Tiểu Tề thức dậy lúc bốn giờ sáng, nhẹ nhàng xoay người nhìn Du Nhậm đối diện. Không ngờ Du Nhậm chợt mở mắt ra nhìn cô, Tiểu Tề cười, dịu dàng hỏi: "Chị đánh thức em à?"
Thực ra cả đêm qua Du Nhậm ngủ không ngon, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến cô tỉnh giấc. Cô nhìn Tề Dịch Quả: "Kiwi, chị không được nói cho mẹ em biết về chuyện tối qua."
Tề Dịch Quả suy nghĩ một lúc: "Hả? Là... là chuyện em ôm chị khóc một lúc? Không sao, sao chị có thể nói với mẹ em? Chị còn sợ em sẽ nói với mẹ chị. Nếu biết chuyện, chắc chắn mẹ chị sẽ ôm mẹ em khóc."
Cô nhiều lời một lúc, khiến Du Nhậm hoàn toàn tỉnh ngủ. Từ trên giường ngồi dậy, Du Nhậm ngáp: "Tại sao?"
"Nếu không ngủ được thì sao không dậy ngay bây giờ?" Tề Dịch Quả đánh trống lảng, thay vào đó mời Du Nhậm đi.
"Không thích, em vẫn muốn nằm một lát." Du Nhậm lại chui vào chăn, để lộ đôi mắt nhìn Tiểu Tề, khóe môi nhếch lên dưới chăn. Tiểu Tề vặn mở đèn ngủ đầu giường, thấy bàn tay Du Nhậm lộ ra ngoài chăn: "Đưa tay cho chị?"
Du Nhậm do dự hai giây, duỗi cánh tay ra, lòng bàn tay hai người chạm vào nhau. Trên bàn tay và đầu ngón tay của Tề Dịch Quả đầy những vết chai mỏng, Du Nhậm chỉ phát hiện ra điều này khi yên lặng sờ nắn, ngón tay cái của cô sượt qua vết chai của đối phương: "Ơ?"
"Do cờ và thiết bị phẫu thuật cọ xát." Tề Dịch Quả bắt lấy đầu ngón tay của Du Nhậm, cũng vuốt nhè nhẹ, làn da mềm mại và nhẵn mịn khiến cô bật cười: "Thật nõn nà."
"Đồ lợi dụng." Đánh Tiểu Tề một cái, trái tim Du Nhậm đập loạn xạ. Giả vờ ngủ thêm lúc nữa, cô nghe thấy Tề Dịch Quả đứng dậy tắm rửa, tiếp đó là tiếng nước sôi, không lâu sau, hương trà hoa thơm thoang thoảng trong phòng. Đồng hồ đổ chuông báo thức lúc năm giờ, Du Nhậm đành phải thức dậy, Tề Dịch Quả đã thay quần jean, ngồi bắt chéo chân trước cửa sổ chăm chú nhìn cô: "Chào buổi sáng."
"Ngồi bắt chéo chân cẩn thận sẽ bị biến dạng mông, cong cột sống." Du Nhậm nhanh chóng bật ra câu này, Tề Dịch Quả không ngồi bắt chéo nữa: "Học nhanh đấy."
Những đám mây phía xa vẫn treo sắc đen đêm dạ hành được mặt trời ló dạng tô ánh viền vàng, tiếng sóng là nhịp trống êm dịu sớm hôm, cột buồm của những chiếc thuyền đánh cá đứng lặng, cờ cảng tung bay trong gió biển ngoài kia. Nhìn cảnh tượng trước mắt, cơn buồn ngủ của Du Nhậm đột nhiên bay biến hết, tiếng "A" vẫn chưa cất thành lời, Tiểu Tề đã nắm tay cô đứng trên bãi biển dưới lưng chừng núi, liếc nhìn Du Nhậm, khuôn mặt của cô gái ẩn chứa nỗi niềm cảm động.
Trước thiên nhiên, không cần phải nói nhiều. Du Nhậm nhìn những làn sóng trắng vàng ùa đến rồi rút đi, tâm trạng dần dần thoải mái.
Đứng hồi lâu, Tề Dịch Quả kéo cô ngồi xuống. Không quan tâm làm bẩn áo quần, hai người dựa vai vào nhau nhìn về phương xa, chỉ khi mặt trời nhô khỏi đám mây đen cam, Du Nhậm mới dám lên tiếng. Tề Dịch Quả vẫn nắm tay cô, khi lòng bàn tay họ lại chạm vào nhau, Tề Dịch Quả nói, sở dĩ hôm qua chị hỏi em đã xem 'Indiana Jones' chưa, là vì chiếc "Hòm giao ước" trong phim. Em có biết trong Hòm Giao Ước chứa những kho báu gì không?
Du Nhậm nhớ lại, nghe nói có 10 điều răn của Chúa, có anh trai của Môisen, cây gậy của ông Aaron và một bình vàng: "Chị định dẫn em đi tìm kho báu à?" Cô hỏi Tiểu Tề. Trong phim, Na-zi cố gắng chiếm lại Hòm Giao ước nhằm thống trị toàn thế giới, cô hỏi Tiểu Tề: "Chị có hòm giao ước của chị không?"
Tề Dịch Quả cúi đầu, vẫn nắm chặt tay Du Nhậm: "Đúng vậy, chị muốn thành thật, chị có chiếc tủ của riêng mình."
Tiểu Tề nói chị không so sánh gượng ép để giễu cợt tôn giáo. Chiếc bình vàng trong ngăn tủ của chị không chứa những thứ thức ăn ma thuật như Manna, thay vào đó là kỹ năng, trình độ học vấn và đủ loại chứng chỉ khác nhau. Sau này chị kiếm sống bằng nghề y. Ngoài ra còn có hai phiến đá, không khắc 10 điều răn mà là nhân luân, đạo đức, chuẩn mực và giáo điều gia đình của một người bình thường.
Cây gậy của chị không có quyền tế, không thể báo trước sự phục sinh của Chúa Kitô, chỉ có thể chứng minh rằng trái tim của chị đã sống. Nó từng nảy mầm nhiều lần, lần thứ nhất là khi chị vừa phân hạng năm 16 tuổi, nhưng vì đem lòng yêu cô giáo dạy tiếng Anh nên đã gác lại con đường kỳ thủ để chăm chỉ học tập. Học hành thực sự rất vất vả, miệt mài hết ngày dài lại đêm thâu suốt hai năm trời mới lọt top 30 toàn khoá. Lần thứ hai nảy mầm, là đàn chị của chị, đã hứa sẽ ở lại Thượng Hải sau đợt huấn luyện quy phạm, nhưng chị ấy nói không thể bỏ lại con nên vẫn trở về quê.
Du Nhậm suy nghĩ một lúc: "Người ở Đại học Công nghiệp Bách Châu không tính là mầm sao?"
Đầu cô bị Tề Dịch Quả ấn vào trong lòng mình: "Trí nhớ của em có thể đừng quá tốt không?"
Du Nhậm cười, dựa đầu lên vai Tề Dịch Quả: "Chịu thôi, thiên phú mà."
"Người ở Đại học Công nghệ Bách Châu... chính là giáo viên tiếng Anh của chị. Cô ấy dạy chị hai năm, học cao học, sau đó ở lại trường làm việc." Tề Dịch Quả cảm thấy Du Nhậm hơi lạnh: "Em dựa sát vào chút nữa."
"Chỉ nảy mầm hai lần? Em tưởng phải 8-10 lần chứ, bay tới tận trời xanh như đậu Hà Lan nảy mầm ấy." Du Nhậm nói.
Tiểu Tề bật cười: "Em nghĩ chị là người buông thả sao? Tuy nhiên, về lần nảy mầm thứ ba, là một người giả vờ nghiêm túc nhưng thực chất rất trẻ con, luôn cằn nhằn chị ăn chực uống chực không đàng hoàng, nhưng có lẽ trong lòng người ta có hình bóng của chị."
Mặt Du Nhậm nóng ran, áp sát vào áo sơ mi lụa của Tề Dịch Quả, không nói gì.
Tiểu Tề bĩu môi: "Chị không biết giờ đây nói chuyện này có tính là giậu đổ bìm leo hay không, nhưng chị biết có chút..." Cô muốn nói là tự đẩy bản thân vào thế khó, nhưng đúng lúc đó Du Nhậm ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt ngưng tụ ẩm ướt. Tiểu Tề nhịn không được tiến lại gần, tháo kính ra cho Du Nhậm, ngắm đi nghía lại rồi hôn lên mắt trái và mắt phải của Du Nhậm: "Thái Thái, chị thích em, thích đến mức đêm hôm thức khuya càng thêm phấn chấn, thích đến mức sáng sớm lái xe không thấy buồn ngủ."
Làn nước trong mắt thiếu nữ cuồn cuộn, gió biển thổi hàng mi mái tóc cô lay động, Du Nhậm nhắm mắt lại, đến lượt đôi môi bị Tiểu Tề khẽ hôn: "Chị lớn tuổi, nên là người lợi dụng."
Du Nhậm tuy giận nhưng vẫn cười: "Chị thật đểu." Tay cô lại ôm eo Tề Dịch Quả, vùi đầu vào thật lâu, thực ra cô đang sợ hãi. Cô đã từng sở hữu điều tuyệt vời thế này bên bờ sông Bách Châu, tiếng tua-bin tàu vẫn mơ hồ vang lại trong khi người đã đi rất xa. Mà trong tủ của Tề Dịch Quả hiển nhiên không chứa đầy bảo vật, còn có những lời răn nặng nề.
Bỗng điện thoại của Tiểu Tề reo lên, hai người tách khỏi cái ôm, Tiểu Tề nghe điện thoại xong liền kéo Du Nhậm đứng dậy: "Bác Hồng gọi chúng ta lên thuyền."
Bác Hồng khoảng 50 tuổi, đã đợi họ từ lâu trên một chiếc thuyền đánh cá nhỏ, vợ bác cũng lên thuyền cùng đi. Hai vợ chồng là ngư dân địa phương cần cù và ít nói. Chiếc thuyền đáng lẽ có thể chở được 10-20 người giờ đây trở nên vắng vẻ và trống rỗng. Du Nhậm nhìn hai vợ chồng hạ lưới, kéo lưới, trong lúc đó Tề Dịch Quả cầm hai cây cần câu gọi Du Nhậm: "Tới đây cầm giúp chị."
Vợ của bác Hồng quay đầu lại cười với họ: "Bác sĩ Tề và em gái thân nhau quá."
Tiểu Tề mặt dày nói: "Đúng vậy, cháu và em gái cháu trông giống nhau phải không?"
Người nọ nhìn qua, tuy biểu cảm đờ đẫn trong chốc lát, nhưng vẫn gật đầu nói: "Ừ, giống."
Người dâng lên hạ xuống theo nhịp thuyền trên biển, Tề Dịch Quả nhặt chiếc mũ rơm trên thuyền lên đội cho Du Nhậm: "Đừng để bị cháy nắng, chị sẽ đau lòng lắm."
"Tề Dịch Quả, chị nói chuyện cho đàng hoàng." Du Nhậm không trừng nổi, trong ánh mắt luôn mang theo nụ cười. Tiểu Tề nhe răng ra, tiếp đó cũng rất ít nói, chỉ nhìn bác Hồng chèo thuyền, giúp Du Nhậm kéo cần vớt lên một con cá hoàng mai.
Du Nhậm xách con cá phấn khởi reo lên, nhìn thấy Tiểu Tề vẫn cười nói: "Chị so đo vậy à? Thực sự không nói chuyện nữa sao?"
Tiểu Tề lắc đầu, ngồi cạnh Du Nhậm hơi nghiêng đầu tới gần, thì thầm: "Chỉ sợ nếu bây giờ chị đàng hoàng hơn... sẽ nhịn không được." Du Nhậm ném con cá hoàng mai vào lòng Tiểu Tề: "Cút đi."
Vào mùa du lịch cao điểm, thuyền của bác Hồng có thể chở khách du lịch ra biển với giá vài nghìn tệ mỗi lần, nhưng hôm nay bác miễn phí cung cấp thuyền cho Tiểu Tề và Du Nhậm. Sau khi thu lưới, bác Hồng còn nói xin lỗi vì số hải sản ít ỏi mà bác thu được: "Tình hình hôm nay không khá lắm, chỉ bắt được vài con nhỏ."
Tề Dịch Quả nói họ không thể ăn quá nhiều, thế là làm phiền bác Hồng luộc hải sản trên thuyền. Nhóm người họ ăn một bữa ngon lành trên biển trước khi cập bến, trước khi đi, Tiểu Tề dúi cho bác Hồng một phong bao lì xì, đôi vợ chồng kiên quyết từ chối. Cuối cùng Tiểu Tề nói, nếu các bác cứ làm thế, lần sau các bác đến Thượng Hải tái khám, cháu sẽ không nhận đâu đấy.
Du Nhậm yên tâm khi thấy vợ chồng ngư dân nhận một nửa số tiền, trên đường trở về nhà khách, cô hỏi Tề Dịch Quả: "Nếu chia AA, em cần trả bao nhiêu?" Tề Dịch Quả không cho Du Nhậm trả tiền suốt cả chặng đường, chỉ kêu Du Nhậm mời bữa ăn tối qua.
Tề Dịch Quả suy nghĩ một lúc: "Nếu là AA, em phải trả 600 tệ, nhưng nếu em..." Cô nuốt nước bọt: "Nếu em làm bạn gái chị, sẽ phải trả toàn bộ."
Du Nhậm bị sốc trước hai chữ "bạn gái": "Chị mơ đi."
Có mơ mới có làm. Trên đường ngồi xe buýt trở về Thượng Hải, Tề Dịch Quả không lấy cuốn sách to ra nữa, cuốn "Dune" của Du Nhậm thì rơi xuống dưới ghế. Nữ tiến sĩ có lịch làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn đã ngủ trên vai Du Nhậm, khiến cơn sóng trong lòng Du Nhậm không yên.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến lời từ chối đêm đó của Mão Sinh, thực ra điều đó đã giúp cô có được một kết thúc thực sự. Cô quá ngây thơ, mò trăng đáy nước chỉ cách mấy dặm suối chảy, còn cô kéo dài những hai năm. Du Nhậm không còn tổn thương khi gặp lại Mão Sinh, chỉ buồn theo thói quen mà thôi.
Tối qua Tiểu Tề nói rất hay: "Mắt thẩm mỹ của Thái Thái tốt, cô gái đó đúng là có vẻ ngoài rất xuất sắc, nhưng không phải bông hoa nào cũng ghép lại được với nhau, cô ấy là hoa mộc lan, em là hoa chi tử, mỗi bông một cành, mỗi đoá toả hương thơm khác nhau, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"
Trái kiwi này có một trái tim sáng tỏ. Du Nhậm đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Tề Dịch Quả, Tề Dịch Quả nhắm mắt lại, cô cười, hôn lên lòng bàn tay Du Nhậm.
Du Nhậm rút tay lại, đẩy Tề Dịch Quả ra: "Chị ngủ luôn đi."
Khi quay lại xe của Tề Dịch Quả, Du Nhậm nói: "Em đưa chị 600 tệ."
Tề Dịch Quả nói nguyện vọng làm bé đường của chị đã bất thành, Thái Thái không chịu bao nuôi chị. Tiểu Tề vẫn vui vẻ nhận tiền và nói: "Buổi... buổi tối chị có kế hoạch nên không ăn cùng em được. Chị đưa em về trường trước nhé?"
Tối Chủ nhật còn có kế hoạch gì được? Phẫu thuật đột xuất? Du Nhậm nhịn không hỏi, hờn dỗi dựa vào ghế phụ. Gần về đến khu ký túc xá, Tề Dịch Quả mới nói: "Thái Thái, sao em không hỏi tối nay chị có kế hoạch gì?"
Du Nhậm nói đây là chuyện của chị, chị là người lớn, không cần báo cáo giáo viên mầm non.
Mặt cô gái xị xuống, được Tề Dịch Quả vuốt ve má lại càng mặt nặng mày nhẹ. Tề Dịch Quả đỗ xe bên đường: "Thái Thái, tối nay chị không có việc ở bệnh viện, chị... đã đậu chương trình đào tạo quy chế một năm, hôm nay muốn mời đồng nghiệp và các bạn đi ăn một bữa."
Người luôn ung dung như Tề Dịch Quả cũng có lúc đỏ mặt: "Chị... chị muốn đưa em đi cùng. Nhưng chị không thể nói được đây là người chị thích, họ có thể sẽ lấy chị và những người khác ra làm trò vui, chị sợ em bị tổn thương."
Đây là hòm giao ước của Tề Dịch Quả, trên phiến đá dày và nặng khắc một dòng chữ: Xin đừng mở cửa tủ, hãy thể hiện vẻ ngoài bình thường.
Du Nhậm nói em hiểu: "Sau khi... Mão Sinh từ chối em, em cũng hơi sợ." Tề Dịch Quả tháo dây an toàn ra tiến đến hôn Du Nhậm, đôi môi của Du Nhậm được cô nhẹ nhàng lướt qua và quấn lấy vài lần, nơi đầu lưỡi được Tề Dịch Quả gợi ra vị ngọt, Du Nhậm nhắm mắt lại, vòng tay ôm cổ Tề Dịch Quả để mặc trái tim mình đập như đánh trống. Khi Tề Dịch Quả định cắn đầu lưỡi cô, cô đẩy Tề Dịch Quả ra, lấy lại hơi: "Lớn hơn là có thể lợi dụng như vậy sao?" Du Nhậm lo lắng nhìn ra ngoài xe, may mà không thấy ai đi ngang qua.
Ánh mắt Tề Dịch Quả tập trung hơn, Du Nhậm cụp mắt xuống, với chút chịu thua: "Em sẽ suy nghĩ thêm, được không?"
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT