CHƯƠNG 60: CHỈ VÌ GIAI GIAI PHẢI CÓ MỘT NGƯỜI BA
Không lâu sau, Ngô Khoan Nghiệp dẫn Khương Kiều Diễm, xách theo hai valy tiền đi đến sơn trang của Trịnh Thiên Thái.
“Anh tìm ai?!” Vệ sĩ đứng trước của sơn trang hung dữ cản Ngô Khoan Nghiệp lại.
Ngô Khoan Nghiệp khom lưng uốn gối nói: “Xin chào anh, tôi đến thăm Thiên gia, nhờ anh thông báo giúp tôi, chỉ cần nói tôi là bạn của anh Vương Đại Hải, tôi tên Ngô Khoan Nghiệp, là cậu chủ của tập đoàn Ngô Thị.”
Vệ sĩ có cơ thể cao lớn đứng gác trước cửa nhìn Ngô Khoan Nghiệp bằng ánh mắt lạnh lùng nói: “Biết rồi, chờ!”
Nói xong, anh lập tức xoay người vào trong báo cáo.
Lúc này Khương Kiều Diễm đang kéo tay Ngô Khoan Nghiệp, trong lòng có hơi e dè và sợ hãi.
Dù sao đây chính là nơi ở của Thiên gia ở Tô Hàng, cực kỳ hoa lệ đắt đỏ, người bình thường không thể vào được!
“Cậu Ngô, anh nói xem Thiên gia có gặp chúng ta không?” Khương Kiều Diễm khẽ hỏi.
Ngô Khoan Nghiệp cười nói: “Cứ yên tâm đi, anh Hải là bạn của anh, hôm nay chắc chắn ông ấy sẽ gặp anh. Hơn nữa tập đoàn Ngô Thị của chúng ta cũng có dánh tiếng ở Tô Hàng, ông ấy không thể không gặp.”
Mới vừa nói xong, người vệ sĩ đi thông báo lúc nãy cũng đã quay về!
Nhưng lần này anh ta không quay về một mình, mà lại dẫn theo bảy tám tên vệ sĩ cầm gậy gộc, hùng hổ xông đên, chỉ vào Ngô Khoan Nghiệp tức giận hét to: “Thiên gia ra lệnh! Đánh cho tôi! Đánh đến gần chết mới thôi!”
Ngô Khoan Nghiệp thấy cảnh này, lập tức ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng vì sao lại thế này, đã bị bảy tám người vây quanh gạt ngã xuống đất, đánh cho một trận!
“A a a! Đừng đánh, đừng đánh vào mặt! Các anh nhận lầm người rồi! Tôi là Ngô Khoan Nghiệp, là cậu chủ của tập đoàn Ngô Thị, tôi đến gặp Thiên gia, anh Hải là bạn của tôi… a a a, đừng đánh đừng đánh, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
Ngô Khoan Nghiệp ngã trên mặt đất, ôm đầu kêu gào thảm thiết liên tục!
Nhưng đám người này đánh rất ác, dùng sức tay đấm chân đá đập gậy, tiếng kêu la thảm thiết của Ngô Khoan Nghiệp quanh quẩn khắp cửa cả sơn trang!
Khương Kiều Diễm sợ đến gương mặt xinh đẹp trắng bệch, xông lên định cản đám tay đấm này lại, hô: “Mấy người dừng tay! Dừng tay lại! Anh ấy chính là cậu chủ của tập đoàn Ngô Thị, mấy người chắc chắn đã lầm người rồi!”
Bốp!
Nào ngờ, một tên vệ sĩ lập tức xoay người hất tay tát thẳng qua, đánh Khương Kiều Diễm ngã xuống đất, nổi giận nói: “Đừng tự rước chuyện vào người!”
Khương Kiều Diễm sợ đến mức ôm mặt chạy sang một bên, Bên này, Ngô Khoan Nghiệp cũng giãy dụa bò dậy, mặt mũi bầm dập cướp đường mà chạy, sau đó chui vào xe, lập tức đạp chân ga, kêu la chạy mất!
Mà Khương Kiều Diễm nhìn thấy Ngô Khoan Nghiệp lái xe chạy mất cũng luống cuống, chạy theo sau hô: “Ngô Khoan Nghiệp, anh đừng đi! Còn em nữa này! Ngô Khoan Nghiệp, mẹ nó anh về đây cho bà!”
Một trận náo nhiệt nhanh chóng kết thúc.
Lúc này Ngô Khoan Nghiệp đã ra khỏi bệnh viện, được cấp dưới nâng, mặt sưng vù, chân cũng quấn băng vải và thạch cao.
“Ui cha cha, đau chết mất, mẹ bà nó, Trịnh Thiên Thái điên rồi à…” Ngô Khoan Nghiệp ngồi vào xe, vừa định đóng cửa lại, một bàn tay dính đầy bùn đất đè lên cánh cửa, sau đó Khương Kiều Diễm hùng hùng hổ hổ, quần áo tả tơi chui vào trong xe, tức giận nhìn chằm chằm Ngô Khoan Nghiệp, quát lớn: “Tên họ Ngô kia! Mẹ nó anh dám quăng bà ở đó, có ý gì hả?!”
Lúc này Ngô Khoan Nghiệp cũng đau đầu, giải thích nói: “Kiều Diễm, không phải anh bỏ mặc em, em cũng thấy rồi đó, một đống người đuổi theo đánh anh, nếu anh dẫn em theo, lỡ làm em bị thương cùng thì biết làm sao đây? Anh đang hấp dẫn hỏa lực của bọn họ mà.”
Khương Kiều Diễm nghe thế, vén mái tóc đầy bùn và mồ hôi lên, vô cùng đau lòng nhìn Ngô Khoan Nghiệp bị băng bó thành bánh chưng, nói: “Thật sao? Hu hu hu, em biết mà, cậu Ngô thương người ta nhất, xin lỗi, bé cưng của em, em trách oan anh rồi, anh đau không?”
Ngô Khoan Nghiệp kêu ui da thảm thiết, nói: “Đau đau đau…”
Khương Kiều Diễm nghe vậy tức giận nói: “Cậu Ngô, anh nói xem hôm nay có phải ông ta bị điên rồi không? Sấo chưa gặp anh mà đã kêu người đánh nh rồi?”
Ngô Khoan Nghiệp cũng đau đầu nói: “Chắc chắn có hiểu lầm gì rồi, chờ anh về phải điều tra cho rõ, ui da, đưa anh về nhà trước đi…”
Lại nhìn xem bên phía Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng, Tiêu Phong đang nấu cơm chiều, Giai Giai ngồi dưới đất phòng khách chơi ghép hình.
Lúc này, Khương Uyển Đồng cũng mệt mỏi từ bên ngoài quay về, mắt đỏ bừng, hình như trên mặt còn có dấu tay đỏ ửng, cô vừa vào nhà là đi thẳng vào phòng ngủ, nhốt bản thân ở trong đó.
Tiêu Phong có hơi nghi ngờ, bưng đồ ăn lên bàn, nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước cửa phòng ngủ, gõ cửa nói: “Uyển Đồng, ra ăn cơm.”
Không ai trả lời, hình như trong phòng còn có tiếng khóc khe khẽ.
Tiêu Phong nhíu chặt mày, nhẹ nhàng mở cửa ra, trở tay đóng cửa lại, đi đến sau lưng Khương Uyển Đồng đang nằm rạp trên bàn khóc nức nở, cẩn thận hỏi: “Sao vậy?”
Khương Uyển Đồng lập tức ngồi dậy, lau nước mắt, ráng gượng cười, đứng dậy đi lướtqua người Tiêu Phong, nói: “Không có gì, đi ra ngoài ăn cơm thôi.”
Trên bàn cơm, Khương Uyển Đồng cũng buồn bả không vui, không có chút thèm ăn nào.
Tiêu Phong nhìn Giai Giai, Giai Giai lập tức hiểu ý, nghiêng đầu hỏi: “Mẹ ơi, mẹ bị làm sao vậy? Mắt đỏ hoe, mẹ khóc sao? Có ai ăn hiếp mẹ hả? Mẹ mau nói cho ba, ba là siêu nhân, ba có thể đánh người xấu bỏ chạy.”
Khương Uyển Đồng cười cười, ôm Giai Giai vào lòng, nhéo mũi cô bé nói: ‘Con cũng nghịch ngợm thật, không có ai ăn hiếp mẹ cả, chỉ là dạo gần đây mẹ hơi mệt mà thôi.’ Giai Giai nghiêng đầu, cầm đồ chơi mới của cô bé đưa cho Khương Uyển Đồng: “Mẹ ơi, đây là đồ chơi của Giai Giai, cho mẹ chơi. Giai Giai không muốn thấy mẹ khóc, nếu mẹ mệt thì mẹ phải nghỉ ngơi cho tốt nha.”
Khương Uyển Đồng yêu thương sờ đầu Giai Giai, ôm chặt lấy cô bé.
Tiêu Phong cũng múc một chén canh cho Khương Uyển Đồng, hỏi: “Thật sự không có việc gì sao? Có thể tâm sự với anh.’ Khương Uyển Đồng ngước mắt nhìn Tiêu Phong nói: “Tiêu Phong, cảm ơn anh đã giúp đỡ em bấy lâu nay. Nhưng hai chúng ta vốn không có tình cảm, giữa chúng ta cũng không có tốt đẹp như anh tưởng tượng, em cũng không có bao nhiêu tình cảm với anh. Đăng ký kết hôn với anh cũng chỉ là vì Giai Giai, bởi vì anh là ba của con bé. Em không muốn suốt đời Giai Giai không có ba, anh hiểu không?”
Nói đến đây, Tiêu Phong run rẩy, xấu hổ cười nói: “Uyển Đồng, sao em lại nói vậy?’ Khương Uyển Đồng lau đi giọt nước mắt vừa rơi khỏi khóe mắt, mắt và mũi đều đỏ ửng, hít sâu, vẻ mặt phức tạp nói: “Không có gì, như những gì anh nghe thấy đấy. Xin lỗi, Tiêu Phong, tuy anh đã giúp em rất nhiều, nhưng em vẫn không thể chấp nhận anh được.”
Không khí im lặng, trở nên vô cùng lạnh lùng.
Tiêu Phong ngồi trước bàn ăn, trong lòng vô cùng áy náy, môi run rẩy một lúc lâu, vô cùng tự trách nói: “Xin lỗi, là lỗi của anh, những tổn thương đối với em vào năm năm trước, anh nhất định sẽ bù đắp lại cho em. Uyển Đồng, tin anh, anh chắc chắn sẽ cho em và Giai Giai tương lai hạnh phúc nhất.”