Cái Tết năm nay của Trình Dục không yên ổn chút nào, chỉ việc phải qua lại, hàn huyên và khách sáo với đồng nghiệp đã làm anh luống cuống và xấu hổ không thôi.
Trên TV, tiếng đếm ngược của chương trình Đêm hội mùa xuân còn chưa dứt, điện thoại di động của Trình Dục đã vang lên không ngừng, đủ các loại tin nhắn văn bản xen lẫn với dạng tin MMS[1] xem không được ting ting điên cuồng, nhồi đầy hộp thư của Trình Dục. Mi tâm anh nhíu cả lại, nhanh chóng lựa chọn từ ngữ, lần lượt trả lời từng tin nhắn chúc mừng năm mới liên tiếp nhảy ra khỏi màn hình, ngay cả lúc đi theo Chu Hoành Viễn xuống lầu đốt pháo, anh vẫn còn phải hoảng loạn nghe những cú điện thoại mà đôi bên đều phải gân cổ lên để hét câu chúc Tết.
[1] MMS (Multimedia Messaging Services): tin nhắn đa phương tiện
Chu Hoành Viễn trước giờ vẫn luôn là một người gan dạ và cẩn thận, đốt pháo cái nào cái nấy đều rất thuận tay, không chút nào luống cuống, mãi đến khi tiếng pháo vang dội truyền đến bên tai, Trình Dục mới nhận ra khắp người Chu Hoành Viễn tản mát ra toàn vẻ lạnh lẽo.
Trình Dục ngượng ngùng để điện thoại ở chế độ im lặng, bỏ vào trong túi, sau đó hà một hơi vào hai bàn tay mình, vừa muốn nhét vào trong túi thì lại bị Chu Hoành Viễn kéo lại.
Trình Dục khàn khàn bật cười, ấm áp nơi đầu ngón tay khiến anh cảm thấy rất an lòng, một luồng khi nóng ấm tuôn ra từ trong tim, sau đó len lỏi khắp lục phủ ngũ tạng. Chu Hoành Viễn nắm tay Trình Dục, hai người không ai lên tiếng, cùng nhau lên lầu về nhà.
Đến khi sắp đi ngủ, thay xong quần áo chui vào trong chăn rồi, Chu Hoành Viễn vẫn không nói chuyện với Trình Dục, dù không phải là lơ đẹp anh, nhưng Trình Dục biết, chắc chắn là Chu Hoành Viễn đang tức giận.
Chu Hoành Viễn không nói câu nào, Trình Dục cũng không dám mở miệng. Ngẫm lại thì đúng là buồn cười, trước mặt đứa cháu trai này của mình, lúc nào Trình Dục cũng cảm thấy sợ sệt, có đôi khi còn chẳng dám thở mạnh. Khi anh nhận ra vấn đề này, đến chính anh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hai người nằm yên trên giường, mắt mở trô trố nhìn trần nhà đen nhánh.
Qua mấy chục phút, khi tiếng pháo nổ bên ngoài dần dần ngơi nghỉ, Trình Dục mới thấy không ổn lắm, anh bật cười một tiếng, nói, "Lại làm sao nữa vậy, tết nhất rồi mà còn giận chú à?" Nói xong, Trình Dục quay sang Chu Hoành Viễn, giật giật khóe miệng, ra vẻ như cười như không, nhưng trong đôi mắt lại đong đầy dịu dàng.
Hơi thở của Chu Hoành Viễn chậm lại vài giây, trong phút chốc, cậu đã quên luôn là mình đang giận Trình Dục. Cậu si ngốc nhìn Trình Dục, không thể thoát khỏi vẻ dịu dàng như nước kia. Cơn giận có lớn đến đâu cũng chẳng thể tuôn ra nổi một lời, bây giờ trong lòng cậu đang loạn cào cào, không thể nghĩ đến gì khác. Chu Hoành Viễn cầm lòng không đậu mà nhích đến gần hơn với Trình Dục, giọng nói mang theo chút yếu thế, "Chú không có ở cạnh con."
Trình Dục tự biết mình đuối lý, nhưng lại cứ muốn trêu cậu, "Sao chú lại không ở cạnh con được? Chú ở bên con cả ngày không phải sao?"
Mũi Chu Hoành Viễn thở hắt ra, phát ra hai tiếng "hừ hừ", một giây sau, cả hai người đồng thời bật cười. Bầu không khí này quá tuyệt vời, ánh trăng dịu dàng, đôi mắt dịu dàng, giọng nói dịu dàng, vòng tay dịu dàng. Đây là tất cả những gì Chu Hoành Viễn yêu nhất, đương nhiên cậu sẽ không phá hỏng nó. Cậu không so đo việc Trình Dục thất thần vào đêm giao thừa, cũng không gây war với Trình Dục về mấy hôm anh say xỉn liên tiếp, cậu biết, dù cho Trình Dục không chút nào hổ thẹn trong lòng, dù cho Trình Dục không nhận thức được những việc này là sai, thì bản thân Chu Hoành Viễn vẫn chẳng có tư cách gì để chỉ trích Trình Dục.
Trình Dục làm tất cả những thứ đó đều là vì mình, vì cái gia đình đơn bạc mà yếu ớt này của bọn họ, Chu Hoành Viễn hiểu rất rõ điều này.
Mùng 1 Tết, Trình Dục vẫn đưa Chu Hoành Viễn đi chùa Đại Bi ở ngoại ô. Tương tự như năm ngoái, Trình Dục vẫn không thắp hương, chỉ nhét cho Chu Hoành Viễn một trăm tệ, để cho cậu bỏ vào hòm công đức. Khi đi ngang qua tên hoà thượng giả kia, hắn đỡ kính, không khỏi nhìn anh vài lần, nhưng không mở miệng nói chuyện nữa.
Mùng 2 tết, theo quy củ của tổ tiên thì ngày này là để con gái đã xuất giá về nhà ba mẹ. Trình Dục không còn mẹ, bên phía ông bà ngoại cũng đã cắt đứt liên lạc từ lâu, anh lại đang độc thân, không có vợ hay con dâu nào cần về nhà mẹ đẻ, bởi vậy nên anh không có kế hoạch gì cho hôm nay, chỉ có ru rú trong nhà với Chu Hoành Viễn cả ngày, đến chạng vạng thì chú cháu mới rề rà ngồi xe buýt miễn phí trong dịp Tết để đến quảng trường Hằng Phát.
Quảng trường Hằng Phát là khu thương mại lớn nhất thành phố J, dù các trung tâm mua sắm lớn bao quanh quảng trường đều sáng đèn, nhưng có rất ít cửa hàng mở cửa. Hai người ở nhà cả một ngày, gần như là từ sáng đến tối, lúc này không đói lắm, vậy nên họ bèn mua hai vé xem phim, đóng góp thêm gạch cho mấy bộ phim chiếu Tết.
Vào mùng 3, hai chú cháu bắt đầu dọn dẹp "đống đồ bỏ" của mình, nhân dịp mấy ngày nay Trình Dục không phải đi trực, làm gì làm cũng phải dọn nhà cũ một phen. Nhìn quanh căn nhà nho nhỏ này, hai cái giường bé tẹo, một cái bàn ăn cũ nát, mấy cái ghế "kẽo kẹt" vang vọng, cái TV già cỗi nhiễu sóng, không có thứ nào dùng lại được. Giờ ngẫm lại, thứ đồ đáng để mang đi nhất trong căn phòng này chỉ còn chiếc máy tính để bàn vừa mới mua không lâu mà thôi. Mấy món đồ lớn còn dễ, chứ mấy món nhỏ nhỏ lại làm người ta phát rầu. Hai người con trai sống với nhau, một lớn một nhỏ, thế mà lại có đủ thứ đồ thượng vàng hạ cám, nhiều vô số kể, có thể chất đầy một xe, thứ gì cũng muốn mang theo, rồi còn có thứ không mang không được.
Cuối cùng, sau một hồi chọn lựa rồi đóng gói mang đi, đồ đạc vẫn còn rất nhiều. Chu Hoành Viễn và Trình Dục hiếm khi được xa xỉ một phen, thuê một chiếc taxi, dưới hai con mắt lác của tài xế, hai người vác mấy túi đồ lớn, nhét vào tất cả những chỗ có thể nhét trong chiếc xe nhỏ xíu này.