Mà bọn họ mới vừa đi không lâu thì lại có vài người vội vàng đi tới, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể đây đất.

Hơn nữa hai chân Phương Hạ đã bị phi đao đóng chặt trên mặt đất, ấn đường còn dính một đao trí mạng!

Anh ta không những không lấy được nhiều quyền phổ hơn mà ngay cả tính mạng cũng đánh mất.

“Phương Hạ, không phải anh rất có năng lực sao, còn thề sắt son là có thể lấy được càng nhiều quyền phổ hơn, giờ thì sao?”

Phương Đông nhìn thi thể của Phương Hạ, cậu ta không cảm giác được một chút đau thương nào mà ngược lại còn thấy vui sướng, chỉ hận không thể lập tức trở về nhà, chuẩn bị cơm ngon rượu thơm chúc mừng bản thân.

Phương Hạ đã chết, Phương Thu bị bỏ qua, vậy thì tương lai của nhà họ Phương giống như là không giao vào trong tay mình thì cũng không còn lựa chọn nào khác.

Thế này thì coi như quà là đưa đến tận cửa sao?

“Chúc mừng cậu tư!”

Nam Sơn đi theo bên cạnh chắp tay cười nói: “Tương lai nhà họ Phương chính là của cậu tư rồi”

Chuyện này đúng là Phương Hạ tự mình tìm đường chết.

Mấy ngày trước anh ta còn ra vẻ cao quý, phô trương, hôm nay đã chết ở đây, ngược lại Phương Đông chẳng vội vàng làm gì thì cuối cùng lại là người được lợi lớn nhất.

“Ha ha hat”

Phương Đông cười ha hả.

Anh ta đi đến trước thi thể Phương Hạ, nhìn Phương Hạ, lắc đầu: “Anh rất tự tin mà, khi Giang Ninh dám chủ động đến núi Chung Nam thì anh cho là bốn cao thủ hộ pháp có thể giết nổi anh ta rồi sao?”

“Không, anh như vậy không phải là tự tin, mà là tự phụ, tự cho là rất lợi hại, đáng tiếc”

Anh ta ta liếc mắt một cái, quay đầu nhìn Nam Sơn: “Anh chắc chắn chứ, Giang Ninh vẫn còn có quyền phổ khác trong tay sao?”

“Chắc chắn”

Nam Sơn nói: “Nhưng không dễ lấy, Giang Ninh này rất mạnh!”

Lúc trước ám sát Giang Ninh, nếu bọn họ không chạy trốn nhanh mà Giang Ninh cũng không có hứng thú giết họ thì bọn họ đã sớm chết rồi, làm sao còn có thể sống tới ngày nay.

“Trong cái vòng lẩn quẩn của giang hồ này mà có cao thủ như vậy đúng là hiếm thấy. “

Nam Sơn nói: “Cậu tư, tôi nghĩ muốn lấy quyền phổ trong tay Giang Ninh chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức mạnh!”

Đến bây giờ đã có bảy cao thủ hộ pháp chết trong tay Giang Ninh, cho dù năm người còn lại cùng xông lên thì kết quả cũng chẳng khác gì.

Phương Đông hơi cau mày, không nói gì.

Một tên Giang Ninh trong vòng giang hồ lẩn quẩn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, thế mà lại quá khó chơi.

Nhưng quyền phổ trong tay anh lại vô cùng quan trọng.

“Vậy anh nói xem phải dùng trí như thế nào?”

Phương Đông nhìn Nam Sơn, đây là phụ tá đắc lực của cậu ta.

Nam Sơn trầm ngâm một lát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play