Trong phòng riêng của khách sạn, sau vài vòng uống rượu với khách hàng, Chu Văn Dịch nhìn thấy một tin nhắn từ Kỳ Hàng.

[Phòng nào?]

[306, vẫn là vị Trương tổng lần trước, hình như ngài ấy đã uống trước vài chén, cho nên chậm chạp không chịu ký hợp đồng.]

Trong phòng, Trương tổng đã uống đến mặt đỏ tai hồng, thấy Kỳ Hàng tiến vào, hắn thở hổn hển hướng về phía anh cười: "Ôi chao, Kỳ tổng tới rồi, mau tới đây! Hôm nay không say không về!”

Giờ phút này tuy rằng Kỳ Hàng ăn mặc đơn giản, nhưng lại tràn ngập khí chất cao quý và lãnh đạm, hoàn toàn không còn dáng vẻ suy đồi tùy ý như ban ngày.

Trên mặt anh treo lên nụ cười không nhạt không mặn, thong thả nói: "Trương tổng khách khí, uống nhiều một chút, có gì cứ ghi vào hóa đơn của tôi.”

Trương tổng và Kỳ Hàng trước đó đã nói chuyện hợp tác không ít lần, biết anh không uống rượu.

Cho dù đó là cuộc xã giao quan trọng, cần phải cho đối phương một chút mặt mũi, và anh chưa bao giờ phá vỡ quy tắc đấy.

Nhưng giờ phút này Trương tổng đã uống đến mức không biết trời trăng sao đất, nhất thời quên mất thói quen này của Kỳ Hàng, hắn nâng chén rượu đưa đến bên miệng Kỳ Hàng.

Kỳ Hàng kịp thời ngăn lại, mặt mày lộ ra vẻ lạnh lẽo, ngữ khí rõ ràng không có nhiều kiên nhẫn: "Trương tổng, trước tiên nói chính sự.”

"Không vội không vội, rượu này còn chưa uống hết mà."

"Con trai Trương tổng gần đây ở nước ngoài thế nào rồi? Tôi có thể giúp gì cho ngài không? ”

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, trong nháy mắt đầu óc Trương tổng thanh tỉnh được chút ít, hắn ý thức được mình đang làm cái gì, vội vàng buông ly rượu xuống, ngữ khí có chút cầu xin tha thứ: "Kỳ tổng, chuyện hợp đồng dễ nói, cậu xem chuyện con trai tôi..."

Đều là người hiểu rõ nhau, nói một chút liền thông suốt.

Đúng lúc này Chu Văn Dịch đưa lên hợp đồng.

Trương tổng lau mồ hôi mỏng trên trán, khiêm tốn ký tên.

"Yên tâm, con trai ngài hiện tại không có việc gì." Hai bên ký xong, khóe miệng Kỳ Hàng nhếch lên cười: "Cuộc thi ảnh dust kia, Trương tổng cũng nên đầu tư chút.”

Trương tổng vội vàng đáp: "Vâng vâng, chúng tôi cũng coi như là một trong những nhà tổ chức.”

"Được, tiếp theo còn phải cùng Lý tổng tiến hành hợp tác."

"Nói chuyện thì dễ thôi."

Mấy tiếng sau, bữa tiệc kết thúc, Kỳ Hàng mang theo hợp đồng đã ký xong đi ra khỏi khách sạn.

Bóng đêm hơi lạnh, ánh đèn hai bên đường rực rỡ, Kỳ Hàng mở cửa xe, đang muốn ngồi vào, Chu Văn Dịch đi theo phía sau anh nói: "Bài viết trên hot search weibo kia, có cần can thiệp không?”

Động tác của Kỳ Hàng dừng lại.

Chu Văn Dịch lại nói: "Còn chưa tra được là ai đăng bài, độ phổ biến hiện tại không nhỏ, nếu cứ tiếp tục thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tiêu cực đối với cô ấy.”

"Vậy thì nghĩ biện pháp đi." Kỳ Hàng đứng bên cửa xe, ánh mắt bình thường xa xăm, ngữ khí quyết đoán, không chút do dự.

  -

Phần súp nhỏ trong nồi không ngừng sôi lăn tăn, hơi nóng bốc lên, kích thích vị giác của con người.

"Nếm thử đi, mình đã ăn thử vài quán ở đây rồi, nhưng đây là quán ngon nhất đấy." Lâm Dữ Mân gắp viên thịt bỏ vào bát nhỏ trước mặt Trần Chức Hạ.

Trần Chức Hạ nhìn những viên thịt tròn trịa trong nồi nhỏ trước mặt Lâm Dữ Mân: "Buổi tối cậu ăn nhiều như vậy à?”

Lâm Dữ Mân ăn một lúc liền thấy nóng, cô ấy cởi áo sơ mi mỏng bên ngoài, chỉ mặc một chiếc bra màu đen, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, cổ thon dài, không thèm để ý nói: "Mình cũng không dễ tăng cân đâu." - App T Y T

Cô xuyên thấu qua hơi nước nhìn người cúi đầu ăn uống ở đối diện: "Gặp Kỳ Hàng rồi?”

Trần Chức Hạ gật đầu: "Ở một khách sạn nhỏ, anh ấy làm lễ tân ở đó.”

Lâm Dữ Mân nói: "Mình biết ngay mà, khách sạn đó rất nổi tiếng, tất cả là nhờ khuôn mặt của cậu ấy."

"Cậu không thấy tò mò sao?"

Trần Chức Hạ nhìn cô: "Tò mò cái gì?”

Lâm Dữ Mân ngồi đối diện cô, tiến thẳng về phía trước: "Tò mò tại sao cậu ấy lại lưu lạc như bây giờ, làm lễ tân để duy trì cuộc sống.”

Trần Chức Hạ khẽ nhìn thịt bò viên trong chén nhỏ, không ngừng chọc vào.

Lái chiếc xe tải cũ nát, làm lễ tân homestay, trông anh có vẻ rất khó khăn.

Mấy năm không liên lạc với Kỳ Hàng, cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì.

Trong lần gặp mặt cuối cùng của năm đó, khi cô vội vã chạy đến tòa nhà giảng dạy của Học viện Mỹ thuật của trường, cô chỉ thấy anh cúi đầu bước ra ngoài và được những người xung quanh bảo vệ.

Trong nháy mắt lướt qua, tầm mắt cả hai giao nhau.

Ánh mắt của anh trong trẻo lạnh lùng và bình tĩnh.

"Không tò mò, mình và anh ấy lại không có quan hệ gì." Trần Chức Hạ nói.

"Mình cũng không nói hai người có quan hệ gì đâu." Lâm Dữ Mân trêu chọc cô.

Mặt Trần Chức Hạ không chút thay đổi, nhét cho cô một viên thịt viên, bịt miệng cô ấy lại.

Lâm Dữ Mân cười không ngừng.

Cô ấy lại hỏi Trần Chức Hạ: "Tối mai có một buổi tụ tập họp lớp, vừa vặn bây giờ cậu đã quay lại Hoài Viễn rồi, có muốn đi hay không?”

Ban đầu Trần Chức Hạ học mỹ thuật, sau đó thích chụp ảnh, nửa đường chuyển sang chuyên ngành này, đổi sang lớp khác.

Sau khi tốt nghiệp cũng trực tiếp rời khỏi Hoài Viễn, bạn học đại học tụ tập họp lớp cô cũng chưa từng tham gia, vốn dĩ cô cũng không quen biết với ai học cùng lớp, nếu bây giờ cô tới đó, không tránh khỏi có chút xấu hổ. Cô muốn nói không đi, lại nghe Lâm Dữ Mân nói: "Không biết lần này Kỳ Hàng có đến không nữa.”

Nghe thấy lời này, Trần Chức Hạ khó hiểu: "Kỳ Hàng cũng chưa từng tham gia họp lớp?”

"Đúng vậy, từ sau khi tốt nghiệp mỗi một lần tụ tập bạn học, cậu ấy cũng chưa từng tới, với lại hai năm nay cậu ấy cũng rất kỳ quái, giống như đột nhiên biến mất vậy đó, không để lại chút tin tức nào luôn, gần đây mình cũng mới biết cậu ấy ở Hoài Viễn, sớm biết..."

"Vậy khi nào họp lớp?" Trần Chức Hạ ngắt lời Lâm Dữ Mân.

"Hả?"

"Mình đi, thời gian và địa điểm cậu gửi cho mình."

Lâm Dữ Mân nhướng mày, không ngờ Trần Chức Hạ lại đột nhiên muốn đi họp lớp: "Được, vậy đến lúc đó mình sẽ đón cậu.”

Lâm Dữ Mân là giáo viên đại học, lúc này thời gian còn sớm, nhưng sáng mai hai tiết đầu tiên là lớp học của cô ấy, cô ấy phải về sớm nghỉ ngơi, cho nên hai người sau khi ăn cơm xong không tiến hành hoạt động gì khác.

Khi trở về homestay, nhà hàng công cộng ở tầng trệt vẫn còn sáng đèn, một số khách thuê đang ăn khuya.

Nói là nhà hàng, nhưng kỳ thực tương đương với một khu giải trí rộng lớn, Trần Chức Hạ đi tới quầy bar ngồi xuống, lập tức có nhân viên phục vụ đi lên hỏi thăm.

"Cô muốn uống gì?"

Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, lại nhìn chằm chằm máy tính cả buổi chiều, Trần Chức Hạ nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương muốn ngồi một lát liền lên lầu.

Chỉ là giọng nói của người phục vụ này...

Vừa ngẩng đầu lên, đối diện quầy bar quả nhiên là Kỳ Hàng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, hai tay chống lên mặt bàn, đường cong cơ bắp trên hai tay duyên dáng, gân xanh mơ hồ hiện lên.

Vừa nhìn thấy anh, Trần Chức Hạ liền nhớ tới những lời Lâm Dữ Mân nói với cô, đột nhiên tâm phiền ý loạn, trong lòng giống như có thứ gì đó bị chặn lại.

"Tại sao anh lại không đi họp lớp?" Cô cau mày, suy nghĩ trong đầu lộn xộn, thốt lên: "Có phải vì chuyện kia hay không, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến anh, vì sao anh..."

"Trần Chức Hạ."

Kỳ Hàng nhìn ánh mắt cô, sạch sẽ và trong suốt, không có bất kỳ tạp chất nào, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo ẩm ướt, cùng một cỗ ưu thương mà anh không cách nào hình dung ra được.

Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn cách im lặng, giữa bọn họ đã như vậy, không phải một hai câu là có thể giải bày hết.

Kỳ Hàng bưng cho Trần Chức Hạ một ly nước mật ong, đặt ở trước mặt cô: "Uống xong thì trở về ngủ.”

"Kỳ Hàng." Âm thanh Trần Chức Hạ rất nhẹ: "Anh đúng là một kẻ nhát gan.”

Trần Chức Hạ trở lại phòng, uống rượu dường như khiến cô càng thêm phiền lòng.

Cô không bật đèn, quần áo cũng không thèm thay, đi thẳng vào phòng ngủ, sau đó nằm lên giường.

Nhưng trằn trọc hồi lâu, cô vẫn không ngủ được.

Trong đầu vẫn nghĩ đến hình ảnh Kỳ Hàng lái xe đưa cô đến phố ăn vặt, đôi môi mỏng của anh mím chặt, sống mũi cao thẳng, hai tay cầm vô lăng, gân xanh hữu lực trên mu bàn tay hơi nhô lên, nhìn chăm chú vào con đường phía trước.

Đã nhiều năm không gặp, nhưng anh vẫn như cũ, thậm chí so với trước kia càng thêm đẹp trai trưởng thành.

Sự khác biệt duy nhất, có lẽ ngay cả chính Trần Chức Hạ cũng không rõ, vì sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, làm công việc không thích hợp với anh, lái một chiếc xe rách nát chở hàng cho người khác, quả thực khác biệt một trời một vực so với trước kia.

Trần Chức Hạ càng nghĩ càng phiền lòng, cô xoay người lại, vùi đầu vào trong chăn, ép mình ngủ.

Bên này Trần Chức Hạ đi rồi, Kỳ Hàng đứng ở phía sau quầy bar, thật lâu không nhúc nhích.

Trần Chức Hạ vừa mới nói xong, hơn nữa còn nhắc tới chuyện trước kia, giống như một cái gai nhỏ, vẫn đâm sâu vào trong trái tim anh.

Khi nói chuyện, hàng mi của cô gái nhỏ cụp xuống, khóe mắt vì bi thương mà rũ xuống, giống như một con vật nhỏ đau khổ bị oan ức.

Kỳ Hàng thở ra từng hơi tức giận nặng nề trong ngực, buông đồ trong tay xuống, gọi một nhân viên phục vụ khác tới, còn mình thì rời khỏi quầy bar.

  -

Đêm hôm sau, Lâm Dữ Mân lái xe đến nhà nghỉ đón Trần Chức Hạ.

Cô ấy nhìn trang phục của Trần Chức Hạ, có chút ghét bỏ nói: "Bây giờ dẫu gì cậu cũng là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, đi học lớp mà ăn mặc tùy ý như vậy.”

Trần Chức Hạ thắt dây an toàn: "Cả ngày hôm nay mình ở bên ngoài chụp ảnh, chạy loanh quanh một ngày, cũng không đến nỗi đâu.”

Lâm Dữ Mân tấm tắc miệng: "Mệt mỏi như vậy, vậy cậu chuyển nghề đi, đến làm trợ lý cho mình, làm trợ giáo của mình, hoặc là mình nuôi cậu.”

Trần Chức Hạ nhắm mắt tựa lưng vào ghế, cười ra tiếng: "Tập chung lái xe cho kỹ đi, đến nơi thì gọi mình, mình ngủ một lát.”

Nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng nhật bản nổi tiếng ở Hoài Viễn.

Trong phòng đã có rất nhiều người, khi đẩy cửa vào, thanh âm náo nhiệt lập tức dừng lại, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía hai người đang đứng ở cửa.

Trong lúc nhất thời cũng không có ai há miệng nói chuyện, đại bộ phận mọi người đem ánh mắt đặt lên người Trần Chức Hạ, người không thường xuyên đến tụ tập bạn học, hiện giờ đột nhiên lại đến, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.

Lâm Dữ Mân dẫn đầu mở miệng, phá vỡ sự im lặng: "Thế nào? Lâu rồi không gặp, lại không nhận ra mình à?”

Lập tức có người tiếp lời: "Sao lại không biết, ai lại không biết Lâm đại mỹ nữ a!”

“Quên ai cũng không thể quên Lâm đại mỹ nữ!”

Tay Lâm Dữ Mân khoa tay múa chân trước ngực Trần Chức Hạ: "Người này không cần mình giới thiệu nhiều đi, coi như là bạn học cũ của chúng ta.”

"Quen biết, nhiếp ảnh gia lớn!"

“Người nổi tiếng, hôm nay xem như đã gặp được ha ha ha ha!”

Sau khi uống ba hiệp, không khí một lần nữa trở lên sôi nổi, trong phòng lại náo nhiệt hẳn lên.

"Nhiếp ảnh gia Trần, cậu là một người nổi tiếng, trong đám người chúng ta, ngoại trừ Kỳ Hàng, cậu chính là người lợi hại nhất."

Người đàn ông nói chuyện mặc âu phục, đeo kính, tên là Trâu Lỗi.

Trên bàn mỗi người đều có một lọ rượu sake nhỏ trong tay, bữa tiệc bắt đầu không bao lâu, Trâu Lỗi đã uống hai ba bình, mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng bắt đầu lươn lẹo.

Anh ta ngồi đối diện Trần Chức Hạ, nở nụ cười bóng bẩy: "Chẳng qua tôi nhìn thấy hot search hôm nay, nói sau lưng cậu có chút quan hệ không tốt, nhưng tôi cũng nhìn những bức ảnh cậu chụp rồi, quả thật, nhìn chả khác gì một hỗn độn!”

"Tôi nghĩ phụ nữ như cậu, tốt nhất là không nên theo cái nghề này, mỗi ngày phải chạy đôn chạy đáo dưới ánh đèn sân khấu, còn không thì chạy khắp thế giới đi đón gió*, còn không bằng tìm một công việc an ổn!"

*Ý nói bận rộn chỉ ở ngoài đường.

Đối với Trâu Lỗi này, Trần Chức Hạ chẳng có ấn tượng gì, Lâm Dữ Mân ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Nghe nói bạn gái cũ của cậu ta cũng là một nhiếp ảnh gia, cậu ta cầu hôn thì bị bạn gái từ chối, hiện tại vừa mới chia tay.”

Người trong phòng đều không nói gì, ánh mắt họ phiêu động qua lại giữa hai người.

Hai năm gần đây trên mạng quả thật rất nhiều bài đánh giá không tốt, thậm chí còn có người lời ra tiếng vào xem thường cô, thậm chí còn xúc phạm đến nhân cách của cô, Trần Chức Hạ chưa từng để ý đến điều mấy điều đó, dù sao náo loạn một hai ngày là xong.

Thỉnh thoảng có một số phóng viên dò hỏi và âm thầm châm chọc cô, nói bóng hỏi gió vờ như quan tâm cô.

Nhưng tối nay, đây là lần đầu tiên cô bị chỉ trích thẳng mặt như vậy.

Trâu Lỗi còn đang không ngừng nói luyên thuyên, ngôn ngữ càng ngày càng không tôn trọng người khác, bên cạnh có vài người nhắc nhở anh ta, họ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nhưng bị anh ta hất văng tay trở về.

Lâm Dữ Mân định bác bỏ nhưng bị Trần Chức Hạ đè tay lại.

Cô bình tĩnh ngồi, cười cười, uống cạn sạch rượu trong ly rượu nhỏ, sau đó lại đổi cái ly lớn dùng để uống nước giải khát, rót đầy một chén rượu, hướng về phía mặt Trâu Lỗi. 

Hất thẳng.

Bị toàn bộ chén rượu hất lên mặt, âm thanh hùng hùng hổ hổ đối diện cũng im bặt, Trâu Lỗi không nghĩ tới nhìn Trần Chức Hạ mềm mại nhu thuận, bình dị gần gũi, giờ phút này sẽ đối xử với anh ta như vậy.

Trâu Lỗi không thể tưởng tượng nổi chỉ vào cô, tức giận đến nói không nên lời: "Cô… cô..."

Bình thường Trần Chức Hạ nói chuyện với người khác luôn nhẹ nhàng mềm mỏng, nhưng giờ phút này mang theo vài phần lạnh nhạt: "Uống đủ chưa?”

Những người khác đều kinh hãi không biết nói cái gì, có người tỉnh táo lại bắt đầu xoa dịu bầu không khí: "Chức Hạ, cậu đừng so bì với cậu ta, cậu ta uống say, lời nói ra đều là lời nhảm nhí."

"Trâu Lỗi, cậu say rồi, bình tĩnh một chút đi."

Trâu Lỗi đỏ mắt, khuôn mặt anh ta trở nên dữ tợn, nghe không lọt tai bất cứ lời khuyên giải nào, anh ta không suy nghĩ mà cầm lấy một chai rượu rỗng ném tới trước mặt Trần Chức Hạ.

"Bùm——"

Trong lúc thất thần, Trần Chức Hạ nhìn thấy chai rượu đập vào đĩa cơm trước mặt mình, mảnh thủy tinh bay tán ra bốn phía.

Cô theo bản năng đưa tay ra muốn chặn lại, nhưng giây tiếp theo lại bị người kéo lên, ngã vào một vòng ôm sạch sẽ, ấm áp mà phóng khoáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play