“ Anh Duy, em thật sự yêu anh nên mới làm cho cô ta bỏ đi.”- Mai Ngọc Ánh nói.
“ Hứ, ai cho cô dám chia rẽ tôi và cô ấy hả? Cô có biết là cô ấy với tôi có một đứa con gái không mà dám ỷ lại bắt nạt con bé? Vì cô mà tôi mất hết tất cả, tất cả là do cô.”- anh nói.
Trong khi đó tại Hạ thị
“ Mami, con sắp được gặp baba của con đúng không ạ?”- cô bé hào hứng hỏi
“ Tiểu Anh, có gì mẹ sẽ dẫn con đi gặp ba của con nhé. Ba rất nhớ con đó.”- cô nói.
“ Nghĩa là con có ba rồi à mẹ? Yeah, sướng quá đi ạ.”- con bé nói.
“ Đi thôi con, cậu Minh và dì Kiều đang ở xe rồi đó con yêu.”- cô nói.
“ Vâng ạ.”- cô bé nói.
Tại công ty
“ Trần Khánh Duy, tôi muốn nói với anh một chuyện.”- cô nói.
“ Có chuyện gì thì cô cứ nói đi. Tôi vẫn đang nghe nè.”- anh nói.
“ Thực ra, tiểu Anh là con gái của tôi và anh. Tôi xin lỗi anh đã không nói cho anh chuyện này.”- cô khóc và nói.
“ Em nói gì? Tiểu Anh là con của tôi và em?”- anh ngơ ngác nhìn cô.
“ Đúng vậy. Con bé là con gái của anh và tôi. Kết quả xét nghiệm ADN cho thấy anh và con bé có cùng quan hệ huyết thống.”- cô nói.
Nói xong cô bế tiểu Anh ra chỗ anh.
“ Tiểu Anh, chú này là ba của con. Con gọi ba đi.”- cô nói với con gái.
“ Baba. Ba ơi ... Con nhớ ba...”- cô bé khóc nức nở.
“ Ba xin lỗi hai mẹ con con. Ba thật sự có lỗi với con và mẹ.”- anh nói.
Sau lần đó anh và cô đã làm lành với nhau.
Cô đã chấp nhận tha thứ cho anh. Từ đó lúc nào anh dắt theo đứa bé đi cùng. Và cô bé đã có tên mới là Trần Hạ Minh Anh .
Tại Trần gia
“ Ba, mẹ. Con mang con dâu và cháu nội của hai người về rồi ạ.”- anh nói.
“ Con xin lỗi hai bác.”- cô nói.
“ Bác cảm ơn con vì đã sinh cho Trần gia một đứa cháu nội xinh như thế này.”- bà Trần hạnh phúc nói với cô.
“ Tiểu Anh, con gọi bà nội đi nè. Mẹ của ba đấy.”- anh nói với con gái.
“ Bà nội ạ.”- con bé nói.
“ Ui cha, cháu nội của bà. Ông nhìn nè, con bé chả khác gì thằng Duy nhà mình ý.”- bà Trần mỉm cười nhìn cô bé.
“ Đâu. Đôi mắt nó giống y chang mẹ nó kia kìa.”- ông Trần phản bác.