Một bóng hình vọt vào, đứng ở sau lưng của Giang Ninh.

“Thời cơ đã đến.”

Giang Ninh nói: “Bảo bọn họ ra tay đi.”

“Vâng.”

Bóng hình kia lập tức rời đi.

“Cậu Giang, đây là…”

Ánh mắt Lệ Chính Thương run run, dĩ nhiên ông ta nhận ra được người ban nãy, đó chính là anh Cẩu luôn luôn đi theo Giang Ninh.

Không ngờ rằng anh ta cũng tới.

Bồng nhiên, trong lòng ông ta kích động, anh Cẩu đã tới, còn có một tay súng bắn tỉa mạnh như thần chết, vậy thì chắc chăn còn có những người khác tới!

Giang Ninh mang theo cao thủ tới!

“Sáng sớm ngày mai, đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt sẽ không đến.”

Giang Ninh nói.

“Bọn họ không đến được.”

Đùng đoàng – Giống như một tia chớp đánh trúng đầu của Lệ Chính Thương, cả người ông ta đều choáng váng.

Ông ta đâu có nghe không hiểu ý của Giang Ninh, Hắc Luân bọn họ… sợ là sẽ mất mạng!

“Đợt thử thách này là cho những lính đánh thuê kia.”

Giang Ninh nhìn Lệ Chính Thương: “Đồng thời cũng là cho ông, hôm nay, tôi cho ông bài học thứ nhất về mảnh chiến †rường này, đừng mong lính đánh thuê nói trung thành!”

Lệ Chính Thương há miệng không nói nên lời, vẻ mặt kinh ngạc gật đầu.

Không cần bàn chuyện lòng trung thành của lính đánh thuê, bởi vì căn bản là bọn họ không có thứ này!

Trong mắt bọn họ chỉ có tiền!

Rốt cuộc thì ông ta cũng hiểu được, mục đích Giang Ninh để Lệ Tuyên Hoành tung ra tin tức sắp quyết chiến với đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt.

Chính là để sàng lọc những người trước khi lâm trận thì bỏ chạy!

Không phải bản tính của con người chính là không chịu được thử thách sao?

Nếu mọi người bỏ chạy hết và người của Tử Nguyệt lại tới nữa thì chẳng khác gì đào hố lớn chôn mình.

Một cái hố to sẽ mất mạng!

Nhưng Giang Ninh tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, bởi vì anh kiểm soát được mọi chuyện trong tay.

Đồng thời, cũng nắm trong tay bản tính con người.

Thời gian trôi qua rất nhanh, có người không ngừng chạy trốn như trước, có điều số người chạy trốn ngày càng ít, số còn lại đều là những người có lòng kiên định, sống nguyên tắc và trách nhiệm.

Bọn họ cầm tiền nên bán mạng, chẳng sợ đã biết trong trận chiến ngày mai có thể chính mình sẽ chết.

Nhân số dần dần ổn định, cuối cùng chỉ còn lại hơn một trăm người, số lính đánh thuê đào tẩu chiếm tới hai phần bai Điều này chẳng khác nào nói những cố gắng trước đó của Lệ Chính Thương đều là mây khói, gần như không có ý nghĩa gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play