Cao Thành cảm giác cổ họng của mình giống như bị người ta bóp chặt, nói cũng sắp không nói ra được nữa!

Giang Ninh chính là nhân vật lớn kia à?

Là nhân vật lớn đáng sợ khiến cho hai chị em nhà họ Cao đều cực kỳ kiêng ky sao?

Sao có thể như vậy được chứ?

Hắn không phải là tải xế của Lâi n sao? Tân Mục nói đã tận mất nhìn thấy Giang Ninh lái xe cho Lâm ‘Vũ Chân, còn lái một chiếc xe Mercedes-Benz ©-class bình thường, nhân vật lớn mà lại lái chiếc xe như vậy.

sao?

Không thể nào!

“Chị! Chị ơi!”

Cao Thành quỳ trên mặt đất, kéo tay Cao Á Lệ.

Anh ta có thể nghi ngờ ánh mắt của mình, năng lực nhận biết người của mình, nhưng tuyệt đối không dám nghi ngờ Cao Á Lệ.

Hai chị em bọn họ e ngại Giang Ninh như vậy thì tuyệt đối không phải là giả.

“Em không biết! Em thật sự không biết mà!”

Cao Thành sắp khóc rồi.

Nhân vật lớn mà ngay cả hai chị em nhà họ Cao còn kiêng ky, anh ta làm sao đắc tội nổi chứ?

“Em thật sự không biết hắn chính là nhân vật lớn kial Hai người tha cho em, tha cho em đi!”

Cao Á Lệ không nói một lời.

Cô ta cố gắng lâu như vậy, thậm chí tổ chức bữa tiệc nào chính là muốn nói cho Giang Ninh biết, nhà họ Cao.

bọn họ có giá trị đối với Giang Ninh, cho dù không có ơn giúp đỡ gì lớn, nhưng ở Thịnh Hải có thể làm mọi khả năng vì tập đoàn Lâm thị.

Chỉ có như vậy, nhà họ Cao mới có thể còn sống sót, hơn nữa có thể càng sống tốt hơn.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Một mình Cao Thành gần như lại hoàn toàn chôn vùi cụ diện đang rất tốt đẹp này!

Giang Ninh nói, hắn… rất thất vọng.

Bốn chữ đơn giản này gần như có thể phán tử hình nhà họ Cao!

“Anh!”

Thấy Cao Á Lệ không nói lời nào, Cao Thành lại ôm lấy hai chân của Cao Bân: “Em là vì nhà họ Cao! Em cũng là vì nhà họ Cao thôi!”

“Ba em đã chết vì nhà họ Cao, em làm sao có thể hại nhà họ Cao được chứt”

“Hai người cho em một cơ hội, cho em một cơ hội đi!”

Cao Bân cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Cao Thành.

“Tôi muốn cho cậu cơ hội, nhưng anh Giang sẽ cho nhà họ Cao cơ hội sao?”

“Cậu cho rằng nhà họ Cao làm thế nào loại bỏ được nhà họ Tô và nhà họ Tả chứ?”

“Cậu cho rằng nhà họ Cao làm sao sống được?”

“Là anh Giang chol”

Cao Bân lớn tiếng quát: “Hán có thể tiện tay cho nhà họ Cao chúng ta con đường sống, cũng có thể tiện tay lấy đi!”

Sắc mặt Cao Thành lập tức trắng bệch.

“Tôi không nên để cho cậu chịu trách nhiệm chuyện này, †âm tính của cậu không đủ trầm ổn, đột nhiên địa vị được nâng cao nên quá phiêu, không coi ai ra gì, cuồng vọng tự cao tự đại, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện”

Cao Á Lệ lắc đầu, liếc nhìn Cao Thành: “Nhà họ Cao tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu hại chết.”

Cô ta đột nhiên cười gượng, sợ rằng sẽ nhanh chóng bị hại chết.

“Chị!”

Cao Thành kêu khóc nhưng Cao Á Lệ giống như không nghe được gì cả, lẩm bẩm nói một mình.

“Đánh gãy hai chân nó rồi vứt về quê đi, cho tự sinh tự diệt”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

“Chị! Chị tha mạng! Chị tha cho em đi đi!”

Cao Bân hoàn toàn không do dự, tiến lên rắc hai tiếng, xương hai chân của Cao Thành bị giãm nát!

Tiếng kêu thảm thiết tới xé tim xé phổi vang vọng trong cả phòng khách quý nhưng không hề vọng ra ngoài.

Cao Bân nhìn toàn thân Cao Thành co giật với vẻ mặt lạnh lùng, sát ý lại không hề giảm.

“Tự thu xếp cho tốt đi. Từ hôm nay trở đi, cậu và nhà họ Cao không có bất kỳ quan hệ gì nữa!”

Cao Thành vô cùng đau đớn tới mức nói không ra lời, trong lòng chỉ có sự khiếp sợ và hối hận vô tận…

Lúc đó, bầu không khí trong đại sảnh đã trở lại như cũ.

Cao Á Lệ không đi tìm Giang Ninh nữa, cô ta không dám.

Cô ta đi thẳng về phía Lâm Vũ Chân, nhìn người phụ nữ giống như tiên tử xuất trần trước mắt, hình như có chút hiểu rõ vì sao Giang Ninh lại thích Lâm Vũ Chân như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play