Sau khi hoàn thành nghi thức, mọi người tản bớt. Băng về mau chóng thay y phục. Nàng đã có hẹn với Triệt phải mau chóng nhanh thôi. Bộ y phục bình dân, nhân lúc Thanh nhi, Nguyệt nhi đang bận rộn, Thiên Băng rón rén lẻn đi.
Đi qua khu đằng sau của chùa mặc dù có nhiều bậc thang nhưng được chơi thì mệt đến mấy nàng cũng chịu được. Ma xui quỷ hờn lại gặp Lãnh Tuyết.
" Băng phi muội muội định đi đâu vậy?"
Nàng nháy mắt đau khổ, quay lại tươi cười
" Tỷ sao lại ra đây. Người là nhân vật chính trong buổi cầu phúc này mà"
" Đúng vậy. Nhưng có chút ngột ngạt, định đi dạo, tình cờ thấy muội có vẻ định trốn đi đâu đó"," Hay là gặp tình lang" Lãnh Tuyết giễu cợt. Ả ta đang rất hi vọng Thiên Băng sẽ nổi giận
Băng cười sáng lạn, đáp lại:" Nếu tỷ đã có thời gian rảnh để soi mói người khác. Vậy thì hãy xem xem làm thế nào để cầu siêu cho đứa con trong bụng đi!"
Lãnh Tuyết có chút bất ngờ:" Ngươi biết hết rồi?"
" Thì sao? E rằng đứa con đã chết lưu ở trong bụng ngươi rồi. Người ta nói quả không sai: Làm nhiều việc ác sớm muộn cũng bị nghiệp. Mỗi ngày, từng khoảnh khắc qua, ngươi có từng nghĩ những người chết trong tay đau đớn thế nào không? Bị lợi dụng, bị hại chết." Mỗi chữ Băng càng dồn ả ra phía sau
Lãnh Tuyết ôm đầu, chửi loạn:" Im miệng. Ngươi thì biết gì. Con ta chết tất cả do ngươi, chính ngươi khiến ta trở thành như vậy".
Đúng lúc Hoàng đế dạo qua cùng với vị Hòa thượng. Lãnh Tuyết cười xảo quyệt, cuối cùng khoảnh khắc này cũng tới. Ả vội cầm lấy tay Thiên Băng, la to:" Thiên Băng, đừng mà" , " Áaaa"
Nếu người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ Băng đẩy ả ta xuống. Nàng vội bắt lấy tay, nhưng không kịp, Lãnh Tuyết lăn từ bậc thang trên cao xuống.
Hoàng đế và vị Hòa thượng vội vàng đến bên cạnh. Lãnh Tuyết máu me đầy người, yếu ớt, bắt đầu rơi nước mắt:" Hoàng thượng, con của chúng ta. Thiếp đang cảm thấy nó đang rời khỏi bụng thiếp. Mau cứu hài nhi đi".
Băng đứng trên bậc thang cười lạnh ( Hóa ra, ả ta đã lên kế hoạch chi tiết. Mặc dù đứa con đã chết lưu, nhưng vẫn tranh thủ lợi dụng để hạ bệ mình. Thật là khổ thân đứa bé trong bụng khi có người mẹ mưu mô như vậy).
Vị Hòa thượng lắc đầu :" Nương nương, xin bớt đau buồn. Đứa bé đã mất, A di đà phật, thiện tai"
Lãnh Tuyết hoảng loạn, nắm cổ áo Đoan Minh Vương:" Không, không thể nào. Hoàng thượng". Nàng gào to, thống thiết:" Thiên Băng, tại sao lại đối xử với ta như vậy. Nó chỉ là một sinh linh bé nhỏ chưa kịp ra đời mà ngươi cũng làm hại."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT