Cao Á Lệ khẽ gật đầu, cười nói: “Thật sự ngại quá, vừa rồi xuất hiện một vài hiểu nhầm đã làm ảnh tưởng tới tâm trạng của cô”“

“Không sao, mọi chuyện đều giải quyết xong rồi chứ?”

Lâm Vũ Chân nói: “Tính chồng tôi không được tốt lắm, không gây khó dễ cho mọi người chứ?”

Z A ` Cao Á Lệ ngẩn người, Lâm Vũ Chân `) “Không có không có, tôi là bạn của anh Giang, anh ấy sẽ không làm khó tôi”

“Ừ, vậy là tốt rồi. Nếu anh ấy gây khó dễ cho cô thì cô cứ nói với tôi.”

Lâm Vũ Chân khẽ cười nói: “Tôi không bị thương, không chịu thiệt, cũng không cần làm lớn chuyện làm gì. Cô có thể mời tôi tới tham gia bữa tiệc này, tôi đã rất biết ơn Tồi.

Trong lòng Cao Á Lệ chỉ cảm thấy ấm áp.

Cô gái này quá lương thiện.

Cô ta lại lập tức hiểu rõ Giang Ninh rốt cuộc thích Lâm Vũ Chân ở điểm nào. Điều này không phải là giả vờ, căn bản cũng không thể giả vờ được. Cô ta lăn lộn trong giới xã hội đen nhiêu năm như vậy, cũng cho rằng sự lương thiện trong sáng nhất này đều đã biến mất rồi.

Có những lời này của Lâm Vũ Chân, áp lực trong lòng Cao Á Lệ cũng giảm đi rất nhiều.

“Cảm ơn cô Lâm, đây đều là chuyện tôi nên làm thôi.”

Cô ta cười nói: “Tôi dẫn cô Lâm đi giới thiệu cho cô vài người bạn nhé?”

“Ừ, vậy thì không thể tốt hơn, làm phiền cô.”

Lâm Vũ Chân mỉm cười gật đầu.

“Cô Lâm đừng khách sáo như vậy, tôi lớn hơn cô vài tuổi, nếu cô không ngại cứ gọi tên tôi là được.”

“Được, chị Á Lệ”

Cao Á Lệ nói xong lại tự mình dẫn theo Lâm Vũ Chân đi tiếp xúc, làm quen với từng người. Có cô ta dẫn theo, không ai dám bất kính với Lâm Vũ Chân, tất nhiên cũng quan tâm nhiều hơn với tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị đến từ Đông Hải này.

Giang Ninh đều nhìn thấy rõ những điều này.

Hắn không nói gì nữa, những điều này chính là mục đích Lâm Vũ Chân tới bữa tiệc. Chỉ cần Cao Á Lệ có thể làm tốt, vậy hán sẽ không làm khó dễ cho nhà họ Cao nữa.

“Ha ha, đắc tội nhà họ Cao là anh tiêu đời.”

Bên tai hắn vọng đến một giọng nói, là Tân Mục.

Trên mặt gã vẫn còn in rõ năm dấu ngón tay.

Đám người Giang Ninh đắc tội nhà họ Cao thì chắc chắn phải chết không cần nghỉ ngờ!

Nếu không phải bởi vì bữa tiệc tối nay có nhân vật lớn sẽ đến, nhà họ Cao cũng không muốn gây thêm rác rối, làm hỏng bầu không khí, sợ rằng đã lập tức đánh đám người Giang Ninh ra ngoài.

Giang Ninh quay đầu liếc nhìn Tân Mục, mắt hơi nheo lại.

Sao con ruồi này còn ở đây.

“Hối hận rồi à? Vô dụng thôi. Lấy địa vị của nhà họ Cao ở trong giới xã hội đen, các người sẽ chết rất khó coi đấy!”

Tân Mục cười lạnh, không hề khách sáo: “Hơn nữa, các.

người là tập đoàn Lâm thị đi? Các người muốn vào.

Thịnh Hải làm ăn buôn bán à?”

“Đúng là không khéo, ba tôi chính là người quản lý phương diện này. Chỉ cần các người muốn làm ăn buôn bán lại không tránh được phải giao tiếp với nhà họ Tân tôi, tôi sẽ cố gắng chăm sóc các người!”

Tân Mục càng đắc ý hơn: “Đến lúc đó, anh sẽ quỳ trên mặt đất cầu xin tôi, ha ha ha hai”

Giang Ninh lại giống như đang nhìn một thằng hề, chẳng thèm nói lấy một câu. Tần Mục lại tưởng Giang Ninh đang sợ mình.

“Đại cai”

Đột nhiên, một người từ cửa đi vào, thấy Giang Ninh liền bước nhanh hơn, trên mặt hoàn toàn không giấu vẻ cung kính.

Là Vương Vĩ Anh ta cũng nhận được thư mời, còn nghe nói Lâm Vũ Chân sẽ đến, nên chắc chắn Giang Ninh đang ở đây.

Vương Vĩ bước nhanh tới trước mặt Giang Ninh, cung kính cúi đầu, kêu lên: “Đại ca ở đây, tôi đến muộn”

Giang Ninh chỉ khẽ gật đầu.

Một tiếng đại ca này của Vương Vĩ làm cho Tân Mục đứng bên cạnh liền ngây người.

“Cậu Tần, sao cậu lại ở đây thế? Chẳng lẽ cậu còn muốn mua vé hòa nhạc à?”

Vương Vĩ nhíu mày.

“Hóa ra là anh quen”

Giang Ninh mở miệng: “Cậu Tần này nói, muốn làm chuyện buôn bán ở Thịnh Hải phải cần phải cầu xin nhà họ Tân của cậu ta. Câu ta muốn làm tập đoàn Lâm thị tôi không thể làm ăn kinh doanh được ở Thịnh Hải đấy”

Vương Vĩ nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play