*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Vũ Chân lập tức hoảng sợ, vội thẳng xe, dù tốc độ xe không nhanh nhưng vẫn đụng người kia ngã xuống đất.
Mặt cô lập tức trắng bệch, vội dừng xe, tim đập thình thịch không ngừng, lập tức xuống xe chạy qua đó.
“Cô, cô có sao không?”
Lâm Vũ Chân mặt đầy lo lắng, đi lên trước thấy là một cô gái, đeo nón lưỡi trai và kính đen, dường như che kín cả mặt lại.
Sợ là cô ấy cũng không để ý có xe đang muốn quẹo: phải.
“Tôi, tôi không sao”
Diệp Khinh Vũ mang cao gót, khẽ di chuyển một cái muốn đứng lên, mắt cá chân đột nhiên đau đớn.
Cô ấy khẽ cắn môi, đau đến hừ một tiếng, Lâm Vũ Chân càng lo lắng.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi không nhìn thấy cô, thật sự xin lỗi, tôi đưa cô đến bệnh viện!”
“Tôi không sao, đừng lo lắng, là tôi không để ý đến xe của cô, tôi cũng có trách nhiệm”
Diệp Khinh Vũ ngại ngần, cô đeo nón đeo kính đen cũng.
không chú ý đến có xe chạy đến, tính đến trách nhiệm thì trách nhiệm của cô dường như lớn hơn.
Nhìn bộ dạng căng thẳng lo lắng của cô gái trước mặt khiến cô ấy có chút khó xử.
Tối khuya hôm qua đến khách sạn trốn một đêm, Diệp.
Khinh Vũ muốn nhân lúc còn sớm ra ngoài tìm chút đồ ăn, nào ngờ lại gặp tai nạn xe.
Cô không dám gây thêm phiền phức, muốn đứng lên rồi đi, nhưng mắt cá chân đau nhức vô cùng, đứng lên không nổi.
“Tôi không tin, chân cô bị thương rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện!”
Lâm Vũ Chân kiên quyết nói, đỡ Diệp Khinh Vũ lên xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Bệnh viện bậc nhất thành phố Đông Hải.
Nghe thấy Lâm Vũ Chân xảy ra tai nạn xe đến bệnh viện, viện trưởng lập tức sắp xếp chuyên gia khoa xương, khoa nội, khoa ngoại, khoa kiểm nghiệm cùng đến khám bệnh, dọa Diệp Khinh Vũ nhảy dựng lên.
Cô chỉ bị treo chân mà thôi.
Xem ra, Lâm Vũ Chân này không giàu thì cũng sang.
Nhưng so với những người giàu khác thì Lâm Vũ Chân hoàn toàn không giống như vậy.
Với lại cô gái trước mặt hoàn toàn không quen biết cô ấy.
Cô tháo mũ và kính đen ra, qua một lúc sau Lâm Vũ Chân hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì.
Tốt xấu gì thì năm nay cô cũng ra mấy bài hát, rất nổi mà phải không.
“Tôi ở khách sạn”
Diệp Khinh Vũ nghĩ, người khác chưa chắc không nhận ra mình, cô bị treo chân đi không nổi, ngồi xe của Lâm Vũ Chân ngược lại an toàn hơn tí, “Vậy phiền cô đưa tôi về khách sạn”
“Được!”
Lâm Vũ Chân đỡ Diệp Khinh Vũ lên ghế phụ, giúp cô đóng cửa mới ngồi lên vị trí của mình.
Hít sâu vài lần, điều chỉnh tâm trạng, Lâm Vũ Chân nói, “Chúng ta xuất phát nhé”
Cô vẫn có chút căng thẳng nhưng Diệp Khinh Vũ hiển nhiên rất tùy ý, dường như không chút lo lắng.
Rất nhanh, Lâm Vũ Chân cũng thả lỏng, nhân lúc đèn đỏ mở nhạc trong xe, để Diệp Khinh Vũ cảm thấy thoải mái một chút.
“Bài này rất hay, gần đây tôi luôn nghe nó.”
Lâm Vũ Chân cười nói, “Tôi cảm thấy ca sĩ này là người có tâm sự”
Diệp Khinh Vũ có chút ngây ngốc.
Âm nhạc truyền ra chính là bài hát mới “Tâm Nguyện”
của cô, Lâm Vũ Chân thích bài hát của cô?
Nhưng cô ấy lại không biết cô trông như thế nào.
“Làm sao cô thấy được vậy?”
Cô ấy bình tĩnh quay đầu tò mò hỏi, “Cô cảm thấy cô ấy có tâm sự gì”
“Cô ấy không vui”
Lâm Vũ Chân nói, “Tuy bài hát này hát rất vui vẻ, nhưng tôi cảm thấy trong lòng cô ấy không vui.”