Phố Vinh An là con phố được giới trẻ của thành phố Hoài Viễn lui tới nhiều nhất, về cơ bản toàn bộ con phố đều là quán bar với KTV*.
* KTV là từ viết tắt của cụm từ “Karaoke Television”, tạm dịch là “truyền hình karaoke”, một hình thức ca nhạc có lời bài hát chạy theo giai điệu và hiển thị lên màn hình để mọi người có thể nhìn vào đó mà hát theo.
Khi màn đêm buông xuống, con phố này mới thực sự ‘sống’.
Chỉ mới hơn mười giờ tối nhưng nơi đây đã ngập tràn tiếng nói và ánh đèn rực rỡ.
Đường phố lúc này nhộn nhịp hơn bình thường.
Bởi vì trên đường có một quán bar mới khai trương tên là “Thôi Miên”, ngay lối vào có một bó hoa khai trương, chưa nói đến phong cách trang trí cao cấp, ông chủ còn là một anh chàng đẹp trai.
Khi Trần Chức Hạ và Lâm Dữ Mân đến đây, người trong quán bar đã gần đầy.
Người phục vụ đến dẫn đường cho họ, tìm một chỗ ngồi ở trong góc.
“Thế này cũng quá đáng quá đi.” Lâm Dữ Mân nói: “Vậy thì sao tôi có thể nhìn thấy anh chàng đẹp trai chứ?”
“Các vị ngồi ở đây vẫn có thể xem.” Người phục vụ thái độ rất tốt, vươn tay chỉ sân khấu nhỏ cách đó không xa: “Sân khấu ở nơi này của chúng tôi được đặc chế xây dựng cao mấy mét, chính là để phục vụ một số khách hàng ngồi ở một góc, mặc kệ ngồi ở đâu thì cũng có thể nhìn thấy nó rõ ràng.”
Lâm Dữ Mân vươn đầu ra để xem, quả nhiên tầm nhìn của cô ấy không tệ, cô ấy nói với Trần Chức Hạ ở bên cạnh: “Giang Duật Hoài được đấy, những chi tiết nhỏ này mà anh ta cũng để ý tới.”
Trần Chức Hạ cười, trả lại menu rượu cho người phục vụ: “Tôi muốn một ly nước chanh, cảm ơn.”
Lâm Dữ Mân trưng ra vẻ mặt ghét bỏ: “Mình đưa cậu đến quán bar mà cậu chỉ uống nước chanh thôi sao?”
Trần Chức Hạ nói: “Buổi tối mình còn phải trở về xem ảnh nữa.”
Trong không khí nồng nặc mùi rượu và nicotine, tiếng thành ly va chạm vào nhau, những viên đá trong suốt nhấp nhô lên xuống trong rượu.
Phong cách trang trí của quán bar này có vẻ khá cao, mái nhà cao rỗng, bên trên còn có thêm một tầng thứ hai. Vách tường cũng được làm bằng vật liệu đặc biệt, dưới sự khúc xạ của ánh đèn nhấp nháy trông vô cùng sang trọng.
Một lúc sau, Lâm Dữ Mân đã uống hai ly rượu, Trần Chức Hạ nhắc nhở cô ấy: “Cậu uống từ từ thôi.”
“Không sao, tửu lượng của mình còn khiến cậu phải lo lắng sao.” Lâm Dữ Mân xua tay, lại quay đầu nhìn thấy một người, nói với Trần Chức Hạ: “Này, người đó không phải là Kỳ Hàng sao?”
Trần Chức Hạ nhìn theo ánh mắt của cô ấy.
Cách đó không xa, cả người Kỳ Hàng mặc nguyên cây đồ màu đen, gần như hòa vào khung cảnh tối tăm của quán bar.
Anh chỉ có một mình, ngồi buông thõng trên ghế dài, vẻ mặt lười biếng, châm một điếu thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác.
Trần Chức Hạ nhớ lại những gì Lâm Dữ Mân nói ngày hôm qua.
——Cậu ở trước mặt anh ấy nhắc tới Kỷ Niên, chẳng phải là nhắc đến chuyện đau lòng của anh ấy sao?
Quả thật đêm qua cô đã nói sai rồi, tùy tiện nhắc tới Kỷ Niên, thực sự là không lễ phép.
Cô nghĩ một chút, định bây giờ đi qua xin lỗi anh.
Trần Chức Hạ đặt ly nước chanh trong tay xuống, nói với Lâm Dữ Mân một tiếng rồi đi về phía Kỳ Hàng.
Nhưng khi đi được nửa đường, bước chân cô chợt dừng lại.
Một người phụ nữ mặc váy bó sát màu đen, dài đến ngang hông, tay cầm ly rượu, vẻ mặt ái muội, lắc mông đi đến chỗ của Kỳ Hàng.
Anh không có bất kỳ phản ứng rõ ràng nào, nheo mắt lại, nhìn người phụ nữ với nụ cười quyến rũ, mê hoặc lòng người.
Người phụ nữ mặc váy đen không chút nao núng ngồi xuống bên cạnh Kỳ Hàng, đưa ly rượu đến bên miệng anh.
Trần Chức Hạ lẳng lặng nhìn một màn này.
Đôi mắt không khống chế được mà se lại.
Vào buổi tối ngày trở lại Hoài Viễn, khi đang ăn cơm cùng Lâm Dữ Mân, nghe nói Kỳ Hàng đã nhiều năm không tham gia buổi họp lớp, trái tim cô như bị ai đó nắm chặt.
Cô luôn không thích tham gia những cuộc tụ tập quá sôi nổi như vậy, sau khi nghe Lâm Dữ Mân nói xong, cô không chút do dự nói rằng mình muốn tham gia. Không có gì khác, cô chỉ muốn tạo một sự trùng hợp xem lần này Kỳ Hàng có đi hay không.
Sự thật chứng minh rằng cô đã đúng, Kỳ Hàng không chỉ đi mà còn giúp cô giải quyết khó khăn trước mặt mọi người.
Có lẽ mấy ngày nay cô tiếp xúc với Kỳ Hàng quá nhiều, cho nên cô đã quên mất anh đã không còn là Kỳ Hàng hồi ở đại học nữa rồi.
Cuộc sống hiện tại của anh và các mối quan hệ đều khác so với trước đây.
Trần Chức Hạ đứng tại chỗ, cảm thấy hai mắt cay xè, bụng dưới cũng đau nhức.
Cô vội vàng bỏ chạy như thể một kẻ thua trận, chạy vào nhà vệ sinh, cô mới phát hiện kỳ kinh nguyệt của mình đến sớm.
Trong túi xách có băng vệ sinh dự phòng, nhưng túi của cô ở trên ghế, điện thoại di động của cô cũng ở bên trong, nên không có cách nào gọi điện cho Lâm Dữ Mân, Trần Chức Hạ qua loa rửa sạch một chút.
Cô ra khỏi buồng vệ sinh, đối mặt với gương, vuốt lại mái tóc có phần rối bù, lau đi giọt mồ hôi nhỏ trên trán, thở ra một hơi để bản thân trông không quá bối rối.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Trần Chức Hạ nhìn thấy một người.
Anh dựa vào tường, lần này anh không hút thuốc, hơi cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, tóc mái vừa đủ che đi lông mày và đôi mắt.
Trần Chức Hạ không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, cô cũng không chắc anh có nhìn thấy cô hay không.
Ngừng hai giây, anh vẫn không chào hỏi.
Trần Chức Hạ hơi nhíu mày, thu lại hết thảy cảm xúc, cúi đầu tiếp tục đi ra ngoài.
Nhà vệ sinh và bên ngoài dường như là hai thế giới, ở bên ngoài tiếng ca hát đến chói tai, nhưng trong này lại yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có tiếng bên ngoài truyền vào.
Trần Chức Hạ đi được vài bước.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm đục của người đàn ông truyền đến từ phía sau, có mang theo chút giọng mũi.
“Trần Chức Hạ.”
Cô còn chưa kịp xoay người lại, một chiếc áo khoác màu đen đã trùm lên đầu cô, trong mũi cô tràn ngập mùi hương mát lạnh xen lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Khi cô kéo áo khoác xuống xong, Kỳ Hàng đã đi tới cửa phòng toilet, chỉ bỏ lại một câu: “Che lại chút đi.”
Gần như mất một giây, Trần Chức Hạ mới ý thức được.
Cô quay lại toilet, quả nhiên cô phát hiện quần áo của mình bị bẩn rồi.
Thật không may là hôm nay cô mặc một chiếc quần jean ống rộng màu xanh nhạt.
Cô không có cách nào khác đành lấy áo khoác của Kỳ Hàng phủ lên.
Anh cao hơn cô rất nhiều, trên người khoác một chiếc áo khoác rộng, khiến Trần Chức Hạ trông càng nhỏ nhắn hơn, vạt áo dài đến đùi, vừa đủ che.
Lâm Dữ Mân không biết rằng Trần Chức Hạ đi tìm Kỳ Hàng, thấy cô từ xa đi tới, trên người còn mặc một chiếc áo khoác lạ, nghi ngờ hỏi: “Áo khoác của ai đây?”
“Kỳ Hàng đưa.” Trần Chức Hạ tìm băng vệ sinh dự phòng trong túi: “Quần áo bị bẩn, dùng áo của anh ấy che lại một chút.”
“Quần áo của cậu bẩn, vừa hay Kỳ Hàng lại ở ngay bên cạnh, sau đó anh ấy đưa áo khoác cho cậu.” Lâm Dữ Mân tự mình phân tích, cuối cùng cô ấy dường như nhận ra, đôi mắt cô ấy lấp lánh, che miệng nói: “Hai người sẽ không ở đây…”
Trần Chức Hạ không nói nên lời, biết là Lâm Dữ Mân lại suy nghĩ lung tung: “Là kỳ kinh nguyệt của mình đến sớm, cho nên quần áo mới bẩn.”
“À.” Lâm Dữ Mân lập tức nản lòng, cô ấy nhìn thoáng qua cốc nước chanh trên bàn: “A, vậy bụng cậu không khó chịu chứ? Cốc nước chanh này của cậu có đá đó.”
Khó trách, vừa rồi khi ở trong toilet, bụng cô đã hơi khó chịu.
“Vậy cậu mau vào toilet xử lý đi.” Lâm Dữ Mân nói: “Mình đi tính tiền, đi ra ngoài xem có hiệu thuốc nào mở cửa không, mua cho cậu ít thuốc giảm đau, nếu không buổi tối cậu lại đau nữa.”
Hai người đi ra khỏi quán bar, vừa lúc một chiếc Bentley màu đen chạy tới, dừng ở cửa.
Lâm Dữ Mân nhìn biển số xe, nói với Trần Chức Hạ: “Xe của Giang Duật Hoài, đi đi, thuận tiện ngồi luôn.”
Cô ấy gõ cửa kính ghế phụ lái, cười ngọt ngào với người ngồi ở ghế lái: “Giang tổng không ngại cho chúng tôi đi nhờ một đoạn chứ.”
Người bị gọi “Giang tổng” còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Dữ Mân đã mở cửa xe thản nhiên ngồi vào bên trong, giống như chiếc xe này thuộc về nhà của cô ấy vậy, còn nhiệt tình kêu Trần Chức Hạ vẫn đang đứng yên ở đó: “Mau lên đi.”
Trần Chức Hạ: “…”
Cô nhìn Giang Duật Hoài qua cửa sổ ghế phó lái, người đàn ông mặc một thân âu phục, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, có khí chất của một người bề trên, nói: “Làm phiền Giang tổng rồi.”
Giang Duật Hoài khẽ gật đầu.
Trần Chức Hạ mở cửa sau, nhưng đứng yên một lúc lâu không lên xe.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, buông thõng hai chân một cách vô tư, đôi chân dài không chỗ dựa của anh sắp lấp đầy khoảng trống ở hàng ghế sau.
Cô không biết Kỳ Hàng đã ở trên xe.
Trong nháy mắt, Trần Chức Hạ không muốn lên xe này nữa.
Lâm Dữ Mân còn giục cô: “Hạ à, nhanh lên xe đi.”
“…”
Ngồi trên xe, hai chân của Trần Chức Hạ kẹp chặt, cố gắng để mình không đụng vào Kỳ Hàng.
Bên trong xe rất yên tĩnh, Giang Duật Hoài chăm chú lái xe, Lâm Dữ Mân nhắm mắt dựa đầu vào ghế ngủ.
Trần Chức Hạ tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt bình tĩnh.
Khi đến gần phố nghệ thuật, Trần Chức Hạ tìm thấy một hiệu thuốc còn mở, nói: “Giang tổng, làm phiền dừng lại ở ngã tư phía trước một chút.”
Giang Duật Hoài liếc kính chiếu hậu, nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau, giống như người không xương, không nhúc nhích, anh ta làm như thuận miệng hỏi: “Có việc gì sao?”
“Phía trước có một hiệu thuốc, tôi muốn mua một ít thuốc giảm đau.” Trần Chức Hạ nói: “Tôi cũng tiện thể xuống ở đây luôn, chỗ này cách nơi tôi ở không xa, tôi có thể đi bộ về, chỉ là Lâm Lâm vẫn phải nhờ Giang tổng đưa về dùm.”
Giang Duật Hoài gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Trần Chức Hạ xuống xe đi mua thuốc, xe dừng ở ven đường không tiếp tục nổ máy.
Bên trong xe vẫn rất yên lặng như trước.
Một lát sau, Giang Duật Hoài nhìn thẳng nói: “Cậu không xuống nhìn một chút sao?”
Kỳ Hàng không có trả lời.
“Lúc chị Dung nói với tôi, tôi còn tưởng cậu đi theo cô gái nào cơ, còn đuổi theo cô ấy vào trong toilet, làm cả nửa ngày hóa ra là…” Giang Duật Hoài nhìn bóng lưng Trần Chức Hạ, trên người cô còn khoác áo khoác của Kỳ Hàng, nói: “Nhưng cái nhan sắc này của cậu, nếu đến làm nhân viên pha chế thì quán bar của tôi chắc chắn sẽ thu được không ít lợi nhuận.”
Kỳ Hàng “chậc” một tiếng, cuối cùng mở mắt ra, nhìn Giang Duật Hoài qua kính chiếu hậu: “Tôi là người chính trực, đàng hoàng.”
--
Kỳ Hàng bước xuống xe, đứng ở ven đường, ánh mắt anh dán chặt vào bóng lưng của người đang đứng trong hiệu thuốc.
Tối nay, quán bar khai trương, anh vốn chỉ là đến góp vui, không ngờ Trần Chức Hạ cũng ở đó.
Khi nhìn thấy cô bối rối chạy vào toilet, anh cũng nhanh chóng lịch sự từ chối người phụ nữ bên cạnh rồi đi theo cô vào toilet.
Lúc cô đi ra từ toilet, anh thấy mắt cô đỏ hoe, hình như là đã xảy ra chuyện gì đó rất đau lòng.
Anh cảm thấy trái tim mình như lơ lửng giữa không trung, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Từ khi cô trở lại Hoài Viễn, đây là lần đầu tiên anh có loại cảm giác này.
Anh không thể nhìn cô buồn được.
Trần Chức Hạ đi ra từ hiệu thuốc, lông mày cô khẽ nhíu lại, sắc mặt tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Cô ôm bụng ngồi trên chiếc ghế đá ven đường, nghĩ làm như vậy sẽ bớt đau một chút.
Nhung cơn đau lại ngày càng dữ dội hơn, hàng mi ướt đẫm mồ hôi làm mờ tầm nhìn của cô.
Như thể bản thân bị ảo giác do cơn đau, cô nghe thấy Kỳ Hàng gọi tên mình: “Trần Chức Hạ.”
Vừa ngẩng đầu lên thì cô mới phát hiện không phải là ảo giác, Kỳ Hàng đang ngồi ở bên cạnh nói chuyện với cô.
Giọng của anh nghe có chút lo lắng: “Rất đau sao? Muốn đi bệnh viện không?”
Trần Chức Hạ lắc đầu, tóc cô dính vào khuôn mặt.
Kỳ Hàng nhìn bộ dạng sống dở chết dở của cô, đỡ cô đứng dậy: “Đi bệnh viện.”
Trần Chức Hạ nhìn tay anh, chợt nhớ tới lúc nãy tay của cô gái kia cũng chạm vào tay anh trong quán bar, cô nhất thời nổi tính khí, không tình nguyện đẩy anh ra: “Em tự đi.”
Nhưng cô đã đau đến mức không thể đi vững được, trông lung lay như sắp ngã vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Kỳ Hàng không biết cô đột nhiên nổi tính khí gì, anh gọi cho Chu Văn Dịch bảo anh ta đến đây đón mình, sau đó ôm lấy Trần Chức Hạ đi đến bệnh viện.