CHƯƠNG 33: QUAY VỀ NHÀ HỌ KHƯƠNG!
Tuy nhiên, cú tát này của Khương Kiều Diễm lại hụt, bị Tiêu Phong siết chặt giữa không trung!
“Cô đang muốn tìm cái chết à?” Tiêu Phong cất giọng lạnh lùng, giọng nói không quá lớn, nhưng đủ để khiến người khác sợ hãi!
“Tiêu Phong! Ở đây không có chuyện của anh, mau cút đi cho bà!” Khương Kiều Diễm không phải là người có tinh tính tốt, ngay lập tức giận dữ quát mắng!
Tiêu Phong cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, trên người toát lên một tia sát ý mãnh liệt!
Khương Kiều Diễm bị dọa đến mức hoảng sợ, cô ta vội vàng lùi lại về phía sau, rùng mình một cái: “…Anh muốn làm gì?”
Ngay khi Tiêu Phong định ra tay để dạy dỗ cái người không biết trời cao đất dày tên Khương Kiều Diễm này thì Khương Uyển Đồng đột nhiên kéo anh lại, lắc đầu nói: “Tiêu Phong, đừng, anh đã hứa với em rồi mà, đừng làm bừa.”
Nghe vậy, Tiêu Phong thở dài bất lực, sau đó buông tay ra.
Khương Kiều Diễm thoát khỏi nguy hiểm, vội vàng nấp sau lưng Khương Chính Thuần, xoa xoa cổ tay bầm tím do bị Tiêu Phong siết chặt, khóc lóc nói: “Ông nội, ông xem, bây giờ Khương Uyển Đồng càng ngày càng không xem cháu ra gì cả…”
Khương Uyển Đồng cũng không ngừng cúi người xin lỗi: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu đã để ông đợi lâu.”
“Hừ!” Khương Chính Thuần hừ lạnh một tiếng, nói: “Khương Uyển Đồng, tôi đã đích thân tới đây rồi. Nhà họ Khương tôi muốn lấy dự án hợp tác của tập đoàn Lợi Dân!”
Khương Uyển Đồng nhìn Tiêu Phong với vẻ mặt cầu xin: “Tiêu Phong, em cũng không hiểu những cái đó, giao cho ông nội nhé? Ông nội cũng đã đích thân đến đây rồi…”
Khương Uyển Đồng vẫn nghĩ cho Khương Chính Thuần, vẫn nghĩ cho nhà họ Khương.
Tuy nhiên, Tiêu Phong nói: “Giao cho bọn họ cũng được thôi, nhưng điều kiện đã giao kèo thì không thể thay đổi.”
Nghe vậy, sắc mặt của Khương Chính Thuần tối sầm xuống, lông mày cau chặt lại.
Khương Kiều Diễm nghe được những lời này thì ngay lập tức nổi trận lôi đình, hét lớn: “Đừng có nằm mơ! Có thể để cho mấy người trở về nhà họ Khương đã là giới hạn của chúng tôi rồi! Những điều kiện khác tuyệt đối không thể!”
“Vậy được, Uyển Đồng, chúng ta đi thôi.” Tiêu Phong kéo tay Khương Uyển Đồng, xoay người rời đi.
Điều này khiến Khương Chính Thuần trở nên lo lắng, lập tức ông ta lạnh lùng nói: “Khương Kiều Diễm, quỳ xuống xin lỗi nó!”
“Hả? Ông nội, không đời nào! Cháu không muốn xin lỗi con tiện nhân này!” Khương Kiều Diễm tức giận, giậm chân với vẻ mặt ủy khuất.
“Nếu cháu không xin lỗi, vậy thì cút ra khỏi nhà họ Khương!” Khương Chính Thuần cũng phát cáu, nhà họ Khương của ông ta nhất định phải có được dự án hợp tác này, bất kể lớn hay nhỏ, cũng là hợp tác với tập đoàn Lợi Dân!
Đứng sau tập đoàn Lợi Dân này chính là thủ lĩnh của quân đội đóng quân ở Tô Hàng-Hàn Lợi Dân!
Có thể nói đây là cơ hội ngàn năm có một cho nhà họ Khương!
Khương Kiều Diễm không cam lòng, oán hận trừng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phong, sau đó không tình nguyện mà đứng trước mọi người quỳ xuống trước mặt Khương Uyển Đồng, lạnh lùng nói: “Uyển Đồng, chị xin lỗi, trước đây là chị sai, xin hãy tha thứ cho chị. Dự án hợp tác lần này xin hãy giao cho nhà họ Khương.”
Khương Uyển Đồng không nỡ nhìn thấy cảnh này, vội vàng bước tới đỡ Khương Kiều Diễm đứng dậy, nói: “Chị, mau đứng lên đi, em đồng ý với chị…”
Khương Kiều Diễm hừ lạnh một tiếng, đứng dậy hất tay Khương Uyển Đồng ra, không nói gì, bước sang một bên, ánh mắt đầy oán hận nhìn cô!
Gia đình ba người của Khương Bân Bân lẩn trốn trong đám đông vì sợ Tiêu Phong nhìn thấy.
Bọn họ vốn dĩ nghĩ rằng mọi chuyện đã sắp kết thúc, thế nhưng đột nhiên Tiêu Phong chỉ vào họ, nói: “Còn ba người bọn họ!”
Vào lúc ấy, Từ Phân gần như ngất xỉu!
Nếu phải xin lỗi con nhỏ đáng ghét đó trước mặt nhà họ Khương thì thật quá mất mặt! Sau này bà ta làm sao có thể ở cùng với người nhà họ Khương?
“Ba, không thể…” Từ Phân vừa định mở miệng nói, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Khương Chính Thuần khiến bà ta giật mình hoảng hốt!
Khương Uyển Đồng cũng vội vàng kéo cánh tay của Tiêu Phong, lo lắng khuyên ngăn: “Tiêu Phong, đừng làm loạn nữa, dù sao họ cũng là ba mẹ của em.”
Tuy nhiên, Tiêu Phong nói: “Nếu như em muốn quay lại nhà họ Khương, muốn không bị ức hiếp nữa thì em bắt buộc phải nhận những lời xin lỗi này! Đây là bọn họ phải trả cho tội của chính mình! Đừng quên lúc trước họ đã đối xử với em và Giai Giai như thế nào!”
Khi nghe những điều này, Khương Uyển Đồng im lặng không nói gì.
Từ Phân bất lực, vội vàng cười nói: “Con gái, mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi, con tha thứ cho mẹ nhé.”
“Chị, em xin lỗi, trước đây là do em trai hồ đồ, em hứa sau này sẽ coi chị là chị ruột của em!” Khương Bân Bân vội vàng cười, vẻ mặt đó giống hệt như thái giám thời xưa.
Khương Uyển Đồng nhanh chóng đồng ý: “Mẹ, Khương Bân Bân, không cần xin lỗi, con không sao, con tha thứ cho hai người.”
Chỉ còn lại Khương Kỷ, ông ta thở dài, bất chấp tất cả nói: “Uyển Đồng, ba xin lỗi con.”
Nghe thấy câu này, Khương Uyển Đồng không kìm được cảm xúc của mình, cô đưa tay che miệng bật khóc, lao vào vòng tay của Khương Kỷ: “Ba, Uyển Đồng xin lỗi ba, Uyển Đồng đã làm ba thất vọng rồi, huhuhu… Uyển Đồng rất nhớ ba, rất nhớ mọi người…”
Hai mắt Khương Kỷ đỏ hoe, khóe mắt đọng nước. Dù nói sao thì Khương Uyển Đồng cũng là con gái ruột của mình, làm ba thì sao có thể không thương cô được chứ?
Chỉ là ở trong nhà họ Khương, ông ta vốn dĩ không có tiếng nói, ông ta không thể làm chủ chuyện gì cả! Trong nhà lại có một con hổ cái như Từ Phân, Khương Kỷ chỉ có thể giữ cảm xúc của ông ta trong lòng mà tự mình chịu đựng.
Từ Phân thấy Khương Kỷ và Khương Uyển Đồng đang ôm nhau, trên mặt lộ ra nụ cười, trong lòng đã sớm nghĩ ra một kế hoạch độc ác nhắm vào Khương Uyển Đồng.
Bà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để Khương Uyển Đồng sống yên ổn! Càng không thể để Khương Uyển Đồng uy hiếp địa vị của Khương Bân Bân-con trai của bà ta trong nhà họ Khương!
Sau một lúc xin lỗi, nhà họ Khương cũng chuẩn bị đón Khương Uyển Đồng và Giai Giai về nhà.
Cũng chính vào lúc này, Từ Phân bất ngờ hỏi: “Uyển Đồng, sơn trang này là của ai?”
Câu hỏi này vừa thốt ra đã lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ người nhà họ Khương, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Khương Uyển Đồng cười giải thích: “À, Tiêu Phong nói là của bạn anh ấy, cho con ở tạm vài ngày.”
“Bạn của nó? Con chó không chủ như nó lấy đâu ra bạn?” Từ Phân nghi ngờ hỏi.
Khi những người nhà họ Khương kia nghe nói bọn họ chỉ ở tạm thì bọn họ ngay lập tức mất hứng, lên xe rời đi.
Đồng thời, bọn họ cũng biết Khương Uyển Đồng vẫn là Khương Uyển Đồng cái gì cũng không có, Tiêu Phong cũng vẫn là một kẻ xuất ngũ nghèo nàn!
Một gia đình ba người như vậy, cho dù được trở về nhà họ Khương cũng không thể khơi mào nên sóng gió gì, không cần sợ hãi, không đáng đề phòng!
Khương Uyển Đồng chưa kịp giải thích thì Từ Phân đã quay đầu rời đi, giống như nếu như ở lại thêm một lúc nữa thì không khí sẽ đều là mùi hôi thối!
Khương Bân Bân khạc một bãi nước bọt, lẩm bẩm nói: “Xì! Còn tưởng rằng chị nằm trong danh sách những người giàu có, hóa ra cũng chỉ là cáo mượn oai hùm!”
Nói xong, anh ta cũng quay đầu bỏ đi, thái độ hoàn toàn khác hẳn thái độ nhận lỗi lúc trước đó.
Nhìn thấy người nhà họ Khương đã đi hết, Khương Uyển Đồng cảm thấy rất thất vọng, cô bất lực nhìn Tiêu Phong nói: “Tiêu Phong, có phải là em quá mềm lòng rồi không?”
Tiêu Phong cười cười, ôm lấy bờ vai mềm yếu của Khương Uyển Đồng: “Cũng vì như thế mà anh mới thích em. Đừng nghĩ nhiều nữa, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta cùng nhau trở về nhà họ Khương.”
Khương Uyển Đồng gật mạnh đầu, cô đã đợi ngày này quá lâu rồi, tâm trạng rất kích động, cả ngày đều nở nụ cười trên mặt.
Lúc bọn họ ngồi xe đến biệt viện nhà họ Khương, trước cửa không có người nào chào đón, Khương Uyển Đồng có chút thất vọng, nhưng cô vẫn rất vui mừng, kéo Tiêu Phong, vui vẻ nói: “Em dẫn anh đi tham quan nhà của em một chút nha!”
Sau đó, Khương Uyển Đồng giống như một con chim sơn ca vui vẻ dẫn Tiêu Phong đi dạo quanh biệt uyển nhà họ Khương, có rất nhiều nơi Khương Uyển Đồng đã quên mất, cách bài trí cũng đã thay đổi rất nhiều.
Tiêu Phong bế Giai Giai suốt quãng đường đi, nở nụ cười nhìn Khương Uyển Đồng vui vẻ dưới ánh mặt trời.
Đây là lần đầu tiên trong những ngày qua anh nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt của Khương Uyển Đồng.
Buổi tối, ở phòng khách của nhà họ Khương, yến tiệc tối bắt đầu.
Tối nay đều có con cháu chính thống của nhà họ Khương tham dự bữa tiệc, ngồi lấp đầy một bàn lớn.
Khi bọn họ nhìn thấy Khương Uyển Đồng với Tiêu Phong bế Giai Giai đi vào phòng khách thì trên mặt họ lộ đầy vẻ ghét bỏ và khinh thường.
“Bọn họ thật là không biết xấu hổ, còn đến đây tham dự yến tiệc cơ đấy!”
“Haha! Không phải tưởng rằng mình ở nhà họ Khương thì chính là người nhà họ Khương rồi đấy chứ? Cũng không biết nhìn lại xem bản thân là ai!”
“Xuỵt! Nói nhỏ thôi, Tiêu Phong đó là một kẻ lỗ mãng! Khương Kiều Diễm với Khương Bân Bân từng bị anh ta đánh rồi đấy!”
Đối mặt với sự giễu cợt của mọi người, Khương Uyển Đồng với Tiêu Phong chỉ có thể ôm Giai Giai ngồi ở một bên cái bàn nhỏ!