Người phía trước kia, không phải ai khác chính là Long Tử Viễn, hai mắt hắn lạnh lùng chứa đầy vẻ căm tức nhìn về phía Sở Thương, giọng nói lạnh băng như tuyết vang lên:
- Sở Thương, ngươi cho rằng triều ta không có người hay sao?
Tuy rằng Long Tử Viễn rất không muốn tới đây để cứu Thượng Quan Tố, nhưng mà lệnh vua khó mà làm trái được.

Hơn nữa, hắn càng không quen nhìn hành vi trộm cắp bỉ ổi này của tên Sở Thương kia.
Chỉ cần nhìn thấy tên Dạ vương Sở Thương này, Long Tử Viễn liền dâng trào lửa giận.

Bởi vì trước kia hắn từng thua dưới tay tên Sở Thương này, mối nhục ấy khiến hắn ta cực kỳ ghi hận Sở Thương.
Đột nhiên, Long Tử Viễn dùng sức lăng không một cái, thân hình nhanh chóng bay về phía Sở Thương.
Nhuyễn kiếm trong tay hắn liền vẽ ra một độ cung lạnh băng, từng bước ép sát về hướng Sở Thương.

Sức lực kia cực kỳ tàn nhẫn, dường như mang theo hết thảy thù hận trước kia.
Mà bên này, Sở Thương nhanh lẹ trốn tránh, không hề ham chiến.
Trải qua mấy chục chiêu, rất rõ ràng có thể thấy Long Tử Viễn đã rơi vào thế yếu.

Sở Thương dùng đôi mắt lạnh lùng cùng vẻ châm biếm nhìn người nam nhân phía trước, chỉ là một tên Long Tử Viễn hèn mọn mà thôi, không đáng được Sở Thương hắn để vào mắt.
Đúng lúc hắn ta muốn một chiêu kết liễu tính mạng Long Tử Viễn, trong không trung chợt truyền đến một cơn gió mạnh.

Trong nháy mắt, một thân ảnh màu trắng lao đến nhanh như chớp, mang theo một loại khí thế sắc bén như có thể huỷ diệt trời đất.
Sở Thương lúc này cực kỳ chấn động trong lòng, hắn không ngờ tới ngoại trừ Long Ứng Uyên ra, Bắc Yến quốc lại còn có một nhân vật lợi hại như này.
Long Tử Viễn nhìn chằm chằm về phía Long Bạch Dạ, tinh thần lập tức tỉnh táo lại.

Ngay sau đó, nhuyễn kiếm của Long Tử Viễn liền chém về xe ngựa phía sau, con ngựa kia bị doạ sợ, vó trước liền dựng lên giữa không trung, mà Tố Tố vốn ở trong thùng xe cũng bị hất ra bên ngoài.
Đang âm thầm chờ cơ hội cứu người, Yên Nhiên lập tức kêu lên sợ hãi:
- Tiểu thư!
Theo tiếng kêu sợ hãi của Yên Nhiên, Long Bạch Dạ liền hành động, dải lụa trắng trong tay áo lập tức bay thẳng về phía Tố Tố, cánh tay khẽ dùng lực, Tố Tố liền bị dải lụa quấn lấy eo, sau đó cả người liền bay vào trong lòng ngực Long Bạch Dạ.
khuôn mặt trắng bệch của Long Bạch Dạ vẫn không hề có bất kỳ biểu cảm gì như cũ.

Cực kỳ thản nhiên, giống như đối với hắn, toàn bộ thế giới chỉ là một đám mây thoáng qua mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Tố Tố nhìn thấy Long Bạch Dạ, nhưng lần gặp mặt này, nam nhân này đã cứu nàng một mạng, cho nên trong lòng Tố Tố có ấn tượng khá tốt với Long Bạch Dạ.
Nàng thử động đậy thân mình, nhưng vẫn không hề nhúc nhích được xíu nào.

Đôi mắt trong treo dần bị lửa giận thay thế, vẻ mặt nàng càng xám xịt không thể hơn.
Sở Thương, Thượng Quan Tố ta xin thề, một ngày nào đó ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt vì việc làm hôm nay!
Mà bên kia, Sở Thương nhìn Tố Tố với vẻ mặt phức tạp, xem ra hôm nay hắn không thể mang nữ nhân thú vị này cùng rời đi rồi.
Đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc...!Nhưng Sở Thương hắn đâu phải người dễ dàng từ bỏ như vậy, đôi mắt thâm sâu liền nhìn chằm chằm Tố Tố.
- Bảo bối à, ngày khác bổn vương sẽ lại đến mang nàng rời đi.
Giọng nói lạnh lẽo nhưng rất chắc nịch, dường như hắn đã xem Tố Tố nàng như vật thuộc sở hữu của mình.
Nghe thấy vậy, Tố Tố vốn đã tức giận thì đáy mắt càng trở nên lạnh lùng sắc bén hơn bao giờ hết.

Nàng chợt nhếch miệng cười lạnh một tiếng:
- Sở Thương, ngày nào đó gặp lại, Thượng Quan Tố ta nhất định sẽ khiến ngươi trả giá đắt cho việc làm ngày hôm nay!
Tố Tố gằn ra từng chữ, giọng nói lạnh lẽo như truyền đến từ dưới địa ngục âm u.

Mỗi một chữ giống như từng nhát dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim Sở Thương.
Những lời Tố Tố thốt ra làm Sở Thương cảm thấy cả người hít thở không thông, đáy lòng chợt thấy cô đơn khó tả, thân mình cũng không nghe điều khiển mà tự lui về sau.

Vị trí nơi trái tim chợt co rút đau đớn làm hắn cảm thấy khó thở không thôi.
Nhưng mà, Sở Thương cũng sẽ không bị loại tình cảm này ảnh hưởng quá mức, trong nháy mắt hắn liền đè nén suy nghĩ viển vông kia xuống, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Thượng Quan Tố dù sao cũng chỉ là một xấu nữ mà thôi.

Tuy rằng nàng ta thông tuệ hơn người, có thể giúp hắn thống nhất thiên hạ.

Nhưng mà nàng ta còn chưa đủ tư cách khiến hắn phải đặt trong lòng.
Mà nay, Sở Thương hắn còn chưa xưng bá thiên hạ, cho nên càng không thể quan tâm đến chuyện nam nữ vô bổ kia.
Ngày náo đó đăng đế, nữ tử khắp thiên hạ liền tuỳ ý hắn lựa chọn, lúc ấy hắn muốn nữ tử dạng nào liền có hết.

Hắn có thể cướp Thượng Quan Tố này, nhưng không thể làm nàng ta tiến vào trong tim mình.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trên mặt Sở Thương chợt lộ rõ ý cười, nụ cười kia cực kỳ quyến rũ, như thắp sáng cả đêm tối.
Hắn nhìn chằm chằm Tố Tố, cất cao giọng nói:
- Bảo bối, chúng ta sẽ còn gặp lại.

Trước khi rời khỏi, bổn vương nhắc nhở ngươi, tốt nhất ngươi đừng có gả cho Long Ứng Uyên, khổng thì ngươi sẽ hối hận không thôi.
Dứt lời, Sở Thương chợt cười phá lên.
Người khôn khéo như hắn, tất nhiên hiểu rõ hôm nay không thể nào mang Tố Tố rời đi.

Ngay sau đó, Sở Thương lạnh lùng nhìn về phía Phong Dạ, nói:
- Rút lui.
Nói xong, thân ảnh Sở Thương lập tức bay lên không trung rồi biến mất trong bóng đêm tối tăm.
...----------------....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play