Bệnh viện trung ương Hoài Viễn.
Trần Chức Hạ đang ngồi ở khu vực truyền dịch, Kỳ Hàng đi tới, trên tay anh cầm theo đủ loại biên lai khác nhau, anh ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn chỗ chất lỏng còn lại trong chai: “Bác sĩ nói em truyền xong chai này là được rồi.”
“Cảm ơn anh.” Trần Chức Hạ rút người vào trong áo khoác của Kỳ Hàng, trên hàng mi vẫn còn đọng vài giọt nước mắt, dáng vẻ nhỏ nhắn, giọng nói cũng nhỏ: “Làm phiền anh rồi, em lập tức chuyển tiền thuốc men qua wechat cho anh.”
“Ngủ một chút đi, anh nhìn giúp em.”
Vào buổi sáng sớm trong bệnh viện, khu truyền dịch thường không có bao nhiêu người, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chốc chốc còn thoang thoảng có mùi thuốc khử trùng.
Trần Chức Hạ lắc đầu, cô không muốn ngủ, nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại cảm thấy buồn ngủ, mí mắt không nghe lời mà khép lại, đầu của cô thỉnh thoảng còn gật gù như gà mổ thóc.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đã gần sáng rồi, kim trên tay cũng được rút ra từ bao giờ, Trần Chức Hạ nhìn xung quanh, không thấy Kỳ Hàng đâu.
Cô vươn tay xoa xoa cái cổ đau nhức, lúc này điện thoại chợt vang lên, là Diệp Thanh gọi video tới.
“Hi ~ Đã lâu không gặp, người đẹp.” Giọng nói của Diệp Thanh nghe sảng khoái và tràn đầy sức sống. Anh ta vừa nhìn thấy người mặc quần áo bệnh nhân đi đằng sau Trần Chức Hạ thì lập tức cau mày: “Em đang ở trong bệnh viện à?”
“Ừ, hiện tại em đang ở bệnh viện.” Trần Chức Hạ dùng camera điện thoại quay xung quanh.
“Em bị làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao? Có phải em lại bị bong gân giống lần trước không?” Diệp Thanh lập tức hỏi một loạt lời hỏi thăm.
“Em không sao, vấn đề nhỏ thôi, một lát có thể đi rồi.” Trần Chức Hạ nói.
“Không được, anh phải đi qua đó xem em bị làm sao.” Diệp Thanh lo lắng nói: “Em chờ đấy, hiện tại anh lập tức đi đặt vé ngay.”
“Cũng không phải ở Bắc Ninh, hiện tại em đang ở Hoài Viễn, không cần…” Cô còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã tắt video.
Trần Chức Hạ thở dài, lắc đầu cười, Diệp Thanh luôn như vậy, làm việc gì cũng hấp tấp, vội vàng.
Khi Kỳ Hàng đi tới, anh nhìn thấy Trần Chức Hạ đang nhìn chằm chằm vào điện thoại với nụ cười trên môi.
Nó giống như nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa dung túng khi ai đó mắc lỗi.
Cho tới bây giờ anh cũng chưa từ nhìn thấy Trần Chức Hạ cười như vậy bao giờ, ít nhất là không ở trước mặt anh.
Khi anh đi đến trước mặt cô, cô cũng không để ý tới anh, vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại. Một tay anh cầm lọ thuốc bác sĩ kê, một tay khác đút trong túi quần, giọng điệu lạnh nhạt: “Đi thôi.”
“Được.” Trần Chức Hạ ngẩng đầu nhìn anh, tùy ý trả lời: “Chờ một chút.”
Cô nói xong cũng không lập tức đứng dậy, tiếp tục cúi đầu nhìn những câu chuyện cười hài hước do Diệp Thanh gửi qua trên giao diện trò chuyện, cười thành tiếng.
Trần Chức Hạ lắc đầu, tắt điện thoại rồi đứng dậy.
Vừa ngẩng đầu, cô liền đụng phải ánh mắt của Kỳ Hàng.
Đôi mắt của người đàn ông này vừa sáng vừa tao nhã, giống như tính cách của anh vậy, tùy ý thờ ơ lạnh nhạt, cứ không màng đến bất kỳ chuyện gì khác*, lộ ra sự lười biếng bất cần, giờ phút này nhìn cô còn mang theo ý dò hỏi.
* 云淡风轻 (yún dàn fēng qīng): vân đạm phong kinh, là sự thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi, tương đồng với câu thành ngữ ngữ “bình chân như vại”
Trần Chức bị ánh mắt của anh làm cho khó hiểu, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Kỳ Hàng nhìn ra chỗ khác: “Đi thôi.”
-
Mặc dù đã chơi nguyên cả đêm, nhưng bởi vì có ngủ trong chốc lát nên bây giờ Trần Chức Hạ cũng không cảm thấy buồn ngủ cho lắm.
Trở lại phòng, cô sửa sang lại một chút rồi thay quần áo, đang định uống thuốc thì mới nhớ ra từ hôm qua đến giờ mình vẫn chưa ăn gì.
Nếu uống thuốc lúc đói bụng có thể làm đau dạ dày, trước kia cô bận sưu tầm dân ca ở bên ngoài nên thường xuyên bỏ bữa, cũng bởi vậy mà có một khoảng thời gian cô thường xuyên vào bệnh viện vì bệnh dạ dày.
Sau đó khi không còn bận rộn nhiều như trước, cô mới bắt đầu chăm sóc dạ dày mình một chút.
Hiện tại tình trạng sức khỏe của cô cũng không có gì nghiêm trọng, ở bệnh viện truyền dịch xong thì cơn đau bụng cũng không còn nữa. Vì vậy cô đặt lọ thuốc xuống, định đi dạo phố ăn chút gì đó, chụp vài kiểu ảnh rồi mới quay lại uống thuốc sau.
Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, cô nhìn thấy Kỳ Hàng đang ngồi trước máy tính, nghĩ rằng anh đã thức cùng mình cả đêm trong bệnh viện, chắc là cũng chưa ăn gì nên bước tới hỏi: “Em muốn ra ngoài ăn chút gì đó, anh muốn đi cùng không?”
Kỳ Hàng nhìn cô một cái, thái độ có chút lạnh nhạt: “Không cần.”
Trần Chức Hạ cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc của anh, nên cô nhìn ra anh không vui.
Cô nhớ lại mấy ngày hôm nay hai người họ tiếp xúc với nhau, lại nhớ đến tối hôm qua ở trong quán bar, anh cùng một người phụ nữ tán tỉnh nhau.
Trần Chức Hạ cũng không hiểu được tâm trạng của mình thế nào.
Anh là rung động của cô khi còn trẻ, cũng là tiếc nuối mà cô không thể buông bỏ được.
Nhưng đã năm năm không gặp, họ đều đã trưởng thành, không còn hiểu biết lẫn nhau nữa.
Trần Chức Hạ không phải là một người thích gây rắc rối cho người khác, lúc trước ở trước mặt toàn bộ người trong trường thổ lộ với anh, sau đó cũng bị anh từ chối rồi.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Có người nói Kỳ Hàng yêu cầu cao, ngay cả cô cũng từ chối. Cũng có người khen ngợi Kỳ Hàng, nói anh thanh tâm quả dục*, luôn giữ tâm mình thanh tịnh, trong sáng, có thể chịu đựng được sự cô đơn và ham muốn cám dỗ.
* 清心寡欲 (Qīngxīn guǎ yù): lòng thanh thản, tâm hồn trong sáng, luôn giữ cho tâm mình thanh tịnh, không bị ham muốn, dục vọng chi phối.
Trong lòng cô hơi chua xót, Trần Chức Hạ cố đè nén tâm trạng đang rối bời của mình lại, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc này, ở đại sảnh truyền đến tiếng cười nói của bảy tám nam nữ đang đi vào, nhìn như là khách mới muốn nhận phòng.
Trần Chức Hạ bước sang một bên, nhưng lại nghe thấy một người phụ nữ gọi tên cô: “Trần Chức Hạ?”
Cô quay đầu, thấy người gọi tên cô.
Là Viên Uyển.
Khi lần đầu tiên Trần Chức Hạ tiếp xúc với ngành nhiếp ảnh, cô đã là một nhiếp ảnh gia ký hợp đồng với nền tảng IC Visual. Tất cả các tác phẩm của cô đều được xuất bản trên nền tảng đó và quyền giải thích bản quyền cuối cùng cũng đều thuộc về IC Visual, ngay cả phí bản quyền cho các bức ảnh cũng là Trần Chức Hạ bốn, IC Visual sáu.
Không đến một năm, Trần Chức Hạ đã mang lại lợi nhuận khổng lồ cho nền tảng này, IC Visual có ý định hỗ trợ cô, có cơ hội tốt nào cũng đều dành cho cô.
Có cơ hội thể hiện mình đương nhiên là chuyện tốt, nhưng điều này cũng vô tình làm cho một số người âm thầm ghen tị.
Viên Uyển chính là một số trong đó.
Trong thời gian hợp đồng, Trần Chức Hạ đã nhìn thấy không ít mánh khóe của Viên Uyển.
Ban đầu Trần Chức Hạ không quá quan tâm đến điều đó, lúc ấy cô đã quá chán ghét với cách làm việc xu lợi tị hại chỉ vì danh tiếng và tiền tài của IC Visual, cô khao khát tự do, một lòng chỉ muốn sau khi hết hạn hợp đồng sẽ lập tức chấm dứt hợp đồng ngay, phát triển độc lập.
Viên Uyển tự giễu cợt mình nhưng lòng ghen tị của phụ nữ rất mạnh.
Cô ta cho rằng Trần Chức Hạ nhu nhược, dễ bắt nạt. Vì thế mà cô ta gây khó dễ cô ở khắp mọi nơi, thậm chí cô ta còn trực tiếp tung tin đồn rằng Trần Chức Hạ ngoại tình với một số người cấp cao của nền tảng này.
Nhưng mà không phải lúc nào Trần Chức Hạ cũng nhún nhường, sau vài lần, cô không chịu nổi nữa mà tung ảnh Viên Uyển hẹn hò cùng lúc nhiều người đàn ông trong cuộc họp thường kỳ, phơi bày tất cả những việc bậy bạ mà cô ta đã làm ra trước mặt mọi người, làm Viên Uyển tức giận đến mức nói muốn làm cho cô thân bại danh liệt.
Trần Chức Hạ khẽ mỉm cười, ánh mắt kiên định, không chút khách khí nhìn thẳng vào cô ta: “Tôi đợi.”
Hai người cứ thế mà kết thù với nhau.
Hiện giờ, Viên Uyển là một cái cây hái ra tiền được IC Visual nắm giữ trong lòng bàn tay.
Còn về phần cô, ngoại trừ <Blue Majic> mà cô chụp vào năm thứ hai cô gia nhập nền tảng, mặc dù sau này cô cũng chụp rất nhiều tác phẩm nhưng theo ý kiến của cô, cho đến nay vẫn chưa có tác phẩm nào có thể khiến cô nổi bật.
Môi hồng dáng nuột, Viên Uyển chăm sóc bản thân rất tốt, trang điểm tinh xảo, tóc uốn gợn sóng, mặc một chiếc váy tôn dáng.
Cô ta bước từng bước đi tới trước mặt Trần Chức Hạ, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà vang lên từng nhịp, cô ta liếc mắt nhìn máy ảnh trong tay Trần Chức Hạ, đôi môi đỏ mọng cười cười, bắt đầu giở tính khí quái gở*: “Máy ảnh cũng không tồi, tôi còn tưởng cô nghèo đến mức không đủ tiền ăn chứ, dù sao trên đường phố bây giờ, chỉ có những người vô gia cư mới có cái gọi là tự do.”
* 阴阳怪气 (yīnyángguàiqì): âm dương quái khí, ý chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Cô ta nói xong thì che miệng cười to, những người phía sau cũng không nhịn được cười, lộ ra vẻ châm chọc.
Trần Chức Hạ không quan tâm cô ta, đi thẳng về phía cửa ra vào.
“Trần Chức Hạ.” Viên Uyển ở đằng sau nói với cô: “Thế nào, giờ cô đã hiểu rõ chưa, rời khỏi IC Visual, cô chẳng là thá gì cả.”
Đối mặt với sự kiên trì của Viên Uyển, Trần Chức Hạ quay lại với vẻ mặt bình tĩnh: “IC Visual cho cô lợi ích gì vậy? Nuôi ra được một con chó trung thành như cô.”
“Cô…” Viên Uyển thở không ra hơi, cô ta đã sớm biết mặc dù bề ngoài của Trần Chức Hạ trông có vẻ mềm yếu, dè dặt, trông dễ nói chuyện dễ bắt nạt, nhưng một khi cô đã tức giận, cô vẫn có thể nói ra những lời làm người ta cứng họng.
Ngoài mặt thì mọi người vẫn tỏ ra ôn hòa nhưng thật ra trong lòng ai cũng hiểu rõ.
IC Visual là một nền tảng nhiếp ảnh quốc tế lớn, những người ký hợp đồng với nó đều là những người có năng lực và nổi tiếng trong giới.
Mà Viên Uyển này ngay cả một tác phẩm cũng không có, năng lực cũng không, lúc trước cô ta có thể ký hợp đồng hoàn toàn là dựa vào việc đi cửa sau.
Còn cái cửa sau này chính là một ông chủ của IC Visual, Viên Uyển là tình nhân của ông ta.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những lời này chắc chắn là lưỡi dao sắc bén, cắm chặt vào tim của Viên Uyển.
Cô ta có thể có được địa vị như ngày hôm nay cũng là nhờ mỗi ngày cô ta làm trâu làm ngựa, lại bị ông già kia coi như chó mà dỗ dành, sai bảo, mới có thể đổi được chút ích lợi.
Viên Uyển sững sờ không nói được lời nói, chỉ có giả bộ: “Trần Chức Hạ, cô chờ đấy cho tôi…”
Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị một người khác cắt ngang: “Xin hỏi mấy người có phải đến tìm phòng không?”
Viên Uyển nhìn quầy lễ tân, cô ta đã nghe trên mạng nói rằng nhân viên lễ tân của khách sạn ở Hoài Viễn này rất đẹp trai, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên không tồi.
Những thứ đẹp đẽ và người đẹp đều luôn hấp dẫn con người, càng đừng nói loại người trung thành với tiền và sắc đẹp như Viên Uyển.
Cô ta hắng giọng, nở nụ cười quyến rũ đi về phía trước: “Anh chàng đẹp trai, chúng tôi…”
“Thuê mấy phòng? Trực tuyến hay trực tiếp?” Kỳ Hàng tiếp tục trầm giọng ngắt lời cô ta, làm thủ tục nhận phòng, giống như một người máy vô cảm.
Trong số những người phía sau Viên Uyển, có hai cô bé che miệng thì thầm: “Chính là anh ấy, mình đã xem video của anh ấy trên mạng, anh ấy đẹp trai quá đi.”
“Mình cũng từng lướt thấy anh ấy, nghe nói anh ấy không chỉ làm lễ tân mà còn làm những công việc bán thời gian khác trên con phố này.”
“Mình biết mình biết, anh ấy hình như còn làm thợ hàn, ôi trời ơi…nhìn cơ bắp đó kìa…”
Hai cô bé nói chuyện càng lúc càng hăng say, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Viên Uyển đảo qua, lập tức ngậm miệng lại.
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn hai lần, bất kỳ ai cũng sẽ có tâm trạng không tốt, huống hồ là loại người tự cao, tự đại* như Viên Uyển.
* 唯我独尊 (wéiwǒdúzūn): Tương truyền Thích Ca Mâu-ni lúc mới sinh ra đời; bước đi bảy bước; một tay chỉ trời; một tay chỉ đất nói: Thiên thượng thiên hạ; duy ngã độc tôn 天上天下; 唯我獨尊 Trên trời dưới trời; chỉ ta là cao quý. Thường tục hiểu là cao ngạo tự đại, ý chỉ những kẻ tự cao, tự đại, luôn cho rằng bản thân là duy nhất, là người tôn quý hơn người khác.
Cô ta đưa cho Kỳ Hàng một tấm thẻ, vuốt vuốt tóc, dùng giọng điệu cao cao tại thượng* nói: “Ba phòng đôi, một phòng đơn sang trọng, thanh toán trước ba ngày.”
* 高高在上: ăn trên ngồi trước; chỉ tay năm ngón; vị trí tít tắp trên cao; xa rời quần chúng
Sau khi Kỳ Hàng đăng ký thông tin, anh đưa thẻ phòng cho mấy người họ.
Viên Uyển đi ngang qua Trần Chức Hạ, lườm cô một cái, rồi ngạo mạn bước đi.
Trần Chức Hạ thầm thở dài, bây giờ Viên Uyển cũng ở trong khách sạn này rồi, cô luôn cảm thấy rằng chắc chắn sẽ có nhiều phiền phức trong tương lai.
-
Sau khi rời khỏi khách sạn, Trần Chức Hạ đi đến đại học nghệ thuật Hoài Viễn.
Đại học Hoài Viễn mấy năm nay cũng không thay đổi nhiều, vẫn như năm năm trước, mang phong cách kiến trúc châu âu, mái vòm nhọn, tường gạch màu hoài cổ, trên tường còn có một số tác phẩm điêu khắc trông khá đơn giản.
Trần Chức Hạ bước vào khuôn viên trường, cảm nhận được sức sống trẻ trung của các sinh viên trong khuôn viên trường.
Tình cờ có vài con chim bay trên nóc tòa nhà, vì vậy cô lập tức cầm máy ảnh lên và chụp lại cảnh này.
Sau khi đi dạo quanh khuôn viên trường và chụp một vài bức ảnh, cô lại chạy đến căn tin trường để ăn món thăn lợn muối tiêu và sườn xào chua ngọt mà trước kia mình thích ăn nhất, sau đó Trần Chức Hạ mới lưu luyến rời đi.
Khi đi đến cổng trường, cô tình cờ gặp một người.
Khi còn đi học, Trần Chức Hạ đã quen biết người đó ở trong câu lạc bộ, bình thường thành tích của người đó không tệ, con người cũng tốt bụng, thường xuyên chăm sóc, giúp đỡ cô khi ở trường.
“Đàn chị Phương Phương.” Trần Chức Hạ chào hỏi trước: “Đã lâu không gặp.”
Đối phương lúc này mới chú ý tới cô, kinh ngạc nói: “Em là…Trần Chức Hạ?”
Trần Chức Hạ gật đầu.
“Suýt chút nữa chị không nhận ra người nổi tiếng rồi.” Phương Phương cười nói: “Thật sự đã lâu không gặp nha.”
Trần Chức Hạ mỉm cười, mời cô ấy đến một quán cà phê gần trường, hai người ngồi đối diện nhau hồi tưởng về những ngày xưa cũ.
Cửa hàng tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp, bên cạnh còn có một chiếc đàn piano, một người đàn ông mặc âu phục đang đánh đàn, tiếng nhạc êm ái chậm rãi khiến cả cửa hàng trở nên yên tĩnh, êm dịu.
“Em vẫn giống y hệt như trước, thật tốt.” Phương Phương nói: “Chị đọc mấy bình luận trên mạng rồi, em đừng quá để ý, em vẫn luôn chụp ảnh rất đẹp.”
“Cảm ơn đàn chị.” Trần Chức Hạ ngượng ngùng cười, chú ý tới chiếc nhẫn trên tay của Phương Phương: “Đàn chị kết hôn rồi à?”
Phương Phương cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, không khỏi nở nụ cười ngọt ngào, nói với Trần Chức Hạ: “Mới đính hôn không lâu.”
“Tân hôn vui vẻ, đàn chị.” Trần Chức Hạ nói.
“Cảm ơn, chị xin nghỉ ở công ty mấy ngày để về nước, chủ yếu là làm thủ tục, không ngờ lại gặp em ở đây.” Phương Phương nhìn cô: “Thật ngưỡng mộ em, có thể làm những chuyện mà mình thích.”
Trần Chức Hạ sửng sốt: “Đàn chị, chị…”
“Sau này chị đổi nghề, vào một công ty đầu tư.” Phương Phương cười với cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, đám đông náo nhiệt ở cổng trường hầu hết đều là những sinh viên đại học vô lo vô nghĩ.
“Mấy năm trước, chị tự cho mình là đúng, có thể tự nuôi bản thân, chỉ muốn theo đuổi điều mình muốn. Mỗi ngày chị đều chạy ra ngoài sưu tầm dân ca, còn cha chị lại nằm trong bệnh viện, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng chị cũng không thể đến để nhìn mặt ông ấy.” Phương Phương nói xong, giọng bắt đầu có chút nghẹn ngào: “Hiện tại chị đã lớn tuổi rồi, mất mát quá nhiều, nên chị không thể cố chấp được nữa.”
“Đàn chị…” Trần Chức Hạ muốn an ủi cô ấy, nhưng lại phát hiện bản thân vốn không biết nên an ủi thế nào.
Về cơ bản mà nói, cô giống như Phương Phương lúc còn trẻ, cô theo đuổi những gì cô muốn, nhưng dần dần phát hiện ra rằng, thật ra ngay từ đầu cô cũng không biết bản thân mình muốn gì.
“Không sao.” Phương Phương cười: “Nhưng thời đại này, chỉ có tình cảm thôi thì chưa đủ, ôm ấp tình cảm cũng không ăn được.”
Trần Chức Hạ không nói gì.
“Nhưng mà Tiểu Hạ à, em đã rất lợi hại rồi, em và chị không giống nhau, em có thể có được như ngày hôm nay, đều là bằng thiên phú và năng lực vượt qua thử thách của em.”
“Mặc dù tình cảm không ăn được, nhưng em đừng bao giờ đánh mất tình cảm, đừng bao giờ đánh mất trái tim của mình, cũng vĩnh viễn đừng bao giờ nản lỏng, bởi vì trời sinh em đã thuộc về ngành nhiếp ảnh.”