CHƯƠNG 12: NHÀ HỌ KHƯƠNG!
Trận bão táp này đã khiến không ít thế lực ở Tô Hàng đều cảm nhận được áp lực chưa từng có, cả Tô Hàng đều bắt đầu trở nên vô cùng căng thẳng!
Mà trong phòng làm việc của tổng cục chấp pháp Tống Hậu Lương, lúc này ba người chú nhà họ Kim, khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên sofa, nhìn Tống Hậu Lương ở trước mặt, lạnh giọng nói: “Tống tổng tư, lần này nhà họ Kim chúng tôi phải tổ chức một hoạt động lớn, khu vực tổ chức hoạt động chính là những phạm vi trên bản đồ kia, những khách tham gia hoạt động có khoảng hai nghìn người, hi vọng người của Tống tổng tư ngày hôm đó không cần xuất hiện trong phạm vi 10m quanh nhà họ Kim chúng tôi, nếu như Tống tổng tư nghe thấy bất kỳ âm thanh không tốt này cũng phải đợi hoạt động của nhà họ Kim chúng tôi kết thúc mới được đi vào! Nếu không, tôi không biết đến lúc đó có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mà chúng tôi không thể kiểm soát được không!”
Ngang ngược, vô lễ, uy hiếp!
Vẻ mặt của Tống Hậu Lương trở nên vô cùng u ám, đột nhiên đập bàn một cái, hét lên: “Kim Hải! Đây là tổng cục chấp pháp, không phải nhà họ Kim các ông! Ông lại dám uy hiếp tôi! Có tin, tôi lập tức gọi người bắt các ông lại không!!!”
Tức giận rồi!!!
Trong lòng Tống Hậu Lương muốn nổ tung! Nhà họ Kim này thật sự quá ngông cuồng rồi! Quá kiêu ngạo rồi!
Lại dám không xem một người đường đường là tổng cục chấp pháp của Tô Hàng như ông ta ra gì!
Bọn đang nhảy múa trên lưỡi dao sao, đây là coi thường vương pháp sao!!!
“Haha, Tống tổng tư, đương nhiên là chúng tôi tin! Nhưng, ngài đừng quên, nhị gia nhà họ Kim chúng tôi là người của phân khu chiến bộ Tỉnh G của Đông Nguyên Chiến Khu! Hơn nữa, nhà họ Kim chúng tôi cũng không làm chuyện gì phạm pháp. Chúng tôi chỉ có ý tốt đến để nhắc nhở một chút! Tống tổng tư hi vọng ngài có thể hiểu!”
Kim Hải 56 tuổi kia, lạnh lùng nói, sao đó hất tay áo, trực tiếp dẫn theo vệ sĩ riêng rời đi.
Choảng!
Người vừa đi, Tống Hậu Lương đã đập vỡ cốc trà! Tức giận chỉ vào cửa hét lên: “Láo xược! Đúng là quá láo xược rồi! Nhà họ Kim các ông là cái thá gì! Lại dám cao giọng với tôi!”
Mà lúc này, Triệu Minh đúng lúc đi đến cửa, nhìn thấy Tống Hậu Lương đang vô cùng tức giận, gõ cửa, nói: “Tống tổng tư, sao lại như thế này?”
Tống Hậu Lương nhìn Triệu Minh, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt lạnh lùng hỏi: “Cậu đến đây làm gì? Không phải bảo cậu dẫn theo người trông giữ ở sơn trang sao? Xảy ra chuyện rồi?”
Triệu Minh có chút khó xử nói: “Tống tổng tư, không xảy ra chuyện gì, tôi chỉ muốn đến hỏi xem, những người trong sơn trang kia phải xử lý như thế nào, tôi tận mắt nhìn thấy Kim Cửu của nhà họ Kim bị bọn họ đưa vào trong, ở cửa cũng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Kim Cửu, thật sự vô cùng thảm thiết, chúng ta có phải….”
“Không cần quan tâm! Bảo người của cậu có nghe thấy thì cũng làm như không nghe thấy! Không cần quan tâm đ ến bất kỳ chuyện gì! Chuyện này không phải là chuyện mà cậu và tôi có thể nhúng tay vào! Không nhìn thấy ngay cả Hàn Lợi Dân cũng tự mình đến sao? Đó là nhà họ Kim đang tự tìm cái chết!” Tống Hậu Lương lạnh lùng nói, dường như muốn giải tỏa tất cả sự tức giận trong lòng!
Nói xong câu này, Tống Hậu Lương dường như nghĩ đến điều gì đó, lập tức cầm chiếc mũ trên bàn lên, vội vàng đi ra ngoài!
Triệu Minh cũng không trì hoãn nữa, lại quay về sơn trang.
Mà lúc này Tống Hậu Lương đã ngồi trên chiếc xe chuyên dụng của mình đến chỗ ở của người đứng đầu thành phố Tô Hàng Tô Khải Minh, một ngôi biệt thự nhỏ bình thường, còn ngăn cách trên dưới.
“Tô thị, lúc nãy người nhà họ Kim đến tìm tôi, yêu cầu người của tôi mấy ngày này không được xuất hiện trong phạm vi mười mét xung quanh nhà họ Kim, ngài nói, tôi phải làm sao?” Tống Hậu Lương đứng phía sau Tô Khải Minh hỏi, trong mắt lóe lên một tia tức giận, là sự tức giận đối với nhà họ Kim!
Tống Hậu Lương biết rất rõ, dù sao đây cũng là Tô Hàng, Tô Khải Minh vẫn là người có tiếng nói nhấ!
Cho dù là người của Bắc Lương, thân phận cao không thể bám víu vào, nhưng ở Tô Hàng, tất cả hành động đều phải nghe theo Tô Khải Minh!
Lúc này Tô Khải Minh đang nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nheo mắt lại, khuôn mặt nghiêm trọng nói: “Nhà họ Kim đối với Tô Hàng mà nói có phân lượng nhất định, chúng ta có lẽ không động đến được, nhưng lần này bọn họ lại đắc tội với người không nên đắc tội! Rất nhiều chuyện, không cần chúng ta ra tay, vậy thì chúng ta không cần phải ra tay. Bảo người của anh, toàn bộ lưu thủ lại! Trông giữ ở ngoài phạm vi mười mét cho tôi! Một khi có chuyện ngoài ý muốn, tất cả đều phải xông lên!”
“Bắt ai?” Tống Hậu Lương hỏi.
“Đương nhiên là người nhà họ Kim!!!” Tô Khải Minh nói, quay người nói: “Cậu cũng biết lai lịch của tên tiểu tử kia, chính là vua hiện nay của Bắc Lương! Là người mà một nhà họ Kim nhỏ nhoi có thể rung chuyển? Nhà họ Kim không nên ra tay với một cô bé bốn tuổi! Hơn nữa, đó còn là con gái của Bắc Lương Vương! Đó chính là tiểu công chúa của cả Long Quốc!”
“Vâng!” Tống Lượng Hậu cao giọng trả lời, cũng không chậm trễ, vội vàng rời khỏi căn biệt thự nhỏ.
Mà Tô Khải Minh đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng, khuôn mặt nghiêm trọng nghìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Sắp thay trời rồi.”
Mà ở Lãng Nguyệt sơn trang, Tiêu Phong đang ngồi trong sân với Khương Uyển Đồng đã tỉnh lại, hít thở không khí trong lành.
Khương Uyển Đồng vẫn luôn nhìn Tiêu Phong, vành mắt đỏ hoe, cô muốn đem thời gian năm năm qua xem hết một lần.
Tiêu Phong nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo của Khương Uyển Đồng, trìu mến nói: “Uyển Đồng, xin lỗi, từ nay về sau, có anh ở đây, sẽ không có ai có thể bắt nạt em và Giai Giai nữa, tin tưởng anh, tin tưởng anh.”
Khương Uyển Đồng ừ một tiếng, gật đầu, nước mắt đã rơi từ lâu, sau đó dựa vào lòng Tiêu Phong, nói: “Tiêu Phong, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu Giai Giai….”
Nhưng, cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, tràn đầy sự lo lắng và quan tâm hỏi: “Đúng rồi, anh trở về kiểu gì? Kim Chính Sơn không làm khó anh chứ? Anh có bị thương không?”
Đó là tam gia nhà họ Kim, thủ đoạn rất độc ác, làm sao Tiêu Phong có thể bình an vô sự đi ra chứ?
Năm năm rồi, Khương Uyển Đồng đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mắt có vài phần duyên phận, đột nhiên trở nên vô cùng thần bí, trở thành người mà mình không thể nhìn thấu được.
Tiêu Phong cười, nói: “Năm năm trước, anh nghe lời em, vẫn luôn đi về phía Nam, sau này tham gia vào quân đội, anh làm việc trong chiến đội, học được một ít thân thủ, mấy người Kim Chính Sơn kia đều là mấy tên côn đồ lưu manh, không phải là đối thủ của anh. Yên tâm đi, chuyện của nhà họ Kim, anh sẽ giải quyết, em cứ yên tâm ở đây dưỡng thương, ở cùng với con gái của chúng ta.”
Sau khi Khương Uyển Đồng nghe xong, không dễ gì mới thở phào nhẹ nhõm, vô cùng sợ hãi và lo lắng nói: “Tiêu Phong, đưa em về nhà họ Khương, em muốn cầu xin ông nội ra tay, nhà họ Kim không đơn giản như anh nghĩ đâu, anh đánh Kim Cửu bị thương, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh! Em đi cầu xin ông nội, ông nội nhất định sẽ có cách!”
Nói xong, Khương Uyển Đồng vội vàng đứng dậy, nhưng vết thương ở vai phải, cơn đau xé da khiến cô loạng choạng một bước, dựa vào lòng của Tiêu Phong.
Tiêu Phong đau lòng nhìn Khương Uyển Đồng ở trong lòng mình, biết cô không thể không đi, vì vậy nói: “Được, anh đưa em đi.”
Bây giờ trong mắt của Tiêu Phong, Khương Uyển Đồng chính là quân lệnh của anh! Cô nói gì thì mình làm đó!
Cái gì mà vua của Bắc Lương, Khương Uyển Đồng là tất cả của anh! Anh sẽ tin tưởng cô một cách vô điều kiện, phục tùng cô. Anh muốn bù đắp tất cả những gì mình nợ cô trong năm năm qua!
Tiêu Phong tự mình lái xe, không mang theo bất kỳ người nào, đưa Khương Uyển Đồng đến trước cửa nhà họ Khương.
Lại một lần nữa đến đây, trong lòng Tiêu Phong vẫn có chút tức giận, anh nhẹ nhàng dìu Khương Uyển Đồng đi về phía trước, vốn dĩ anh muốn gõ cửa, nhưng Khương Uyển Đồng ra hiệu để tự mình làm.
Kẽo kẹt!
Cửa chính được mở ra từ bên trong, đầu của một người ở thò ra, lúc nhìn thấy Khương Uyển Đồng ở trước cửa, trong mắt anh ta lóe lên sự chán ghét và căm hờn, nhưng lúc nhìn thấy Tiêu Phong ở bên cạnh Khương Uyển Đồng, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên hoang mang và sợ hãi!
“Cô…sao cô lại đến rồi? Ở đây không hoan nghênh các người!” Người ở bất mãn nói một câu, muốn đóng cửa lại!
Ầm!
Tiêu Phong đưa tay ấn lên cánh cửa lớn nặng nghìn cân, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tên người ở kia: “Nếu như người nhà họ Khương vẫn muốn cánh cửa này, thì bảo ông Khương đi ra nghênh đón!!!”
Giọng điệu bá đạo lại lạnh lùng, tên người ở kia cố gắng dùng sức nhưng không thể đóng cánh cửa kia lại dù chỉ nửa phân!
Người đàn ông này, quả thật quá đáng sợ!
“Hừ! Lão phu muốn xem xem, là ai dám làm loạn trước cửa nhà họ Khương chúng ta! Còn bắt lão phu tự mình ra cửa nghênh đón!!!”
Đột nhiên, một âm thanh ầm ầm như sấm, mang theo sự tức giận, truyền đến từ phía sau cánh cửa không xa!