“Hét xong chưa?”

Giang Ninh ngồi ở ghế đối diện, anh nhẹ nhàng nói khiến Chu Chính Hổ lập tức không dám hét nữa.

Ông ta sợ hãi nhìn Giang Ninh, môi đều run rẩy, người của Lâm thị đều ngang ngược như vậy sao?

Chẳng lẽ bọn họ không hề biết đây là thành phố Tây Sơn, chứ không phải Đông Hải!

Đó là trong lòng ông ta nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng thì vẫn không dám nói gì cả, bởi vì ông ta biết, nếu bản thân mình dám mở miệng nói, Giang Ninh chắc chắn ngay lập tức đánh cho ông ta mặt mũi sưng húp mà không hề nể nang gì cả.

Ông ta chỉ có thể gật đầu, không dám nói thêm lời vô ích.

“Nếu công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tỉnh đã bị Lâm thị chúng tôi thu mua rồi thì mọi chuyện đều phải dựa theo quy định của Lâm thị để chấp hành” Giang Ninh nói: “Vậy điều thứ nhất, cũng là điều quan trọng nhất, chính là không được thiếu tiền lương!” Chu Chính Hổ há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ một lúc lại không nói.

“Ông lấy tiền thanh toán hết tiền lương ngay đi” Giang Ninh không quan tâm đ ến vẻ mặt của Chu Chính Hổ, anh nói thẳng luôn: “Có vấn đề gì không?”

Chu Chính Hổ nghiến răng, giọng run rẩy: “Không, không có vấn đề gì” Ông ta chả lế dám nói là có vấn đề sao?

Bên ngoài hành lang, mười mấy người, đến bây giờ cũng không đứng dậy nổi, không cần nói cũng biết Bạch Mao có lẽ cũng đã chết rồi!

Ông ta mà dám nói một chữ không, chắc chắn hôm nay Giang Ninh sẵn sàng để ông ta sống không nổi nữa.

Chu Chính Hổ oán hận, người của Lâm thị, tại sao lại đến đây, lại còn mạnh như vậy khiến ông ta một chút chuẩn bị cũng không có.

Nếu người của ông ta còn ở trong này, hôm nay ông ta đã không gặp xui xẻo với người đàn ông khốn khiếp trước mặt này!

“Ông còn lo lắng cái gì?”

Thấy Chu Chính Hổ ngồi yên không nhúc nhích, Giang Ninh hơi nhíu mày: “Lấy tiền!”

“Được, được, được!” Làm sao Chu Chính Hổ còn dám nói không, tên Giang Ninh này bực lên như hung thần giết người vậy, anh thật sự dám bẻ gãy đầu ông ta!

Ông ta giùng giằng, bò dậy từ trên ghế sô pha, ngực cảm thấy đau đớn khiến ông ta nghiến răng há miệng.

Đi đến két sắt tiền, ông ta quay đầu lại liếc nhìn Giang Ninh, yết hầu chuyển động: “Anh, anh có thể tránh mặt một chút không, tôi phải nhập mật mã…”

“Nói nhảm ít thôi!” Đã có cả công ty khai thác, đến két sắt tiền cũng muốn chiếm dụng làm của riêng sao?

Giang Ninh lạnh lùng quát, Chu Chính Hổ không dám đáp lại, vội vàng nhập mật mã, mở két sắt ra, bên trong là hai cọc tiền mặt.

Ông nhanh chóng cầm một cái túi to, bỏ tiền vào đó, vừa bỏ tiền vào, trong lòng lại vừa nghĩ cách làm sao để liên hệ với người của mình, gi ết chết Giang Ninh!

Đầy một túi to, Giang Ninh tùy tiện nhìn thoáng qua, chắc   †ầm gân hai trăm triệu, từng ấy cũng đủ rồi.

Người này, trong két sắt có nhiều tiền như vậy, lại nói rằng không có tiền trả lương cho công nhân sao?

Con mẹ nó, đúng là lòng dạ độc ác!

“Đây, đây là tiền, từng này đủ cho bọn họ giàu to rồi” Trong lòng Chu Chính Hổ đang rỉ máu vì mấy trăm triệu đó!

Số tiền này vốn là để trong phòng ông ta, bình thường nếu có phụ nữ tới chơi đùa, ông ta sẽ dùng tiền dụ dỗ phụ nữ mà hôm nay cũng đã phải mang ra, đám công nhân được hời rồi.

“Còn không mau đi thanh toán? Chờ tôi làm hộ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play