nhìn phong lưu ăn chơi như vậy.
Nam nhân này không đơn giản, sợ rằng cũng là một trong những thế lực ngầm mà Long Ứng Uyên muốn dò thử.
Thần Dạ Minh cố ý nháy mắt Tố Tố một cái, Tố Tố liền không cấm mà trợn trắng mắt, người nam nhân này đêm hôm khuya khoắt đến đây không phải chỉ làm dáng vẻ õng ẹo này chứ?
Ha hả, hắn không biết Tố Tố nàng khinh thường nhất chính là bộ dáng này sao?
Nhưng mà Tố Tố không biết chính là Yên Nhiên lại rất hợp khẩu vị dáng vẻ này.
Cả người nàng bị một ánh mắt kia của Thần Dạ Minh mê hoặc đến mức đứng si ngốc tại chỗ, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Thần Dạ Minh.
Thần Dạ Minh chợt vung ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa vứt một nụ hôn gió về phía Tố Tố và Yên Nhiên.
Cả người Yên Nhiên đỏ bừng, một cô nương chưa trải qua tình trường sao có thể là đối thủ của lãng tử tình trường Thần Dạ Minh.
Tố Tố lập tức cảm nhận được điều khác thường, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Yên Nhiên, khuôn mặt cực kỳ khó coi.
- Thần Dạ Minh.
Ngươi đêm hôm khuya khoắt lại đến đây nghe lén, còn tạo dáng õng ẹo như này, chắc hẳn không phải chỉ đơn là muốn quyến rũ tỳ nữ của ta chứ?
Lời này vừa thốt ra, Yên Nhiên lập tức cảm thấy ngượng ngùng không thôi.
- Tiểu thư.
Yên Nhiên ngượng ngùng nói.
Ý cười phong lưu trên mặt Thần Dạ Minh lại càng rõ hơn.
Sau đó hắn khẽ vung lên tay áo, cười nói:
- Thượng Quan tiểu thư nói đùa hơi quá rồi, bản công tử chỉ là tò mò mà thôi.
- Bên ngoài đều truyền rằng đại tiểu thư phủ tướng quân là phế vật xấu nữ đệ nhất Bắc Yến lại dám yêu cầu hoàng đế hạ sính lễ, hơn nữa còn nhiều lần khiêu khích hoàng thượng.
- Ai ngờ hoàng thượng lại thực sự hạ sính lễ, còn đích thân đến phủ tướng quân đưa sính lễ dài 10 dặm.
Hoàng thượng phô trương như thế đúng là khiến khắp Bắc Yến kinh sợ không thôi.
Mà càng khiến người kinh ngạc hơn là Thượng Quan tiểu thư thế nhưng lại ở trước mắt bao người mở ra sính lễ, kiểm nghiệm sính lễ.
Đây quả thật là đánh thẳng mặt hoàng thượng mà.
- Bổn tiểu thư đánh thẳng mặt hoàng thượng thì liên quan gì đến ngươi?
Tố Tố nhếch môi lạnh lùng nói.
- Ha hả, đương nhiên không phải chuyện của Thần Dạ Minh ta.
Bổn công tử chỉ là tò mò, cố ý đến xem thử là nữ tử như nào mới dám khiêu khích, làm khó hoàng thượng.
Hơn nữa còn tham ô sính lễ hoàng gia, đưa đến gửi ở Thiên Thông tiền trang.
- Hôm nay chứng kiến quả thực không thể tin lời đồn đãi.
Thần Dạ Minh cười phong lưu nói.
Tố Tố nghe vậy mặt liền trầm xuống.
- Người ngươi đã nhìn thấy, tò mò cũng đã được thoả mãn.
Hiện tại lập tức lăn ngay khỏi tầm mắt của bổn tiểu thư!
Thần Dạ Minh nghe thấy giọng nói lạnh lẽo không khách khí như vậy cũng không hề giận.
Ngược lại hắn còn cảm thấy có chút hưng phấn, ý cười bên môi càng rõ vài phần.
Thần Dạ Minh biết, nếu Tố Tố là quân cờ quan trọng nhất trong ván cờ thiên hạ này, như vậy hắn chỉ có cách là phá quân cờ này mới bảo vệ được Thần gia.
Hắn đã quyết định muốn phá hư trái tim quân cờ Thượng Quan Tố này.
Chỉ là Thần Dạ Minh vẫn có chỗ không hiểu nổi, hắn chính là đòn sát thủ đối với nữ tử, ai nhìn hắn mà chả say mê ngây ngốc.
Nào ngờ xấu nữ này thế nhưng lại không hề bị vẻ đẹp của Thần Dạ Minh hắn dụ hoặc.
Hơn nữa còn đối xử thô bạo với hắn như vậy.
Nữ nhân này thực sự đã khơi dậy nội tâm cuồng dã, tính chinh phục trong lòng hắn.
Thần Dạ Minh cảm thấy hôm nay tới phủ tướng quân đúng là thu hoạch được không ít.
Một người bị đồn là phế vật xấu nữ yếu đuối vô năng thế nhưng lại có lá gan to hơn cả trời.
Quả nhiên Thượng Quan Tố này giả bộ quá kỹ, trách không được hoàng thượng lại hậu đãi nàng ta như vậy.
Thì ra nữ tử Thượng Quan Tố này thực sự là một quân cờ mấu chốt.
Hiện tại chỉ có làm nữ nhân trước mắt này yêu Thần Dạ Minh hắn, cam tâm đi theo hắn, như vậy hắn mới có thể phá đi quân cờ mà dùng đối phó với Thần gia bọn họ.
Khoé miệng Thần Dạ Minh vẫn treo nụ cười như cũ, nhưng mà nụ cười đó lại ẩn chứa một loại dục vọng nhất định phải có được.
Ngay sau đó thân ảnh hắn chợt động, nhanh như chớp liền tới gần Tố Tố, chắn trước mặt nàng, khoé miệng vẫn treo nụ cười như cũ:
- Thượng Quan tiểu thư, sao lại không mời bản công tử vào trong thưởng thức điểm tâm, uống trà đâu!
Tố Tố không thích Thần Dạ Minh này, trong lòng cực kỳ chán ghét hắn.
Nam nhân này coi Thượng Quan Tố nàng là cái gì? Là đồ chơi sao? Hừ, chỉ là tên này cũng khá cao đấy.
Sau đó Tố Tố thu hồi vẻ tức giận, nhếch miệng cười cười nói:
- Được chứ, chỉ cần ngươi dám đi vào ăn điểm tâm uống trà, bổn tiểu thư tất nhiên sẽ tận tình chiêu đãi.
Hai mắt Thần Dạ Minh chợt loé loé, ha hả, nực cười, Thần Dạ Minh hắn mà sợ nữ nhân trước mắt này sao? Tuy rằng nàng ta quả thực không giống ngoại giới đồn đài vô năng, thậm chí còn thông minh hơn bất kỳ nữ tử khác.
Nhưng Thần Dạ Minh hắn lại không phải hạng người vô năng, cớ nào lại sợ nàng khiêu khích.
Ngay sau đó hắn nhìn Tố Tố cười nói:
- Nếu Thượng Quan tiểu thư tận tình chiêu đãi, vậy bản công tử cung kính không bằng tuân mệnh.
Chậc, người nam nhân này đúng là mặt dày.
Rõ ràng là chính hắn muốn vào nhà, hiện tại thế nhưng lại biến thành Thượng Quan Tố nàng mời hắn vào.
Đúng là biết chiếm tiện nghi của người khác.
Sau đó Tố Tố đi trước dẫn đường, Yên Nhiên đi theo sau trong lòng đầy kinh sợ.
Tiểu đã tức giận, xem ra mỹ nam trước mắt này sắp bị tiểu thư "chơi" đến thảm hại cho xem.
Nàng muốn cảnh cáo, nhưng nhìn thấy quanh thân tiểu thư toả ra lạnh lẽo đi phía trước thì liền từ bỏ suy nghĩ đó, nàng sợ tiểu thư sẽ tức giận.
Sau đó Yên Nhiên liền vội đuổi kịp tiểu thư đi vào nhà.
Thần Dạ Minh khẽ phất tay áo, dáng vẻ tiêu sái đi theo phía sau Tố Tố vào trong phòng.
- Công tử mời ngồi, Yên Nhiên, đi mang trà cùng điểm tâm lên đây.
Hai mắt Tố Tố chứa đầy ý cười, nhưng là nụ cười không đến đáy mắt, thậm chí còn lập loè hơi thở thị huyết đầy nguy hiểm.
- Đa tạ Thượng Quan tiểu thư, vậy bản công tử không khách khí nữa.
Nói rồi Thần Dạ Minh tiêu sái, ưu nhã ngồi xuống.
Hắn ung dung mỉm cười đánh giá trang trí trong phòng, nhìn như thích ý lại vô cùng cẩn thận.
Hắn nhếch môi cười, ánh mắt dừng ở lư hương lượn lờ thanh hương.
Đáy mắt chợt loé qua tia sáng, ngay cả khoé miệng cũng càng rõ ý cười:
- Thượng Quan tiểu thư, mùi hương trong phòng này thật dễ ngửi nha, không biết có thể tặng ra một ít thanh hương này không?
- Chỉ cần công tử chịu nổi, bổn tiểu thư tất nhiên rất vui dâng tặng.
Ý cười trên khoé môi Tố Tố càng đậm vài phần, đáy mắt lại chợt loé qua tia sáng gian xảo.
Nhìn động tác trong tay áo của nam tử trước mắt, ánh mắt Tố Tố càng thêm lộng lẫy làm Thần Dạ Minh cảm thấy nàng đột nhiên có chút hoặc nhân, hấp dẫn tròng mắt người khác.
Chỉ chốc lát sau, Yên Nhiên liền bưng lên điểm tâm cùng nước trà.
Bày điểm tâm lên bàn xong, Yên Nhiên lại bưng trà để tới trước mặt Thần Dạ Minh, nói:
- Thần công tử, mời dùng trà.
Ngón tay thon dài của Thần Dạ Minh khẽ nhận lấy ly trà, nhưng mà lòng bàn tay kia lại cố ý xẹt qua tay Yên Nhiên, chỉ là chạm qua một xíu liền khiến toàn thân Yên Nhiên như có một luồng điện trải qua.
Cả mặt nàng chợt ủng đỏ, nội tâm như có nai con đang nhảy nhót, ngay cả hơi thở cũng có chút dồn dập.
Tố Tố ngồi một bên chợt loé lên tia lạnh lùng nơi đáy mắt.
Nam nhân thúi này, gan thật lớn mà, dám trêu chọc nha hoàn của Thượng Quan Tố nàng đây.
Tốt, rất tốt, đã vậy nàng phải "tận tình" chiêu đãi hắn mới được.
Hoàn toàn không cần phải thủ hạ lưu tình!
Tố Tố khẽ liếc sang Yên Nhiên, khoé miệng khẽ giật giật, Yên Nhiên nhà nàng xem ra là đang tư xuân rồi.
Nhưng mà người nam nhân này cũng không phải là một phu quân tốt.
Nam nhân như vậy chắc chắn sẽ không kiềm chế được phong lưu, hoàn toàn không đặt nữ nhân ở trong lòng.
Huống chi Yên Nhiên lại chỉ là một nha hoàn, hắn tất nhiên sẽ không để nàng vào mắt.
Hơn nữa người nam nhân này đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở chỗ này, không yêu lại trêu đùa nha hoàn của nàng.
Chỉ dựa vào việc này, Tố Tố đã có thể kết luận nam nhân này không phải là một con chim tốt, giờ phút này Thần Dạ Minh đã bị nàng cho vào danh sách đen, từ chối qua lại.
Thần Dạ Minh ưu nhã nâng lên ly trà, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, bên môi khẽ nở nụ cười, yên tâm nhấp một ngụm.
Loại "Thiên Hoa Sương Ảo" này đúng là loại trà tốt, mới vào miệng liền cảm thấy một mùi hương thanh thanh, khiến toàn thân thoải mái không thôi.
- Trà ngon, chẳng trách dù có vạn kim cũng khó mua được.
Lúc này đây Thần Dạ Minh là thật lòng tán dương.
- Đúng vậy, hôm nay công tử đại giá quang lâm, bổn tiểu thư ta cố ý lấy tới chiêu đãi ngươi.
Công tử thích trà "Thiên Hoa Sương Ảo" này chứ?
Tố Tố mỉm cười nói, đáy mắt lại lập loè ánh sáng lạnh lẽo.
- Loại trà tốt như vậy, bản công tử tất nhiên là thích rồi.
Thần Dạ Minh ưu nhã cười nói.
- Nha, điểm tâm này cũng là thứ tốt, công tử cũng nếm thử xem.
Tố Tố cười nói với Thần Dạ Minh, nhẹ nhàng đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt hắn.
Thần Dạ Minh nhìn mấy điểm tâm kia, đáy mắt chợt loé qua tia sáng, ý cười trên môi chợt biến mất.
Nghe Thượng Quan Tố nói, điểm này rất có thể có gì đó.
Người thông minh như hắn tất nhiên sẽ không đụng đến điểm tâm, chỉ yên tĩnh ngồi một bên.
Bởi vì hắn sợ Thượng Quan Tố sẽ hạ dược vào điểm tâm.
Thần Dạ Minh vẻ mặt đề phòng nhìn Tố Tố, hắn không dám khinh địch, đối với Tố Tố ngay cả đương kim thánh thượng mà nàng cũng dám khiêu khích.
Cho nên tới nơi đây, hắn có chút sợ sẽ mắc bẫy nữ nhân này.
Chỉ là Thần Dạ Minh cho dù cẩn thận nhưng hắn cũng không thoát khỏi bàn tay của Tố Tố.
Hắn đột nhiên chấn động không thôi, bàn tay không kiềm chế được kéo kéo cổ áo.
Thần Dạ Minh lập tức thấy hơi khẩn trương.
Đầu còn mơ mơ hồ hồ, chuông cảnh báo trong lòng lập tức vang lên.
- Chậc chậc chậc, có phải thấy toàn thân rất nóng hay không? Nóng rất khó chiu nhỉ? Đầu hơi choáng váng?
Thanh âm nhẹ nhàng uyển chuyển của Tố Tố chợt vang lên.
Ý cười trong mắt Tố Tố càng rõ, bên môi còn mang theo chút mỉa mai châm biếm.
Bệnh trạng của hắn đều bị nàng nói đúng, ánh mắt Thần Dạ Minh chợt tối sầm lại, quả thực không dám tin tưởng.
Hắn đã rất cẩn thận nhưng vẫn trúng chiêu, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú nàng, hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là như thế nào ra tay với ta?