Diệp Khinh Vũ chỉ có thể chạy trốn, đợi công ty áp.

chuyện này xuống mới dám quay về, nếu bây giờ cô bị chúng bắt được thì hậu quả sẽ rất đáng sợt Tiếng gõ cửa bên ngoài ngày càng lớn hơn.

Sắc mặt Diệp Khinh Vũ trắng bệch, gấp gáp chui xuống.

gầm giường, thuận thế cầm túi xách trong tay, người run lẩy bẩy.

Âmh+e A “

Cửa bị đá mở, mấy người xông vào.

“Mấy vị đại ca! Khinh Vũ không ở đây, các vị muốn làm gì”

Người quản lý mỉm cười, “Tôi cũng đang tìm cô ấy, con nhóc này không hiểu chuyện quá!”

“Hừ, đắc tội cậu Tô mà còn muốn trốn đi đâu?”

“Vâng vâng vâng, là tôi dạy dỗ không tốt, các anh yên tâm, bây giờ tôi đi tìm Khinh Vũ ngay, một khi tìm được.

thì lập tức đưa qua chỗ cậu Tô!”

“Cút ral”

Mấy người đó hoàn toàn không quan tâm, đẩy người quản lý ra rồi tìm kiếm trong phòng.

Họ nhìn quanh một vòng không thấy Diệp Khinh Vũ, thấy quần áo trên giường lộn xộn, túi của Diệp Khinh Vũ cũng không thấy đâu, đoán là cô đã chạy rồi.

Người quản lý đứng ở cửa, giận mà không dám nói, thấy mấy người kia đi ra, trong lòng âm thầm thở phào một hơi.

“Tao nói mày biết, cậu Tô rất tức giận! Nếu Diệp Khinh Vũ không đi xin lỗi cậu Tô, đừng nói một ngôi sao nhỏ.

như cô ta, dù là công ty của bọn bây cũng đừng mong tiếp tục được mở cửa! Hừ!”

Cảnh cáo xong, mấy người đó rời đi.

Người quản lý lập tức đóng cửa lại, chạy đến bên giường.

“Đừng ra ngoài!”

Anh thấp giọng nói, “Chúng nhất định còn ở ngoài kia canh chừng, tôi dụ chúng đi, cô tìm cơ hội chạy ra ngoài, hiểu không?”

Diệp Khinh Vũ không dám nói chuyện.

“Đi Đông Hải trốn mấy ngày, tôi và ông chủ sẽ nghĩ cách giải quyết, đến lúc đó mới qua đón cô”

Nói xong, người quản lý liền rời đi, một hồi lâu sau Diệp Khinh Vũ mới dám bò khỏi gầm giường, nhân lúc trời tối, bịt kín bản thân, mua vé bay thẳng đến Đông Hải.

Lúc này.

Lâm Vũ Chân rúc trong lòng Giang Ninh, cô cảm thấy hơi nóng.

Bây giờ cũng sáp tháng năm rồi, thời tiết bát đầu nóng lên, Tô Mai đổi chăn bông của hai người, nói sợ họ nóng đến chảy mồ hôi.

Trong lời nói hình như còn có ý khác.

Cũng không vận động, chỉ ngủ thì sao có thể chảy mồ.

hôi được?

“Sếp Vạn nói đã kêu người sắp xếp xong rồi, mai có thể chuyển vào ở”

Lâm Vũ Chân nhỏ tiếng nói, “Hôm nay lúc anh nói với mẹ, tuy mẹ nhíu mày nhưng em cảm nhận rõ là mẹ rất VUI.

Có thể không vui sao, hơn nửa đời người ở trong hẻm nhỏ cũ nát, bây giờ có thể đổi nhà lớn rồi, còn là biệt thự đơn lập có sân, còn có thể trồng rau trồng hoa.

“Mẹ vui thì tốt”

Giang Ninh cười nói, “Mẹ chịu khổ cả đời rồi, cũng đến lúc nên được hưởng phúc”

“Cảm ơn chồng”

Lâm Vũ Chân di chuyển, càng dán chặt vào ngực Giang.

Ninh, hình như lại càng nóng hơn thì phải, “Có lúc em cũng không dám tin, cảm thấy như đang nằm mơ: sao em có thể có người chồng tốt như anh được nhỉ: “Anh cũng không dám tin”

“Không dám tin cái gì?”

“Không dám tin, sao em lại có người chồng tốt như vậy.”

Giang Ninh nói.

Lâm Vũ Chân phản ứng lại, mặt đỏ lên, lập tức đạp.

Giang Ninh ra: “Nóng quá! Nhanh ngủ đi!”

Giang Ninh bất lực.

Nhưng ôm nhau ngủ có hơi nóng thật.

Xem ra vẫn là vì phòng chưa đủ lớn.

“Ngày mai, chuyện chuyển nhà giao cho anh nhé, em tự đến công ty”

Qua một hồi, Lâm Vũ Chân lại nói, “Không phải chỉ là lái xe sao, em có thể mà”

Giang Ninh gật đầu.

Kỹ thuật lái xe của Lâm Vũ Chân tạm chấp nhận được, với lại ở Đông Hải thì hắn cũng yên tâm, nhưng hắn vẫn sẽ phái người âm thầm bảo vệ cô.

Giang Ninh sẽ không buông lỏng an toàn của Lâm Vũ Chân.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm không phải bị báo thức gọi dậy, mà Tô Mai đã có chút không đợi được nữa rồi.

Tối qua thu dọn mội ấp xếp những thứ nên mang theo nên để lại một lượt, nhưng sáng dậy lại cảm thấy còn vài thứ đáng để lưu niệm nên vẫn mang đến nhà mới.

Bà biết bây giờ nhà họ Lâm không thiếu tiền, nhưng có rất nhiều thứ không phải có tiền là có thể mua lại được.

Lâm Vũ Chân ngáp: “Mẹ, sao mẹ dậy sớm vậy”

“Còn sớm à, sáu giờ rồi đấy!”

Tô Mai lườm cô một cái, “Bình thường Giang Ninh mệt mỏi, ngủ nhiều chứ cũng trở nên lười th ng không sao, sao con nhóc con ¡ hả”

Mới sáng ra Lâm Vũ Chân đã muốn khóc, cô lười khi nào.

chứ?

Nhưng biết bây giờ Tô Mai thương Giang Ninh như con trai ruột, cô kháng cự vô ích, dứt khoát tiếp tục ngáp rồi vào nhà vệ sinh rửa ráy.

Ăn sáng xong, Lâm Vũ Chân tự lái xe đến công ty trước.

Tô Mai xử lý xong đống chén đũa, trong lòng càng kích động, sắp chuyển nhà rồi!

Ngoài cửa, Hoàng Ngọc Minh đã sắp xếp người từ lâu rồi, làm gì chịu để Tô Mai tự động tay chứ.

“Vất vả cho cậu rồi!”

Tô Mai cảm ơn không ngừng rồi chuẩn bị đồ uống và nước cho họ, khiến mấy người không dễ dàng gì mới có thể đến đây này càng làm việc tích cực hơn.

Đùa gì vậy, có thể chuyển nhà giúp Giang Ninh, đây đều là phải dựa vào đánh nhau mới giành được tư cách đó đấy!

“Ba con và Vũ Chân bận cũng không giúp được gì, may là có mấy cậu này, nếu không có mỗi mẹ và con thì không biết bưng đến bao giờ”

Ngồi vào xe tải, Tô Mai mỉm cười nói.

Giang Ninh gật đầu quay đầu nói với tài xế: “Chuyển nhà xong dẫn anh em đi ăn một bữa thật ngon”

“Vâng!”

Cùng lúc đó.

Lần đầu Lâm Vũ Chân lái xe đến công ty.

Cô vẫn có chút căng thẳng, hai tay nắm chặt vô lăng, mắt không dám di chuyển một giây nào, nhìn chằm chằm tình hình đường phía trước, bộ dạng cẩn thận rất giống một nữ tài xế.

“Sắp rồi sắp rồi, qua ba cái đèn xanh đèn đỏ là tới rồi”

Trong lòng cô âm thầm nói, “Lái xe cũng không khó mà”

Lần đầu tự lái vẫn rất thuận lợi.

Đèn xanh sáng lên, Lâm Vũ Chân chậm chạp khởi động, đi thẳng một đoạn thì phải rẽ phải, liền nhìn gương chiếu hậu một cái, thấy phía sau không có xe lập tức mở đèn xi nhan chuẩn bị quẹo phải.

Cô quay đầu lại, đột nhiên phát hiện trên làn đường có một người đi bộ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play