Cuối tháng 8 sắp bắt đầu huấn luyện quân sự. Du Nhậm vừa được nghỉ hè đã tính thời gian: chơi với ông bà 5 ngày, dạy học thêm tại nhà cho Tiểu Liễu 10 lần... Cô còn ưu tiên thời gian ở bên cạnh Tiểu Tề, nhưng vấn đề là nên giải thích với Du Hiểu Mẫn thế nào về chuyện mình sẽ về trường sớm.
Du Hiểu Mẫn còn lo lắng trước cả con gái, nói mẹ đã hỏi Tiểu Tề có bận vào tháng 7 không? Tiểu Tề nói vẫn có thời gian, đặc biệt là vào cuối tuần: "Tiểu Tề đã đồng ý sẽ giám sát con vượt qua kỳ thi TOEFL trong kỳ nghỉ hè, con ở lại Thượng Hải đăng ký lớp học thêm chuẩn bị thi đi."
"Nhưng con không có ý định đi du học, sao phải thi TOEFL?" Du Nhậm không chịu học thứ vớ vẩn này, cô vui vì có thể trở về Thượng Hải sớm hơn, nhưng vừa vui vẻ chưa được bao lâu đã nhận ra có gì đó không hài lòng: "Hơn nữa... việc học của con tại sao lại cần Tiểu Tề đến giám sát?" Yêu cuồng nhiệt là một chuyện, Du Nhậm cho rằng không nên để chuyện riêng của mình liên lụy đến Tiểu Tề.
Du Hiểu Mẫn nói con không du học cũng phải thi để dự phòng, đừng tưởng vào đại học là có thể thong dong qua ngày. Nhỡ như ngành học vớ vẩn ấy của con không tìm được việc thì sao? Còn không phải sẽ ra nước ngoài học ngành khác? Đặc biệt là Tiểu Tề nói cô ấy đã có chứng chỉ TOEFL, kinh nghiệm đầy mình, có thể dạy kèm cho con.
Trong mắt Du Hiểu Mẫn, Tề Dịch Quả là một cô con gái ưu tú và là thần tượng trưởng thành, cô rất mong muốn Du Nhậm có thể học hỏi thêm từ Tiểu Tề.
"Mẹ đi ngang qua trường trung học luyện thi Đăng Long, tên của bạn cùng lớp con là Hoài Phong Niên phải không? Mẹ thấy tấm băng biểu ngữ, điểm của cô bé nằm trong top 10 của tỉnh, chắc suất vào được Đại học Bắc Kinh đấy." Du Hiểu Mẫn lại phàn nàn Du Nhậm không có tinh thần cạnh tranh. Chỉ cần vào được Thanh Hoa Bắc Đại, con gái cô sẽ không mất rất nhiều tiền vào tay con nhà người khác.
Cảm thấy áy náy vì lợi dụng người ta, Du Nhậm không cãi lại nữa, chỉ đưa ra một điều kiện sau khi nghe Du Hiểu Mẫn thuyết giáo: sẽ không đến lớp huấn luyện, con sẽ tự học: "Nếu để các bạn biết con phải đi học thêm, xấu hổ lắm."
Du Hiểu Mẫn suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, còn cho con gái thêm 5.000 tệ tiền sinh hoạt: "Mẹ đã nói với Tiểu Tề, nếu ký túc xá của con không có điều hòa thì có thể đến ở nhà Tiểu Tề. Ở nhà người ta nhớ phải biết ý, phải tích cực làm việc nhà, cũng phải để ý tiền thuê nhà, không được để người ta chịu thiệt."
Du Nhậm nghĩ đây là trời đang rủ lòng thương sao? Trước đây thậm chí cô còn không có cơ hội gọi điện cho Mão Sinh, bây giờ mẹ cô đang vẫy tiền đuổi cô đến nhà bạn gái. Cô nhìn Du Hiểu Mẫn với ánh mắt không thể tin được: "Đây... đây là mẹ tự yêu cầu đấy nhé."
"Tự mẹ yêu cầu cái gì? Mẹ chỉ muốn tạo điều kiện học tập cho con, tiếng Anh của Tiểu Tề giỏi đến thế, lại còn đang học tiến sĩ, đào đâu ra được một gia sư như vậy?" Tuy nhiên, Du Hiểu Mẫn vẫn nhắc nhở Du Nhậm: "Dạo này Tiểu Tề đang yêu, nếu người ta ra ngoài hẹn hò, con đừng làm bóng đèn đấy."
Cảm thấy trên trán mình có gì đó xanh xanh, Du Nhậm hỏi Tiểu Tề đang hẹn hò với ai?
"Là người con đã gặp trong bữa tối lần trước, con trai của ông Chu ở Bệnh viện Nhân dân Số 2, nghe nói từ hôm đó trở đi hai người họ giao lưu rất tốt." Du Hiểu Mẫn nghe được tin vui này từ người chị em tốt - bà Hà. Bà Hà ưa sĩ diện còn nói thêm: "Cũng chỉ vì hôm đó tình trạng da Quả Quả nhà chị không được tốt, nếu là bình thường..." Để lại nửa câu sau, trên mặt bà Hà hiện lên vẻ kiêu ngạo. Du Hiểu Mẫn bổ sung: "Nếu là tình trạng nhan sắc như bình thường, không biết sau này sẽ có bao nhiêu chàng trai theo đuổi."
"Giao lưu cái gì?" Du Nhậm không hề nghe thấy Tiểu Tề nhắc tới đối tượng xem mắt đó lần nào nữa, cô vô cùng tin tưởng hành động "thằng nào đến đánh lừa thằng nấy" của Tiểu Tề.
"Làm sao mẹ biết được?" Nói đến đây Du Hiểu Mẫn mới lộ ra chân tướng nằm sau những lời tâng bốc của mình: "Bà Hà lần này đúng là có chút... hạ tiêu chuẩn. Cậu bé đó chỉ có bằng cử nhân, Tiểu Tề là tiến sĩ, trình độ học vấn khá chênh lệch, đáng lẽ không nên nóng vội."
Du Hiểu Mẫn không để ý màu xanh của Du Nhậm đã lan từ trán xuống đến mặt, Du Nhậm quay về phòng, lập tức cầm điện thoại lên muốn hỏi Tiểu Tề: "Gần đây chị giao lưu với người đàn ông đó nhiều lắm sao?"
Nhưng tin nhắn vừa viết xong đã xoá đi - "Niềm tin" và "không gian" là mệnh đề cộng sinh tiên quyết, không có niềm tin chính là không có không gian, mà không có không gian cũng chẳng thể có niềm tin chân chính, cùng lắm chỉ được gọi là "tương phản trần trụi và trao đổi thông tin". Theo cách hiểu của Du Nhậm, tin tưởng và không gian là sự hiểu ngầm cộng sinh của hai người đang khiêu vũ, phải chú trọng tính nghệ thuật trong từng cử động tiến lùi và xoay vòng.
Khi đang sắp xếp việc học TOEFL với mẹ, Du Nhậm nghĩ, dù là Tiểu Tề đang thuận nước đẩy thuyền vì nghĩ cho tương lai của mình hay vì yêu nên nóng lòng chờ đợi, người học chuyên ngành nghiên cứu những thứ từ vi mô đến vi quan về cột sống và thần kinh như Tề Dịch Quả vẫn còn thiếu một chút cảm giác không gian.
Sắc xanh trên mặt cuối cùng cũng rút đi, Du Nhậm ngồi trước bàn học đọc "Mao Tuyển" tuyển tập thứ 4, Du Hiểu Mẫn liếc qua nội dung khi đến bưng đĩa nho cho con, âu yếm xoa trán con gái mình: "Sao lại thích đọc những thứ này."
Sau đó lại ngồi lên giường Du Nhậm, như muốn nói với con gái điều gì đó, những khoảnh khắc gần gũi thế này giữa hai mẹ con không hiếm sau khi Du Nhậm chia tay Mão Sinh ở tỉnh lỵ, nhưng hôm nay, ngay lúc này, Du Hiểu Mẫn bớt độc đoán hơn, với nụ cười thương lượng trên môi. Du Nhậm đặt sách xuống nhìn mẹ: "Mẹ? Mẹ có chuyện muốn nói với con à?"
Du Hiểu Mẫn nói, người cha cựu bí thư Du Văn Chiêu sau khi nghỉ hưu càng hăng hái lao động, lại còn muốn nhận thầu thêm 10 mẫu vườn trà, trong tay không đủ tiền nên cô đã hỗ trợ bố 20.000 - 30.000 tệ. "Không thể để ông ấy mượn tiền Nhậm Tụng Hồng mãi phải không?" Giống như cảm giác xấu hổ khi phải lên lớp học thêm của Du Nhậm, chuyện bố của Du Hiểu Mẫn suốt ngày hỏi vay tiền con rể cũ lại càng bẽ mặt.
"Vâng, con đã đến vườn trà với ông bà vài lần, ông bà làm việc khá hăng say, còn chê những thanh niên trong thôn không biết trồng trà." Du Nhậm nói chủ yếu là vấn đề nguồn tiêu thụ ổn định, trà của ông ngoại vẫn phải nhờ tiệm của người quen bán ra, chứ không tự cầm trên tay.
"Ồ, chuyện này con cũng hiểu sao?" Du Hiểu Mẫn cảm thấy con gái càng ngày càng nói chuyện giống Nhậm Tụng Hồng.
Du Nhậm nói mỗi lần con đổi tuyến xe từ huyện Tùng Dương, chỉ cần không vội, đều sẽ đến các quán trà gần đó nhìn xem: "Nhiều người sau khi hỏi một vòng thấy đắt quá chuẩn bị rời đi, lúc đó chủ quán mới lấy loại trà đặc sản của Du Trang ra hút khách."
Chúng ta làm việc luôn nói "nắm chắc mấu chốt", vậy căn cứ cho việc nhận thầu của ông ngoại là gì? Dự tính khó khăn sau khi mở rộng có những gì? Và ông ngoại đã chuẩn bị những gì đối với chuyện này?
"Quan hệ cung cầu chính là mấu chốt. Mẹ, con khuyên mẹ nên nói chuyện với ông, đừng đập tiền bừa bãi."
Du Nhậm nói một tràng khiến Du Hiểu Mẫn há miệng, quên cả hỏi vấn đề chính liệu Du Nhậm có bạn nam nào theo đuổi hay không, thay vào đó, cô đứng dậy vỗ trán con gái: "Học được ở đâu đấy? Chỉ được cái miệng." Nhưng trong mắt cô lại cười vui vẻ: "Đấy, sinh viên khoa xã hội, đi gọi cho ông ngoại nói chuyện này đi."
Bước đến cửa mới nhớ ra điều mình chưa hỏi, cô quay đầu lại, bỗng thấy nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp của Du Nhậm, Du Hiểu Mẫn cảm thấy khoảnh khắc này thật lạ lẫm mà cảm động, như khi lần đầu tiên nhìn thấy Du Nhậm mới ra đời trong phòng sinh đẻ vậy. Vốn dĩ họ là hai mẹ con thân thiết gắn bó với nhau, nhưng đã nhiều năm họ chưa có lại niềm vui ngắn ngủi mà sâu sắc, thầm lặng mà rõ ràng thế này. Du Hiểu Mẫn bĩu môi: "Lát nữa mẹ sẽ làm món sườn chua cay cho con ăn."
Tình yêu của đứa trẻ dành cho cô là những tấm bằng khen xuất sắc, là những giải học bổng giá trị, là những bộ quần áo và mỹ phẩm mà con mua về tặng trong những dịp lễ Tết, hay là sự ngoan ngoãn phục tùng của con? Phải vậy không? Ngay giờ khắc này Du Hiểu Mẫn bỗng thấy bối rối.
Cuối cùng, Du Nhậm không hỏi thêm về chuyện "giao lưu" của Tề Dịch Quả, chỉ vội trở về Thượng Hải vào ngày 21 tháng 7. Tiểu Tề muốn đến đón cô, nhưng Du Nhậm nói đi tàu điện ngầm rất tiện, hơn nữa cô có chìa khóa, không cần Tiểu Tề phải xin phép nghỉ trong bệnh viện.
Trước khi một mình bước vào cửa nhà Tiểu Tề, hàng xóm người Thụy Điển tên Christina cũng đang định đi ra ngoài, nhìn thấy Du Nhậm liền mỉm cười nói: "Hi". Sau lời chào của Du Nhậm, cô ấy ngập ngừng hỏi: "Em là bạn học của Ego à?"
Tiểu Tề không đặt tên tiếng Anh là Diana hay Georgina gì đó, mà lấy đồng âm với tên tiếng Trung của mình, Ego - cái tôi.
Du Nhậm ngây người trong một giây, nói em là em gái của chị ấy.
Trong mắt Christina thoáng qua vẻ trêu nghẹo: "Ồ à, em gái à." Giọng điệu không bình thường như người Bắc Âu hay nói, mà có chút thái quá.
Ánh mắt đó khiến Du Nhậm rất để bụng, thể như cô đã nói dối vậy. Điều khiến Du Nhậm suy nghĩ nhiều hơn là, có lẽ, Tề Dịch Quả không chỉ có một người em gái là cô đến chơi, mà còn có vài người chị gái.
Sau khi vào nhà, Du Nhậm phát hiện trong nhà Tề Dịch Quả có chút thay đổi. Nơi phòng khách trống trải có thêm một tấm thảm, cạnh giường kê một chiếc giường xếp. Trong phòng ngủ, trên bàn của Tề Dịch Quả có vài cuốn tài liệu tiếng Anh.
Du Nhậm lại gần lật qua vài trang, phát hiện chỉ trừ cuốn tài liệu luyện nghe TOEFL viết đầy ghi chú, còn lại gần như mới 90%, chưa hề động bút chút nào. Chỉ có thế, mà dám đảm bảo với Du Hiểu Mẫn rằng có thể dạy kèm cho cô?
Khi đi tắm, Du Nhậm phát hiện Tiểu Tề còn chuẩn bị dép đi trong phòng tắm và khăn tắm chuyên dụng dành riêng cho cô, thậm chí còn chuẩn bị cả loại sữa tắm mình thường dùng.
Sau khi Du Nhậm sấy khô tóc, cô nằm trong phòng ngủ bật điều hoà, lại thăm dò chi tiết cuộc sống của Tề Dịch Quả, chợt thấy dưới góc tủ sách có một lọ thuốc nhỏ, tò mò cầm lên xem, là estazolam. Có lẽ đã dùng hết nửa lọ, trên bao bì có ghi tác dụng điều trị rối loạn giấc ngủ và lo âu.
Thảo nào mụn trên mặt chị ấy chẳng thể nào lành. Đặt lọ thuốc xuống, tầm nhìn của Du Nhậm bị thu hút bởi khung ảnh kẹp giữa hai cuốn sách chuyên ngành, trực giác nói cho cô biết đây là một chương trong quá khứ của Tề Dịch Quả.
Du Nhậm lấy ra, thấy trong bức ảnh là hai cô gái ôm nhau trên bãi biển với mái tóc tung bay trong gió, Tề Dịch Quả đứng ôm eo cô gái từ phía sau lưng, khoé môi hai người cùng cười thành hình vòng cung, trong mắt cũng tràn ngập ánh sáng rực rỡ tương tự. Tiểu Tề của lúc đó rất trẻ, chưa uốn thành kiểu tóc xoăn như bây giờ. Còn cô gái đằng trước trông lớn tuổi hơn, chắc là giáo viên tiếng Anh của chị ấy.
Dưới bức ảnh có một dòng chữ nắn nót: Dịch Quả và Tào Vân ở Thạch Phố, tháng 7 năm 2002.
Nhìn kỹ khung cảnh bên bờ biển, quả nhiên bên cạnh là phần lưng núi mà cô từng ghé thăm cách đây không lâu. Du Nhậm nhét khung ảnh lại vào chỗ cũ, một góc trong tim vang lên âm thanh sạt lở. Cô ngồi bên đầu giường, bắt đầu giở cuốn từ vựng tiếng Anh, khốn khổ học thuộc ba trang, nhưng từ vựng không thể lọt vào logic phân loại trong bộ não.
Có hai câu hỏi nảy sinh trong đầu Du Nhậm: Liệu Tề Dịch Quả có so sánh giữa các mối tình của chị ấy không? Nếu chưa quên được người cũ, vậy tại sao lại đưa mình đến Thạch Phố?
Du Nhậm là thuốc an thần của Tề Dịch Quả, hay là gia vị của cuộc đời cô?
Rõ ràng Du Nhậm đang yêu, nhưng lại có một bản thân khác đang quan sát mối quan hệ này, là "nội tâm". Những gì nội tâm mang đến cho Du Nhậm không có gì ngoài những bối rối khuôn sáo, những tranh giành vị trí tầm thường và những suy nghĩ lung tung hèn kém. Có lẽ bên cạnh mối lo Du Nhậm sẽ hối hận vì chìm đắm quá nhanh, Tiểu Tề cũng lo lắng bản thân sẽ bị giam hãm trong tình cảnh tương tự.
Du Nhậm không dám thăm dò căn phòng thêm, cô sợ lại phát hiện ra manh mối chi tiết. Cô bị giày vò bởi câu nói của Tiểu Tề: "chỉ là cảm thấy trong lòng và trong tâm trí luôn có một ngọn lửa, phải đốt cháy mới can tâm." Đúng là không cần lý do, cũng không màng lợi ích, nhưng khi đắm chìm lại cần một chút khả năng kiểm soát.
Để thể hiện tất cả những điều này, điệu nhảy hai người truyền đạt tình cảm bằng lực mạnh yếu và biên độ chuyển động, chứ không phải nhờ chính bản thân người biểu diễn hay sao? Nếu đốt cháy chính mình trong tình yêu là để nộp một phiếu trả lời và diễn một màn kịch cho tuổi trẻ và đam mê, vậy ý nghĩa của đốt cháy ở đâu?
Khi Du Nhậm đang ngơ ngác nhìn ga trải giường, Tiểu Tề đã vội vàng về nhà. Nhìn thấy giày và hộp của Du Nhậm để trước cửa, cô lập tức gọi "Thái Thái", vào phòng ngủ tìm mãi không thấy người yêu đã nửa tháng chưa gặp: "Thái Thái, chị mua mì cá đù vàng và gỏi cuốn em thích ăn này!"
Tiểu Tề tay xách đồ ăn, chân bước trần chạy vào phòng, vốn định ôm Du Nhậm thật chặt ngay khi nhìn thấy em, nhưng lại phát hiện trong mắt cô gái có suy tư lạnh lùng và trống rỗng.
"Dịch Quả." Phản ứng của Du Nhậm không nhiệt tình như Tiểu Tề mong đợi, cô dò hỏi nhìn Du Nhậm: "Ơi? Thái Thái sao vậy? Ai làm Thái Thái của chị không vui à?"
Nhìn vào mắt Tề Dịch Quả, Du Nhậm chần chừ một lát, sau đó vẫn đi tới giá sách lấy khung ảnh ra: "Xin lỗi Dịch Quả, vì tò mò nên em đã lấy ra xem... Em có một câu hỏi..." Du Nhậm luôn coi tình yêu như việc học, sẽ không im lặng nếu gặp vấn đề, cô có xu hướng đặt ra câu hỏi, cũng như muốn giải quyết chúng.
Điểm khác biệt là, sau khi đưa ra câu hỏi trong học tập, mối quan hệ giữa cô và kiến thức sẽ không bị rạn nứt mà sẽ trở nên thân thiết hơn, trong khi, câu hỏi trong tình yêu có thể khiến mối quan hệ rạn nứt.
Du Nhậm biết mối nguy này, cô nhìn Tiểu Tề: "Dịch Quả, nếu chị có thể, xin hãy nói cho em biết, rốt cuộc tại sao lần trước chị lại đưa em đến Thạch Phố?"
Biểu hiện lịch sự của cô là tiền đồn rút lui, khi trái tim run rẩy, những câu hỏi được đặt ra càng thêm khách sáo hơn.
Xách mì cá đù vàng và gỏi cuốn trong tay, Tiểu Tề sững sờ một lúc, sau đó trong mắt hiện lên nụ cười sâu sắc mà Du Nhậm thường thấy: "Thái Thái, lần trước đến là nhân dịp sinh nhật chị. Sau khi chị và Tào Vân chia tay, chị từng một mình đến đó một lần."
"Không phải chị muốn em lại mập mờ bước lên con đường tình yêu cùng chị, mà là chị muốn từ biệt con người quá khứ của mình ở cùng một nơi. Cho dù... cho dù lúc đó em chưa thích chị, chị cũng có thể nói với bản thân từng hồn bay phách lạc rằng người chị thích đang ở ngay bên cạnh. Đây là sự ích kỷ của chị."
Câu trả lời của Tề Dịch Quả lại khiến Du Nhậm rơi vào vướng mắc về "thuốc an thần hay gia vị đời", nhưng phong cách quả thực rất Ego, rất thẳng thắn.
Du Nhậm bình tĩnh nói, được, vậy đã hết vấn đề, chúng ta ăn thôi. Cô muốn nhận lấy hộp cơm từ tay Tiểu Tề, nhưng Tiểu Tề ôm chặt cô: "Thái Thái, em không phải thuốc chữa thương, thực sự không phải."
Nước mắt cô gái tràn ra: "Vậy là cái gì?" Du Nhậm thông minh lý trí thực sự không thể khống chế những khuôn sáo, tầm thường và hèn kém của mình trước mặt Tiểu Tề.
"Hãy để chị trả lời bằng thời gian và hành động, được chứ?"
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT