Anh quay đầu nhìn Chu Chính Hổ: “Lẽ nào ông không biết không được nợ tiền lương của công nhân sao?”

“Rốt cuộc mày là đứa nào?”

Chu Chính Hổ không để ý đến Giang Ninh nói gì, cảnh giác nhìn Giang Ninh, giọng nói đanh lại: “Tao cảnh cáo mày. Đây là Thành phố Tây Sơn, nếu mày đến làm loạn, hậu quả mày không gánh vác nổi đâu” Giang Ninh nheo mắt, không nói gì.

“Sợ rồi?”

Chu Chính Hổ nhìn thấy vậy, cười lạnh: “Tao mặc kệ mày là ai, bất kể ở bên ngoài lợi hại thế nào, nhưng ở đây là Thành phố Tây Sơn, không đến lượt mày giở trò lưu manh”

“Đánh người của tao, nếu hôm nay mày muốn đi, e là không dễ như vậy… AI” Ông ta còn chưa nói xong, Giang Ninh đột nhiên giáng tới một bạt tai, đánh cho Chu Chính hổ lăn trên đất, kêu thảm thiết.

“Hôm nay, tôi không muốn đi” Giang Ninh lạnh lùng nhìn Chu Chính Hổ: “Chuyện còn chưa giải quyết xong thì tôi không đi”

“Mày..”

“Tôi là người của Tập đoàn Lâm Thị. Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tỉnh đều là của tôi, trước giờ chưa từng có ai có thể làm loại chuyện này sau lưng tôi”

“Mày là người của Lâm Thị!” Chu Chính Hổ kinh hồn bạt vía. Người của Lâm Thị thật sự đã đến đây?

Bọn họ không sợ chết sao?

Đây là Thành phố Tây Sơn, không phải Đông Hải của bọn họ. Còn thật sự cho rằng thu mua Tập đoàn Linh Long rồi thì có thể ăn được Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khoáng nghiệp Hắc Tinh này của bọn họ?

Cậu ta là đang vọng tưởng hả.

“Mày… Mày có biết bản thân đang làm gì không?”

Chu Chính Hổ ôm mặt, vẫn còn cứng miệng: “Gây chuyện ở Tây Sơn thì cho dù mày là Lâm Thị cũng vô dụng! Mày sẽ phải hối hận” Lâm Thị vậy mà lại thật sự không biết sống chết, dám đến Thành phố Tây Sơn, mang đi sản nghiệp mà bọn họ thu mua.

Muốn chết sao?

“Tôi liệu có hối hận hay không thì không biết.” Giang Ninh đi qua đó, một chân ra sức dẫm lên ngực Chu Chính Hổ: “Nhưng ông sẽ hối hận. Điều này là chắc chắn”.

Lấy tiền!

Chu Chính Hổ kêu la thảm thiết, xương ngực trong nháy mắt gãy mất hai cái!

Hai tay của ông ta ôm chặt chân Giang Ninh, sắc mặt tái nhợt: “Thả…thả ra…” Chân Giang Ninh như nặng nghìn cân, đạp lên người ông †a, ông ta không có cách nào di chuyển được.

“Chát!” Giang Ninh lại tát một cái nữa vào mặt Chu Chính Hổ:”Thả ra sao? Bây giờ tôi mà cho ông đi, ông có dám đi không?”

Chu Chính Hổ không dám nói câu nào nữa.

Người trước mặt ông ta là kẻ điên đúng không?

Ông ta sắp bị hù chết rồi!

Thật là đáng sợ!

Mạnh mẽ đến đáng sợ!

Ngang ngược đến đáng sợi Giang Ninh? Lục thị? Anh túm lấy cổ áo Chu Chính Hổ, ném ông ta lên ghế sô pha, cả người Chu Chính Hổ đau đớn, ông ta cuộn mình trên sô pha, đau khổ hét thật to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play