Đầu Trần Chức Hạ được Kỳ Hàng bảo vệ trong ngực, cô nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh, xuyên thấu qua lớp vải mỏng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, còn có lồng ngực hơi chấn động khi nói chuyện.
Bất ngờ không kịp đề phòng được anh bảo vệ vào trong ngực, hơi thở quen thuộc mang theo chút xa lạ quanh quẩn ở chóp mũi cô, thân thể Trần Chức Hạ hoàn toàn cứng đờ, mí mắt khẽ run rẩy, đại não trống rỗng nhất thời quên mất việc tránh khỏi cái ôm này.
Mọi người ở đây đều không nghĩ tới Trâu Lỗi lại làm ra động tác như vậy, càng không ngờ Kỳ Hàng lại xuất hiện.
Khuôn mặt Kỳ Hàng lạnh lẽo, nhìn về phía Trâu Lỗi, không nói gì.
Trâu Lỗi bị ánh mắt của anh dọa sợ, rụt cổ lại, tỉnh rượu hơn phân nửa.
Lâm Dữ Mân sợ tới mức hết hồn, cô ấy vừa mới bình tĩnh lại thì nhìn về phía Trần Chức Hạ: "Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Mặt Trần Chức Hạ còn vùi ở trong ngực Kỳ Hàng, giọng nói vừa nhỏ vừa yếu, như một đứa nhỏ được người ta bảo vệ vào trong ngực: "Không sao..."
Lâm Dữ Mân càng nhìn càng đáng thương, xoay người bắt đầu mắng Trâu Lỗi: "Mới uống bao nhiêu đã không quản được mình, tửu lượng cậu đã thấp như vậy, không ngờ đến đầu óc cũng nhỏ nhen, thật sự là toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng nhỏ, cả phía dưới cũng thế!”
"Hành vi vừa rồi của cậu, đều sẽ bị ghi hình lại." Kỳ Hàng chỉ vào camera giám sát ở góc tường, âm thanh trong trẻo lạnh lùng: "Về việc cậu phỉ báng, nói nhiếp ảnh gia Trần có quan hệ không sạch sẽ, chắc hẳn cũng đều bị ghi lại, nhiêu đó hẳn là đủ cấu thành tội phỉ báng rồi.”
Trâu Lỗi nghe thấy lời này, đầu chảy đầy mồ hôi, Trần Chức Hạ ít nhiều cũng coi như là một nửa nhân vật của công chúng, nếu cô khởi kiện, vậy khẳng định sẽ bị không ít người biết, đến lúc đó một bộ phận cư dân mạng ăn dưa sẽ đến thịt anh ta mất, vậy coi như đời này của anh ta sẽ xong đời.
Anh ta cứng miệng nói: "Tôi... Tôi chưa từng nói qua, mấy lời đó đều là những lời nói trên mạng..."
"Lời nói trên mạng?" Kỳ Hàng đưa ra giao diện hot search weibo, cười lạnh: "Cậu nhìn thấy ở trên đây à? Nhưng trên đó cũng không có bất kỳ hot search nào về nhiếp ảnh gia Trần, cậu đây không phải là vu khống à?”
Trâu Lỗi không ngừng lau mồ hôi trên đầu, nói không nên lời.
"Xin lỗi mau." Kỳ Hàng lạnh lùng mở miệng.
Trâu Lỗi liếc mắt nhìn Trần Chức Hạ một cái, có chút không cam lòng.
"Xin lỗi mau." Kỳ Hàng lặp đi lặp lại.
Trâu Lỗi lần này ấp úng mở miệng: "Trần Chức... Cô Trần, tôi xin lỗi, tôi đã uống quá nhiều, mong cô đừng để ý.”
Trần Chức Hạ không để ý tới lời nói của Trâu Lỗi, xin lỗi những người khác: "Xin lỗi mọi người, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước.”
Mọi người trong lòng đều biết rõ, không ai có bất kỳ hành động ngăn cản nào.
Buổi họp lớp bị náo loạn thành như này, trong lòng Trần Chức Hạ băn khoăn không thôi, trước khi đi cô cũng thanh toán hóa đơn.
Bước ra khỏi khách sạn, Lâm Dữ Mân vội vàng bảo: "Mình sẽ lấy xe.”
Tâm trạng Trần Chức Hạ không tốt, cũng không nói gì.
"Để tôi đi, để tôi đưa hai người về homestay." Kỳ Hàng nói: "Cô ở lại chỗ này trông chừng cô ấy.”
"Cũng được." Lâm Dữ Mân đưa chìa khóa xe cho Kỳ Hàng.
"Ai da." Sau khi Kỳ Hàng rời đi, Lâm Dữ Mân dùng bả vai đụng vào Trần Chức Hạ: "Anh hùng cứu mỹ nhân à.”
Trần Chức Hạ cười nói: "Cậu đừng nghĩ nhiều, đây không phải là tình cờ gặp nhau à?”
Lâm Dữ Mân: "Trùng hợp hôm nay cậu ấy muốn đến dự tiệc họp lớp, vừa vặn cậu bị người đàn ông thối tha kia gây sự, vừa vặn cậu ấy vừa đến, vừa vặn thuận tay ôm cậu vào trong ngực, giữa hai người thật sự là tràn ngập các loại trùng hợp đấy nhở.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Trần Chức Hạ: "..."
Kỳ Hàng đi tới bãi đỗ xe, mở khóa cửa xe, ngồi vào ghế lái, lấy điện thoại di động ra, gửi cho Chu Văn Dịch một tin nhắn.
[Giúp tôi điều tra một người, tên là Trâu Lỗi.]
[Được rồi.]
[Đúng rồi, tôi gửi cho cậu một chỗ, ngày mai cậu dành thời gian tới đây lái xe tải đi.]
[Được, nhưng cậu không có ý định trả xe sao? Chú Tề ở cửa hàng hoa quả mỗi lần nhìn thấy tôi đều thúc giục tôi bảo cậu nhanh chóng trả xe lại.]
[...]
[Nếu cậu thích một chiếc xe tải như thế, tại sao không mua một chiếc xe mới?] [Hoặc tôi giúp cậu tìm một chiếc nhé, tổng hợp giá cả cùng cấu hình mà nói, xe van không bằng…]
[...Cậu không biết gì hết!!]
-
Hai ngày sau, Trần Chức Hạ được mời tham dự triển lãm ảnh quốc tế ở Hoài Viễn.
Tuy rằng hiện tại bên ngoài đánh giá đối với cô khen chê không đồng nhất, nhưng thành tích cùng thực lực bày ra trước mắt, ban tổ chức vẫn rất cực lực mời Trần Chức Hạ đến tham dự triển lãm.
Sản phẩm văn hóa chính của triển lãm lần này, phần lớn trong đó là một số cảnh đẹp địa phương ở Hoài Viễn.
Các nghệ sĩ nổi tiếng tập hợp từ khắp nơi trên thế giới, với những ý tưởng tài tình và những tác phẩm xuất sắc.
Phong cách khác nhau, thể loại khác nhau.
Lúc Trần Chức Hạ đến, trong đại sảnh triển lãm đã có không ít người.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa dài đến mắt cá chân kết hợp với phần váy đung đưa, cách ăn mặc cực kỳ đơn giản, không có bất kỳ trang trí quá mức nào trên người, chủ yếu cô chỉ muốn tới đây đi dạo một vòng, không muốn khiến cho mọi người chú ý.
Ngược lại sợi dây chuyền trên cổ, đặc biệt một sợi dây chuyền bạc mỏng rất bình thường, không phải là kim cương châu báu, mà là một chiếc khóa kéo nhỏ, làm cho người ta nhịn không được sẽ nhìn thêm hai lần.
Phóng viên chờ đợi ở cửa đã sớm nghe nói triển lãm hôm nay Trần Chức Hạ sẽ tới, bây giờ cô chính là đề tài lưu lượng trong giới, hai ngày một lần đều lên hot search, phóng viên ai ai cũng muốn phỏng vấn thêm vài câu.
Trần Chức Hạ không thích tiếp xúc với người khác trong loại tình huống này, những chuyện này bình thường đều là người đại diện ứng phó, nhưng lần này người đại diện có việc không đi theo cô về Hoài Viễn, cho nên cô chỉ có thể tự mình đối mặt với một số câu hỏi của phóng viên.
"Cô Trần, cô có muốn nói gì về phong cách nhiếp ảnh hiện tại và phương hướng sau này của mình không?"
"Cô Trần, cô có nghĩ mình là loại nhiếp ảnh gia gì không? Cô đã bao giờ nghĩ đến việc tạo ra một phong cách nhiếp ảnh của riêng cô?”
Mỗi cuộc phỏng vấn, đều có những câu hỏi như vậy.
Có lẽ tất cả những người tham gia vào nghệ thuật, hầu hết trong trái tim đều sẽ có một giấc mơ, hoặc một loại cảm xúc nào đó.
Với địa vị hiện tại của Trần Chức Hạ trong giới, cô có thể dễ dàng có được tài nguyên tốt, tùy tiện ký hợp đồng với bất kỳ nền tảng nào, đều có thể đạt được cơ hội và tiền đồ tốt hơn.
Mọi người đều nói rằng phong cách làm việc của cô rất đa dạng, nói rằng những gì cô đã thực hiện không xứng đáng được gọi là nghệ thuật.
Mọi người chỉ trích cô, nhưng họ phải thừa nhận tài năng của cô.
Chỉ có Trần Chức Hạ rõ ràng trong lòng, cô không muốn tác phẩm của mình được định nghĩa là bất kỳ phong cách nào đó.
Từng đợt từng đợt vấn đề ném về phía cô, Trần Chức Hạ mím môi cười nhạt, trả lời câu hỏi của phóng viên. Sau khi đối phó với các phóng viên, cô đi đến một nơi yên tĩnh, hoàn toàn thư giãn bản thân và thưởng thức các tác phẩm.
Nhưng nhìn một hồi, cảm giác tẻ nhạt vô vị, đều không có gì mới mẻ.
Điện thoại di động rung lên, người đại diện Phương Như gọi điện thoại tới, Trần Chức Hạ đi tới một góc bên cạnh nghe máy.
"Hôm nay trong triển lãm có phóng viên làm khó em không?" Phương Như nói.
"Cũng tạm được."
Nói cũng được thì không thành vấn đề, Phương Như tin tưởng vào khả năng đối phó của cô, lại nói: "Chị chỉ nhắc nhở em, phải bắt tay vào chuẩn bị cho cuộc thi Dust, chị nghe nói cuộc thi này Từ Bá Nhân còn là giám khảo, em cố gắng thật tốt, tranh thủ có cơ hội giao lưu với người ngoài.”
"Vâng."
Từ Bá Nhân là một nhiếp ảnh gia người Mỹ gốc Hoa nổi tiếng, có ảnh hưởng lớn trên thương trường quốc tế, tác phẩm của ông mang theo phong cách cá nhân mạnh mẽ, nhưng không giới hạn ở một phong cách, tác phẩm của ông thường có một cảm giác lịch sử và văn hóa Trung Quốc đầy nặng nề và mạnh mẽ, rất hiện thực.
Những người nghệ sĩ thuộc thế hệ trước, họ luôn chụp được những tác phẩm kinh điển mang tính lưu truyền và vĩnh cửu, họ không bị thời đại đào thải, bất kể là thái độ đối với nghệ thuật hay là kỹ nghệ của mình, tất cả mọi thứ đều khiến Trần Chức Hạ kính nể và thưởng thức.
Xây dựng phong cách của riêng mình nhưng không được gò bó ở mãi một phong cách nhất định, thông qua những nỗ lực của bản thân để làm cho công việc của mình ngày càng thăng tiên, và giống như Từ Bá Nhân đã thúc đẩy sự nghiệp nhiếp ảnh Trung Quốc, là cô đã luôn luôn muốn làm điều đó kể từ khi gia nhập vào nghề này.
Trần Chức Hạ vẫn muốn cùng Từ lão tiên sinh mặt đối mặt trao đổi một phen, nhưng đều không tìm được cơ hội thích hợp, nghệ sĩ như vậy, không phải tùy tùy tiện tiện là có thể hẹn được.
Cuộc thi nhiếp ảnh Dust là một cơ hội tuyệt vời.
Cuộc thi này là một cuộc thi quốc tế, ba năm tổ chức một lần, sẽ được đối mặt với ban giám khảo trên toàn thế giới, hệ thống lựa chọn vô cùng nghiêm ngặt và tiêu chuẩn, ban giám khảo là một số nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng quốc tế, ban tổ chức và nhà đầu tư cũng là một số ông trùm thương mại nghiệp dư yêu nghệ thuật.
Bản thân ý nghĩa của cuộc thi và sức nặng của chức vô địch rất đáng được quan tâm.
Cô tham gia cuộc thi này, một là muốn chứng minh bản thân, cô không muốn mình sẽ chụp ra những bức ảnh cô không thích, trái ý đi phục vụ cho quan điểm thẩm mỹ của công chúng. Thứ hai là muốn giành được quán quân, để Từ Bá Nhân chú ý tới cô, cô muốn dựa vào cuộc thi này để có được một cơ hội giao lưu với Từ Bá Nhân.
Phương Như: "Nếu triển lãm bên Hoài Viễn kết thúc, em nhớ nhắn tin cho chị, chị sẽ đặt vé máy bay cho em.”
Trần Chức Hạ: "Không cần đâu, sau khi triển lãm kết thúc, em muốn tiếp tục ở lại Hoài Viễn một thời gian.”
Phương Như: "Sao vậy, còn có chuyện gì chưa làm xong à?”
Trần Chức Hạ: "Không phải, em thấy bên đây phát triển khá tốt, phong thái, giải sầu, thỉnh thoảng nhìn ngắm phong cảnh đẹp, cũng có thể giúp em có thêm cảm hứng.”
Phương Như dặn dò cô: "Được, vậy em nhớ phải chú ý an toàn đấy, có vấn đề gì thì phải gọi điện thoại cho chị ngay.”
Trong triển lãm thật sự là không có gì để xem, Trần Chức Hạ tìm cớ, nhanh chóng rời đi.
Khi cô trở lại phố Nghệ thuật, đã đến giờ ăn trưa.
Mấy ngày ở Hoài Viễn, không phải ra ngoài hóng gió thì là ở trong phòng xem ảnh, những năm gần đây xung quanh mọc lên những toà kiến trúc mới cùng khu thắng cảnh, lúc Trần Chức Hạ đi hóng gió, đều thăm quan qua một lần, duy chỉ có con phố nghệ thuật này, cô còn chưa đi dạo qua.
Cô định đi ăn chút gì đó, mấy năm trước cô chỉ lo chạy đi quay phim, dẫn đến hư dạ dày rất nhiều, sau đó cô chú ý tới, bắt đầu chăm chút việc ăn uống, cho nên cô không dám ăn cơm lệch giờ nữa.
Đi vào một quán ăn vặt, trong tiệm không có ai, vừa ngồi xuống, liền thấy Kỳ Hàng đeo tạp dề từ phòng bếp phía sau đi ra.
Trần Chức Hạ nhịn không được hỏi anh: "Tại sao anh lại ở đây?"
Kỳ Hàng: "Làm việc."
Làm việc?
Trong nháy mắt cô có chút lộn xộn, nghĩ đến đêm đó khi ngồi trên chiếc xe tải kia, không gian ghế sau đầy thùng carton, thoạt nhìn giống như là một ít hàng hóa xây dựng.
Làm lễ tân, bồi bàn, lái xe tải rách nát để trở hàng hóa cho người khác.
Chẳng lẽ là anh... Thiếu tiền?
Kỳ Hàng lấy thực đơn ra đưa cho cô: "Ăn cái gì vậy?”
Trần Chức Hạ gọi một bát bún cá.
Vài phút sau, Kỳ Hàng bưng một bát bún cá nóng hổi từ đầu bếp phía sau đi ra, đặt lên bàn trước mặt cô.
Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, Trần Chức Hạ gọi anh lại.
"Tôi mời anh ăn cơm." Cô nhìn Kỳ Hàng: "Anh muốn ăn cái gì?”
"Cảm ơn tôi?"
"Vâng." Trần Chức Hạ không phủ nhận
Kỳ Hàng ngồi xuống đối diện cô, lưng lười biếng tựa vào lưng ghế, nhướng mày nhếch môi: "Được rồi, nhiếp ảnh gia Trần, vậy đãi tôi một bữa thật ngon đi.”
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu tới, chiếu lên người anh một tầng ánh sáng, đường nét trên mặt sạch sẽ lưu loát, càng thể hiện ngũ quan lập thể của anh, trên sống mũi một nốt ruồi rõ ràng có thể thấy được.
Trần Chức Hạ có đôi khi sẽ cảm khái, thượng đế thật sự rất không công bằng, lúc đi học thành tích của anh rất xuất sắc, diện mạo tuấn khí, điều kiện gia đình ưu việt, giống như tất cả những thứ tốt đẹp đều thể hiện trên người anh.
Năm đó bên cạnh Kỳ Hàng không có bất kỳ người khác phái nào, sau khi biết anh độc thân, Trần Chức Hạ lớn mật thổ lộ với anh.
Thật ra cô cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra.
Nhân vật phong vân trong sân trường bị một cô bé mềm mại ngây thơ chặn trên đường, người qua đường nhao nhao ném tới ánh mắt bát quái.
"Là ai đây?"
"Hình như là Trần Chức Hạ, vừa mới đoạt giải thưởng nhiếp ảnh gia người Trung quốc toàn cầu."
"Lợi hại thật! Vừa xinh đẹp vừa tài hoa, Kỳ Hàng này còn có thể từ chối không?”
Trần Chức Hạ nghe người qua đường nói chuyện, tim đập không ngừng.
Căng thẳng, mong đợi.
Nắng như thiêu đốt trên đầu, hơi nóng bao quanh toàn thân.
Mái tóc lòa xòa trên trán của người thanh niên trước mặt gần như che mất đôi mắt và lông mày của anh, nhưng Trần Chức Hạ vẫn thấy rõ trong mắt Kỳ Hàng lạnh lẽo, như mặt hồ đóng băng.
Lạnh lùng hơn thái độ của anh bất cứ lúc nào.
Anh vòng qua Trần Chức Hạ, hoàn toàn không để ý tới cô, tiếp tục đi về phía trước.
Không có câu trả lời, chỉ là một câu trả lời.
Trần Chức Hạ luống cuống đứng tại chỗ.
Người qua đường phía sau vẻ mặt khiếp sợ.
Thổ lộ không thành công, cô thực sự không quá buồn đâu.
Nhưng hiện tại gặp lại nhau, cả hai đều đã trưởng thành, trước kia là thiếu niên mơ mộng nhiệt huyết, bây giờ là người trưởng thành không dám xúc động.
Chẳng qua, nếu như không có chuyện kia phát sinh, giữa bọn họ, thì có phải là trước đây bọn họ đã có cơ hội nói rõ với nhau hay không?