Cơn gió thổi vào trong phòng làm mấy tờ giấy bay lung tung khắp nơi. Vũ An nhoài người nhặt giấy xếp lại gọn gàng rồi đóng cửa sổ.
Vũ An nhìn màn hình gõ bàn phím. Đột nhiên, màn hình laptop cứng đơ, vài giây sau, màn hình laptop đen thui. Vũ An nhấn nút khởi động máy. Một phút, hai phút,... hai mươi phút trôi qua, máy vẫn không khởi động.
Vũ An khoác áo, đi đến cầu thang, cô mới sực nhớ bản thân không đem tiền bèn quay người đi vào phòng lấy.
"Laptop hư rồi. Con ra net nha mẹ."
Mẹ An đang làm buổi tối trong bếp. Bà dừng tay, đi ra ngoài nói.
"Hư rồi à. Để tối ba về mẹ hỏi ba sửa được không."
"Nhớ về ăn cơm."
"Dạ." Vũ An trở tay đóng cửa lại đi ra ngoài, phóng xe đến quán net. Quán net nằm ở khu phố C, mất mười phút đạp xe.
Vũ An gạt chân chống, dựng xe ngay ngắn. Cô đi đến quầy đặt hai tiếng, nhân viên mỉm cười bảo cô có thể vào trong. Bên trong quán net đông kín không còn chỗ trống, Vũ An nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh xem xét tình hình, may mà máy tính cuối cùng dãy sát tường còn trống. Vũ An đến gần mới phát hiện người ngồi bên phải mình là Nguyên Khang, sau đó lần lượt là Minh Dũng, Vương Thịnh và các chàng trai xa lạ.
Vũ An hít một hơi dài, cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Cô ngồi xuống khởi động máy. Màn hình máy tính sáng lên, Vũ An đăng nhập vào Facebook lấy thông tin mà các thành viên làm gửi trên group, sau đó làm lại từ đầu bài PowerPoint.
Thi thoảng, Vũ An không kiềm lòng mà nhìn lén Nguyên Khang. Bàn tay anh rất đẹp tựa như bàn tay của các nhân vật trong Manga. Vũ An di chuyển tầm mắt lên phía trên, sườn mặt góc cạnh rõ nét, sống mũi cao thẳng, cánh môi hồng nhàn nhạt.
Lại nhìn vào màn hình máy tính. Màn hình hiển thị giao diện game AOV. Vũ Mặc dù cô gà mờ nhưng cô có thể khẳng định chắc nịch một việc, Nguyên Khang chắc chắn là cao thủ. Thao tác cực kỳ nhanh nhẹn, còn chưa kịp để đối phương phản kích đã dứt khoát chặn đường sống rồi.
D.NKhang
Vũ An thu tầm mắt, âm thầm nhớ ID của anh.
Hoàn thành xong bài PowerPoint cũng là chuyện của hai tiếng sau. Vũ An tắt nguồn máy, ra ngoài. Cùng lúc đó, đám Nguyên Khang cũng tắt máy, đứng dậy. Vũ An mím môi đi phía sau cách Nguyên Khang năm bước chân. Cô dõi theo bóng lưng của anh cho đến khi ra ngoài cửa quán, mới vội cụp mắt.
Ngoài trời mưa tầm tã, đập lốp bốp trên mái nhà, rơi xuống đất tạo nên âm thanh lộp bộp.
Vũ An sực nhớ cô không mang áo mưa. Dựa theo trí nhớ của cô thì có một tiệm tạp hóa nằm cách quán net khoảng năm phút đi bộ. Trời mưa tầm tã như này thì việc đi bộ là một chuyện không thể nào. Cho dù có chạy nhanh thì vẫn dính mưa. Hôm nay cô mặc áo thun trắng, nếu chạy dưới mưa thì nghĩ cũng không dám nghĩ đến nữa.
Hay là vào trở lại quán net. Đặt thêm một tiếng nữa, chờ mưa tạnh rồi về, nhưng mà mưa như vậy thì đừng nói là một tiếng có khi cả đêm còn chưa tạnh.
Vũ An cắn chặt môi đến tím tái. Cô không biết làm cách nào để trở về nhà, điện thoại thì không mang.
Trên đường vắng tanh người, nước mưa hắt vào, vài sợi tóc ươn ướt dính vào trán. Vũ An vô thức bước lùi ra sau đụng vào người phía sau, anh đưa tay giữ vai cô thăng bằng, Vũ An ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hoa đào, giọng khàn khàn có phần xa cách.
"Không sao chứ."
"Không sao." Vũ An nhanh chóng đứng vững, cô nép người sang một bên.
Lúc nãy cô không để ý, giờ mới phát hiện Vương Thịnh, Minh Dũng cùng mấy chàng trai khác đi đâu rồi sao chỉ có anh ấy ở đây.
Vũ An ép bản thân không suy nghĩ linh tinh, cô đưa chân đá vũng nước mưa nho nhỏ. Bầu không khí giữa hai người im lặng chỉ có tiếng hít thở đều đều cùng tiếng mưa rơi, không ai chủ động nói chuyện cả.
Mười phút sau, Minh Dũng mặc áo mưa màu xanh lá đi về phía Nguyên Khang. Trên tay cầm bao nilon đựng gì đó cô không rõ. Minh Dũng ném bao nilon về phía Nguyên Khang càu nhàu.
"Nếu không phải vì mày đang cảm tao đã không lặn lội mua áo mưa cho mày rồi đấy."
Chẳng trách Vũ An nghe thấy giọng như nghẹt mũi.
"Được được." Đoạn anh đưa một túi áo mưa cho Vũ An.
"Mặc áo mưa này đi. Không cần khách sáo đâu."
"Chúng tôi biết cậu mắc mưa không về được nên cho cậu áo mưa dùng một lần." Minh Dũng cười lộ hàm răng trắng.
Vũ An không ngờ bọn họ lại đối xử tốt đến như thế. Trong lòng không khỏi cảm kích, cô lấy tiền trong ví.
"Tôi gửi."
"Không cần. Vài đồng lẻ thôi mà."
Cảm thấy không từ chối được lòng tốt của bọn họ, cô mỉm cười, nói lời cảm ơn.
Vũ An mặc áo mưa màu xanh dương, Nguyên Khang cũng mặc áo mưa màu xanh dương, cùng kiểu dáng giống cô. Trong đầu lóe lên suy nghĩ hai người mặc áo mưa giống như một cặp tình nhân. Suy nghĩ ấy vừa nảy lên, Vũ An bèn véo cánh tay, cố gắng không suy nghĩ linh ta linh tinh.
Có lẽ đêm hôm nay là đêm mà cô nhớ nhất. Vì cùng người mình thích đợi mưa tạnh dưới mái hiên, cùng mặc áo mưa cùng màu, kiểu dáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT