“Đây mới là tình huống chân thật.”

Giang Ninh lại rất bình tĩnh, tựa như đã sớm biết trước tất cả những việc này.

“Loại địa phương này, mạng người rẻ hơn cỏ rác, phương pháp của ông không sai nhưng lại dùng sai đối tượng.”

Anh nhìn Lệ Chính Thương, nhàn nhạt nói: “Đừng sốt ruột, sau nửa đêm mới có kết quả.”

Trong lòng Lệ Chính Thương khẽ lay động, sau nửa đêm ư?

Ông ta xem thời gian, bây giờ đã là gần mười một giờ đêm, sau nửa đêm, chẳng lễ còn có nhiều người muốn chạy hơn.

“Tôi đi giết bọn họi”

Lệ Chính Thương giận đến nổi trận lôi đình.

Giang Ninh lại lắc đầu: ‘Không thuộc về ông cũng không cần phải giữ lại, có khả năng ở lại thì có thể đào tạo thật tốt.”

“Chuyện đưa ra lựa chọn như thế này, trước giờ luôn là chuyện của bản thân.

Giang Ninh rất bình tĩnh, ổn định như thường, dường như dù tối nay, toàn bộ người của Lệ Chính Thương có chạy sạch cũng không ảnh hưởng gì đến anh cả.

Dù sao từ trước đến giờ anh cũng chưa từng nghĩ tới phải dựa vào những người này để thực hiện chuyện mình phải làm.

Bọn họ còn kém rất xa.

Thời gian trôi từng phút, từng giây.

Trong phòng khách, Lệ Chính Thương ngồi ở đó, có chút nóng nảy bất an mà Giang Ninh lại khép hờ mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không quan tâm tình huống gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Ít thêm mười sáu người, lén lút chạy, không để lại thứ gì cả, buổi tối còn mang đi không ít lương thực.”

Sắc mặt Lệ Tuyên Hoành cũng khó coi.

Anh ta đã đi vào ba lần, mỗi một lần đều là khi kiểm tra nhân số thiếu mất mười mấy người, lúc này mới có một giờ sáng!

Số người đã giảm nhanh còn hơn một trăm ba mươi người, qua đêm nay, e rằng số lính đánh thuê mà bọn họ chiêu mộ sẽ chạy sạch!

Rồi ngày mai, người của đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt đánh tới, bọn họ chống cự bằng cách nào đây?

Sợ rằng thứ đang chờ đợi bọn họ sẽ là một trận tàn sát!

Tay chân Lệ Chính Thương đều run rẩy, ông ta cảm thấy mình rất thất bại.

Vốn tự cho rằng xem hiểu lòng người, nhưng bây giờ nhìn lại, cái gì ông †a cũng không hiểu, giống như một tên hề, chỉ là lừa gạt chính mình mà thôi.

Hơn một trăm người… Đến buổi sáng, có thể sẽ còn càng ít hơn, trận chiến này vốn là thực lực đã khác xa, bây giờ còn đánh kiểu gì?

“Cậu Giang…”

Lệ Chính Thương hít sâu một hơi, muốn để Giang Ninh rời đi trước, nếu không đến sáng mai, e rằng có muốn đi cũng không đi được!

Ông ta vừa mới mở miệng, chỉ thấy Giang Ninh mở mắt.

Xuy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play