Gọi cho con gái ba lần liên tiếp trong đêm, Du Hiểu Mẫn nhận về ba câu trả lời giống nhau: "Vẫn đang bên ngoài."
Lần thứ nhất Du Nhậm nói có việc, lần thứ hai đã chi tiết hơn, bảo đang ở cùng bạn, lần thứ ba vẫn nói đang có việc, đang đi đón Tiểu Liễu tan học buổi tối.
Cuối tuần, Du Hiểu Mẫn cầm tấm phiếu lẩu hải sản được một người bạn tặng, mời "bọn trẻ" cùng tới ăn một bữa. Ở nhà từ sáng sớm, Du Hiểu Mẫn nói với con gái: "Trong đám bạn của con, mẹ thích Tiểu Hoài nhất, từ học thức cho đến nhân phẩm đều không chê vào đâu được. Ấn Tú nữa, đừng thấy công việc của con hãnh diện hơn người ta, tuy cô gái đó chỉ mở một quán trà nhưng con vẫn phải học cách đối nhân xử thế từ Ấn Tú. Mẹ cũng thích uống rượu với Ấn Tú, một cô gái mang nhân phẩm tốt đẹp là một cô gái có gu rượu ngon.
Du Nhậm hỏi, vậy Tiểu Liễu thì sao?
"Tiểu Liễu là cháu gái nuôi của mẹ. Không tính." Du Hiểu Mẫn nói, mẹ hẹn vào buổi trưa Chủ nhật vì bây giờ lịch học của Tiểu Liễu dày đặc. Hơn nữa cô bé và Tiểu Hải ăn khoẻ hơn mấy đứa, sẽ không lãng phí đồ ăn.
Có điều Du Hiểu Mẫn cũng làm lạ: "Sao con làm được nhỉ? Kiên nhẫn suốt mấy tháng nay hầu như ngày nào cũng đón cô bé."
Du Nhậm tháo kính ra lau: "An toàn là trên hết."
"Đến khi cô bé vào đại học, phải đi xa, để xem con tìm đứa khác ở đâu về nuôi. Hay là nuôi một con cún đi, cũng được." Mẹ nói vậy khiến cô con gái bất lực: "Sao có thể giống nhau?"
"Tất sẽ có điểm giống nhau. Nhưng mà, mẹ rất thích cô bé Tiểu Liễu, vừa ngoan ngoãn, vừa biết làm lụng, mẹ chỉ lo sợ cô bé sẽ yêu sớm, như con vậy, yêu sớm rất có hại." Du Hiểu Mẫn nói, con chính là tư liệu thi Thanh Hoa Bắc Đại, yêu sớm dường như không ảnh hưởng đến điểm số của con, nhưng có ảnh hưởng đến chỉ số IQ của con, xem bảng đơn điền nguyện vọng của con đi.
Du Nhậm bảo mẹ đừng nhắc lại mấy chuyện nhỏ nhặt nữa, cuộc sống phải hướng về phía trước. Nếu thật sự muốn vạch lá tìm sâu: "Mẹ, ngày xưa mẹ đứng thứ ba trong kỳ thi đại học khối khoa học xã hội toàn huyện, tại sao lại đến tỉnh lỵ học đại học y? Không phải vì yêu sớm sao?" Yêu sớm không ảnh hưởng đến điểm số của mẹ, nhưng có ảnh hưởng đến chỉ số IQ của mẹ. Mẹ xem những gì mẹ đã hy sinh vì bạn trai đi, lại còn lừa con, nói cái gì mà điền nguyện vọng trường điểm thấp cho an toàn.
"Không có sự hy sinh của mẹ thì làm sao có con?" Du Hiểu Mẫn bực bội quay về phòng ngủ: "Mẹ ngủ thêm một lát nữa, 11 giờ gọi mẹ."
Du Nhậm buồn chán, quay về phòng ngủ đọc sách một lúc, sau đó bật máy tính lên lướt thông tin trang web của chỗ làm. Cô vẫn chưa bỏ được thói quen phân tích sâu rộng thông tin xung quanh, đồng thời đăng nhập vào Q để xem có tin gì mới không.
Phong Niên luôn là người hiện lên đầu tiên, kể rằng sắp hoàn thành luận văn, nhờ Du Nhậm xem qua giúp, sau đó trực tiếp gửi bản thảo ngoại tuyến sang cho Du Nhậm: "Cậu đọc từ từ, không gấp. Nếu có vấn đề, nhất định phải chỉ ra cho mình đấy. Mình sẽ được nghỉ xả hơi nếu viết xong bài này."
Phong Niên nói đã hơn 4 tháng mình chưa cắt tóc, cũng gần như không ra khỏi trường một bước, chỉ điên cuồng ngụp lặn trong đống tài liệu: "Tháng 12 mới nộp lên, thời gian rảnh còn lại mình muốn ra ngoài chơi."
Du Nhậm hỏi muốn đi đâu, Phong Niên trả lời muốn đến Vân Nam ở lại nhà của một người bạn cùng lớp một thời gian, nói thêm: "Nếu Tiểu Hải thắc mắc tại sao mình không lên mạng, cậu giúp mình trả lời là mình bận viết nhé." Cô gái này phiền phức quá, Phong Niên nói ngay giữa đêm em ấy biết mình chưa ngủ, thế là gọi điện đến nói chuyện cả tiếng đồng hồ.
Thực ra Du Nhậm rất tò mò không biết Túc Hải và Phong Niên nói chuyện về cái gì, kỹ thuật cắt tóc nhuộm tóc hay là chế biến hoành thánh? Chắc là không thể nói về vẻ đẹp của phong cách Baroque hay văn học thời Victoria đâu nhỉ. Nói chuyện về cái gì? Du Nhậm hỏi
"...Ờ, đồ ăn." Phong Niên ngập ngừng, nói nửa đêm nửa hôm, em ấy nói về đồ ăn mãi làm mình chảy nước miếng. Mình ăn trong căn tin suốt, làm sao biết mỹ vị nhân gian ra làm sao, chỉ qua miệng em ấy mới có thể hạ phàm.
Buổi trưa 12 giờ ăn lẩu hải sản, quả nhiên nghe thấy Túc Hải nhắc tới Phong Niên: "Sao chị ấy vẫn chưa về Bách Châu? Cũng không trả lời tin nhắn của em, mấy ngày mới lên mạng một lần."
"Chị ấy phải viết, hình như hơi bận." Du Nhậm nói Phong Niên là một người rất tập trung làm việc, một khi lập ra mục tiêu sẽ cố gắng hết sức.
Cô gái lớn nghe mà nửa hiểu nửa không, còn nói: "Chắc chắn chị ấy không thích bị em làm phiền." Cắn môi suy nghĩ một lúc, được Du Hiểu Mẫn gắp cho con sò biển, dỗ dành: "Cái này cô cũng thích ăn."
Du Nhậm nhìn Túc Hải với nụ cười thoải mái và nhẹ nhõm, thấy biểu cảm của Du Nhậm, ánh mắt Ấn Tú sâu thẳm, ăn xong đi xuống tầng mới thầm thì nói với Du Nhậm: "Chị thấy gần đây em đã vui hơn nhiều." Trà mới đã về tới, chị tự tay sao 5 cân, để lại cho em và mẹ mỗi người hai hộp, ngon lắm.
"Cám ơn bà chủ Ấn." Du Nhậm càng rạng rỡ hơn.
Khi chở Túc Hải về tiệm cắt tóc và trong xe chỉ còn lại Viên Liễu, Du Nhậm thấy niềm vui được Ấn Tú phát hiện lại dâng lên trong lòng mình một lần nữa. Cô gái nhỏ ngồi bên ghế phụ đã trở thành đối tượng quan sát theo thói quen của Du Nhậm, trong phần lớn trường hợp, cô gái nhỏ đều rất ngoan, không mưu kế bày trò "em gái" như đêm đó, kéo lại bản thân hơi chút thả lỏng, nắm chặt tay mãi cho đến khi đưa về tận nhà.
Trả lời tin nhắn của bạn cùng lớp xong, Viên Liễu nhìn Du Nhậm: "Chị, Triệu Giai Kỳ hẹn em đi xem phim."
Du Nhậm nói được, rạp nào, chị đưa các em đi. Thấy cô gái nhỏ bất bình, Du Nhậm nói, em nên đi chơi với các bạn nhiều hơn, lúc nào cũng dính lấy chị thì làm được gì?
"Không làm gì cũng không sao." Viên Liễu lại liếc nhìn tin nhắn của Triệu Giai Kỳ: "Chị có thấy lạ không? Chương Nhược Hội bỗng dưng chủ động đề nghị đi xem phim với chúng em."
"Người mời em và Triệu Giai Kỳ là một thánh học trong lớp chọn khối khoa học tự nhiên, là bạn từ nhỏ của Triệu Giai Kỳ... ờm, từng có một mối tình ngắn ngủi với bạn ấy nữa." Viên Liễu nói, chẳng phải như vậy nghĩa là em đến làm bóng đèn sao?
"Em có thân với bạn đó không?" Du Nhậm tập trung nhìn đường, suy nghĩ một lát.
Không thân, chỉ nhìn thấy vài lần, không nói chuyện hợp. Viên Liễu nói bạn ấy chính là người xuất sắc đạt điểm SAT 1570, có lần ngồi đối diện với em và Triệu Giai Kỳ trong căn tin, nói về vấn đề tuyển sinh sớm. Triệu Giai Kỳ nói nếu có thể tự chủ thì cứ thi, được tuyển sớm cũng là phản ánh của thực lực, như vậy tâm thái sẽ thoải mái hơn trong kỳ thi đại học. "Thánh học" thì cho rằng điều này thật bất công đối với những người chỉ có con đường thi đại học, sao họ có thể thoải mái chứ? Vậy là hai người cãi nhau làm em ăn không yên, cuối cùng em nói: "Sự tồn tại của con đường không hoàn toàn chỉ vì công bằng, một trong những mục đích cũng phải kể đến hiệu quả."
Du Nhậm gật đầu lia lịa: "Không tệ, Tiểu Liễu, học chính trị rất khá."
"Bạn đó ăn xong nói với em là, 'cậu có khuynh hướng chủ nghĩa cơ hội.'" Viên Liễu hỏi em có oan không? Họ cãi nhau giận cá chém thớt, hôm nay lại muốn em đi xem phim, có phải vì nhìn trúng công dụng trung hoà của em không? Có thể giúp sống dậy tình cảm của họ? Sao em cảm thấy khó xử thế này?
Du Nhậm lái xe, mãi một lúc sau mới hỏi: "Vậy chị cũng đi xem cùng nhé?"
Vì câu nói "Đến khi cô bé vào đại học" của mẹ mà tâm trạng hôm nay của Du Nhậm dâng lên nỗi buồn và khó chịu khó tả. Có lẽ thời gian con cáo nhỏ ở bên mình đang trên đà đếm ngược. Du Nhậm còn rất nhiều điều muốn đồng hành cùng cô bé, từ những việc bình thường như đi xem phim, dạo phố tìm những hàng quán cũ, đi du lịch, đến các cung thiên văn và viện bảo tàng ở những thành phố khác...
Trước đây cảm thấy thời gian lúc nào cũng dư dả, đẩy lùi hết kế hoạch này đến kế hoạch khác, chỉ khi nhận ra chia ly và tương lai không chắc chắn đang cận kề, lòng Du Nhậm tràn đầy luyến tiếc.
Đương nhiên Viên Liễu rất vui, chuyển tiền cho Triệu Giai Kỳ: "Mua thêm một vé, chị của mình cũng đến."
Trong lúc đợi ở đại sảnh, Du Nhậm bảo ba bạn nhỏ nói chuyện trong khi mình xếp hàng mua đồ ăn và đồ uống. Ngoại hình của người bạn từ nhỏ ấy của Triệu Giai Kỳ cũng hệt như cái tên, là tinh hoa hội tụ hàng nghìn chương sách, đậm chất tri thức và điềm tĩnh.
Trong lúc xếp hàng, Du Nhậm nhớ lại ánh mắt cô gái đó nhìn mình và Viên Liễu, nụ cười luôn hiện trên môi - như có ý gì đó.
Người phục vụ nói bỏng ngô mới làm phải đợi một lát, Du Nhậm kiên nhẫn xếp hàng, lại quay đầu nhìn ba cô gái nhỏ, lập tức bắt gặp ánh mắt dõi theo của Viên Liễu. Du Nhậm quay đi, không dám nhìn lung tung nữa.
Chương Nhược Hội hỏi Viên Liễu: "Chị của cậu là giáo viên à?"
Triệu Giai Kỳ nhiệt tình giải thích thay Viên Liễu: "Là nhân viên công chức, trước đây được hạng nhất khối khoa học xã hội trong kỳ thi đại học ở Bách Châu, trên bức tường vinh danh của trường chúng ta vẫn còn tên của chị ấy."
Chương Nhược Hội cau mày: "Vậy tại sao lại làm công chức ở Bách Châu?" Người trẻ dễ tỏ ra kiêu ngạo hợm hĩnh khi bình phẩm những người xung quanh: "Tại sao chị ấy không ở lại thành phố lớn?"
Viên Liễu không vui lắm khi Chương Nhược Hội nói Du Nhậm như vậy: "Mỗi người đều có chí hướng riêng."
Ồ, là muốn làm quan chức chính trị à? Chương Nhược Hội lại nói, có vẻ không giống. Trên khuôn mặt lạnh hiện lên vẻ tiếc nuối.
Viên Liễu cười, ngẩng đầu lên, trong mắt đã có bất mãn, không để ý nỗ lực nháy mắt ra hiệu "nguôi giận" của Triệu Giai Kỳ, nói này Chương Nhược Hội, có lẽ trước đây tôi bị ảnh hưởng bởi hào quang thành tích của cậu nên cảm thấy cậu quá ưu tú, không giống người thường, hôm đó cậu nói về vấn đề công bằng thi đại học, tôi còn thực sự nghĩ cậu rất giỏi, tại sao cậu lại quay lại con đường đó?
"Con đường nào?" Ánh mắt Chương Nhược Hội lạnh lùng khi gặng hỏi.
"Con đường của hạng người thượng lưu. Nghĩ được điểm tốt hơn thì sẽ đứng ở vị trí cao hơn, được sống ở quốc gia phát triển hoặc thành phố hạng nhất, ai cũng là nhân tài với mức lương hàng trăm hàng nghìn vạn và bỏ qua sự lựa chọn cá nhân. Thực ra, ở đâu hay làm gì đều là ý muốn của chị tôi." Cậu học lớp chọn, đã viết nhiều bài thi, cũng đã tiếp xúc từ sớm với các môn đại học, cậu đã được dạy câu nói này trong quyển sách hay tiết học nào chưa? Don't judge people.
Khuôn mặt trắng trẻo của Chương Nhược Hội đỏ bừng vì bị Viên Liễu móc mỉa, nói chỉ là tôi cảm thấy tiếc thôi.
"Đó là cậu nghĩ, còn tôi không nghĩ vậy, chị tôi càng không nghĩ vậy." Viên Liễu không khách sáo chút nào, mặc kệ bị Triệu Giai Kỳ sốt ruột đá dưới gầm bàn.
"Mấy người học khối xã hội thật là... quá nhiều lý do cảm tính, chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa tự do thay phiên lên trận." Dứt lời, Chương Nhược Hội không nói thêm gì nữa, cũng không nhận đồ ăn và đồ uống được Du Nhậm đưa.
Viên Liễu ôm lấy tất cả vào lòng: "Tôi ăn, tôi ăn hết."
Trước khi bộ phim bắt đầu, Triệu Giai Kỳ cẩn thận đối chiếu kiểm tra chỗ ngồi, xếp mình và Viên Liễu ngồi ở giữa, để Chương Nhược Hội ngồi bên phải mình, Du Nhậm ngồi bên trái Viên Liễu. Du Nhậm nghiêng đầu hỏi nhỏ Viên Liễu: "Ban nãy các em có chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì, nhân tài thượng lưu xảy ra tranh chấp với cỏ cây bình phàm, lĩnh vực học thuật, không liên quan đến công kích cá nhân." Viên Liễu bốc một nắm bỏng ngô thật to nhét vào miệng, đầu cũng luôn nghiêng về phía Du Nhậm.
Cánh tay phải bị Triệu Giai Kỳ kéo, đành phải quay lại: "Hả?"
"Cậu làm thế thật không nể nang. Cậu ấy chưa từng bị ai bật lại như vậy." Triệu Giai Kỳ nói.
"Vậy cậu cũng học một chút, bật lại vài lần, đến khi cậu ấy quen, ắt sẽ biết không thể coi thường cậu." Một lời của Viên Liễu thấm hơn mười năm đọc sách của Triệu Giai Kỳ: "Cậu nói đúng."
"Lại sao vậy?" Du Nhậm hỏi khi Viên Liễu quay đầu lại.
"Em nói với Triệu Giai Kỳ, phải thương yêu bạn bè, nhưng càng phải làm một người biết khuyên can, có gì muốn nói vẫn phải thẳng thắn nói, không được dung túng lỗi sai của bạn." Viên Liễu lại nhét hai nắm bỏng ngô vào miệng, vậy là bị nất cụt.
Du Nhậm cười, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô gái nhỏ: "Uống chút nước đi."
Đó là bộ phim "Fast and Furious 7", đa số những người theo dõi series phim này đều đến vì Paul Walker, những ai đến xem lần đầu dễ bị thu hút bởi những cảnh đua xe, cua khét, rượt đuổi và đánh nhau. Viên Liễu chỉ xem nửa vời nhưng lại ăn bỏng ngô rất hăng say - Du Nhậm đã mất công xếp hàng mua, không cho người khác hưởng, chỉ cho mình hưởng.
Cảnh phim thú vị, nhưng không thú vị bằng Du Nhậm. Khi Du Nhậm xem phim, ánh sáng từ màn hình lớn nhấn nhá ngũ quan chị càng thêm xinh đẹp, Viên Liễu như phát hiện ra một Du Nhậm mới.
Cô gái nhỏ cười, không phát ra tiếng nhưng Du Nhậm vẫn nghe thấy, Du Nhậm liếc xéo, nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Viên Liễu, Du Nhậm cong môi, quay đi tiếp tục xem phim.
Viên Liễu không dám nhìn lộ liễu như vậy nữa, cẩn thận rời tầm mắt, sợ làm phiền người bên cạnh, càng sợ phá vỡ một góc thế giới nhỏ bé của hai người trong rạp chiếu phim rộng lớn.
Những âm thanh va chạm, đánh nhau vang bên tai, điện ảnh lấy phi lý xây dựng hiện thực và lấy hiện thực khơi dậy đồng cảm. Hầu như mọi người ai cũng đang đồng cảm: Người Mỹ thật dám đánh, phố lớn và ngõ nhỏ đều bị tàn phá không vì gì, cảnh sát đều là đồ ăn hại; mấy ông trùm dầu mỏ thật lắm tiền, hận không thể lấy tiền xây cao ốc; tình anh em thật cảm động, sao không về nhà sống yên ổn mà lại lái xe đắt tiền đi chơi đùa với mạng sống...
Viên Liễu không thể ngấm những thực tế được tạo nên bởi cảm xúc bàng hoàng, đùa cợt, ngưỡng mộ và cảm động của khán giả, thực tế duy nhất ở đây của cô là Du Nhậm. Viên Liễu lặng lẽ liếc nhìn Du Nhậm, bỗng muốn khóc. Nếu hồi nhỏ chưa từng được gặp Du Nhậm ở Du Trang, nếu bị cha mẹ ruột đem cho một nhà họ hàng khác nào đó, nếu nhà mẹ nuôi không ở làng thành và cũng không cho thuê trọ... Có lẽ, những "nếu như" này chính là phần tất yếu phải xảy đến trong cuộc đời cô, nên cô đã gặp được Du Nhậm.
Nếu Du Nhậm ở lại làm việc ở nơi khác sau khi tốt nghiệp đại học, nếu Du Nhậm chỉ về Bách Châu một hai lần một năm... Những "nếu như" không xảy ra này cuối cùng đã tạo nên một Du Nhậm mà cô biết.
Trước đây cô coi những trùng hợp xảy ra và không xảy ra trong cuộc sống là điều đương nhiên, chưa bao giờ nghĩ nghiêm túc như hôm nay: Gặp được người mình thích thật không dễ dàng.
Không hề dễ dàng, bên cạnh đó, cô còn muốn biết nhiều thêm về Du Nhậm, chẳng hạn như tại sao biểu cảm của chị lại trầm lắng đến thế khi xem những thước phim giật gân, tại sao trong mắt chị lại rưng rưng lấp lánh khi nghe bài hát kết thúc cuối phim. Chị có tình yêu, tất nhiên có nỗi sợ, chị có kiêu hãnh, tất nhiên cũng có bất mãn, chị là Du Nhậm - người ngồi ngay bên cạnh mình, có vẻ như thế giới nội tâm của chị cũng cho phép mình từng bước đến gần. Viên Liễu muốn mò mẫm đến gần hơn nữa, không chỉ dừng lại trên đường nét khuôn mặt chị trong rạp chiếu phim, cũng không chỉ là ánh mắt dịu dàng của chị khi nhìn mình trong lúc hạ màn: "Còn ngồi ngốc ở đó à?"
Viên Liễu ôm bỏng ngô chưa ăn xong, đứng dậy: "Vâng, đi thôi."
Phía trước là Triệu Giai Kỳ và Chương Nhược Hội, Chương Nhược Hội cúi đầu tra thông số trên điện thoại, áp dụng công thức chứng minh rằng chiếc xe sẽ đâm giết người nếu lao qua giữa các tòa nhà như vậy. Còn Triệu Giai Kỳ không giỏi về khoa học, không biết phải bật lại chỗ nào, chỉ nói: "Cảnh Paul xuất hiện cuối phim thật cảm động."
"Thật sao?" Chương Nhược Hội nói, dù có cảm động nữa cũng chỉ vì doanh thu phòng vé thôi mà?
Nghe vậy, Du Nhậm khẽ cười, Viên Liễu hỏi, chị, xem xong chị nghĩ gì?
"Chị nghĩ đến Du Quyên, chị cả của em." Du Nhậm nói, Paul có thế thân, có công nghệ hiện đại giúp anh ấy lại xuất hiện trong màn hình, Du Quyên thì không biết còn hiện hữu trong tâm trí của bao nhiêu người. Ngôi mộ nhỏ của chị ấy đã bị dời đi và hỏa táng lại, đáng lẽ tro cốt của chị ấy nên được chôn ở nghĩa trang, nhưng bố mẹ chị ấy đã lấy tiền bồi thường, chỉ bí mật chôn dưới góc nhà của họ. Không biết làm thế sẽ khiến chị ấy gần nhà hơn hay chỉ càng thêm xa.
Viên Liễu trầm mặc một lát: "Em sẽ chuyển chị ấy đến nghĩa trang."
Du Nhậm khoác cánh tay cô gái nhỏ, cô cũng biết việc đó hiện tại khó đến thế nào: "Trước mắt không cần, đi thôi, đưa các bạn của em về nhà trước."
Triệu Giai Kỳ và Chương Nhược Hội phớt lờ nhau trong xe, người ngồi trước gửi tin nhắn cho Viên Liễu: "Cậu thấy đấy, mình rất khó nói chuyện với cậu ấy. Mình nói về văn học và nghệ thuật, cậu ấy nói về số liệu."
Còn Chương Nhược Hội, người mới kết bạn cách đây không lâu, cũng gửi tin nhắn cho Viên Liễu: "Tôi muốn xin lỗi cậu và chị gái của cậu, đúng là tôi không nên đánh giá chị ấy. Tôi chỉ cảm thấy tiếc cho chị ấy, không thể kìm được."
Viên Liễu không rảnh trả lời hai người họ, cô đang tò mò tại sao Du Quyên lại quan trọng trong lòng Du Nhậm đến vậy.
Không thấy động thái gì từ Viên Liễu, hai cô gái ngồi sau đều thở dài bất mãn.
Rất nhanh, xe đã đến khu nhà ở dành cho nhân viên của Đại học Bách Châu, hai cô gái vẫy tay chào Du Nhậm: "Cảm ơn chị." Sau khi xuống xe còn cùng nhau lườm nguýt Viên Liễu.
Chỉ khi đó Viên Liễu mới xem điện thoại, dở khóc dở cười trả lời Triệu Giai Kỳ thật nhanh: Vậy cậu cứ nói về chủ để của cậu. Sau đó trả lời Chương Nhược Hội: Cảm ơn cậu đã hiểu.
Qua gương chiếu hậu, Du Nhậm thấy Chương Nhược Hội quay đầu lại nhìn Viên Liễu với ánh mắt có vẻ lạ lùng. "Tiểu Liễu..." Du Nhậm nói, hình như hôm nay chị đã phạm sai lầm.
"Gì cơ?" Viên Liễu không nghĩ Du Nhậm đã sai ở đâu.
"Ừm..." Du Nhậm cười xoà, không nói tiếp. Có vẻ như bóng đèn hôm nay là mình mới đúng, cô gái nhỏ khá được mọi người yêu thích. Lại nhìn Viên Liễu, cô gái nhỏ cũng đang nhìn các bạn rời đi, sau đó quay đầu nhìn Du Nhậm: "Hôm nay em mới là người phạm sai lầm, dẫn theo hai bóng đèn tới." Viên Liễu lắc đầu buồn bã: "Triệu Giai Kỳ và Chương Nhược Hội đã chấm dứt."
Triệu Giai Kỳ rụt rè và tự ti, nên Chương Nhược Hội rất được đà kiêu căng.
"Du Nhậm, em cảm thấy, những người yêu nhau không nên phân cấp rõ ràng như vậy." Hiện tại Du Nhậm đã chấp nhận cách gọi thẳng tên, không còn nói "không biết trên dưới".
"Dù có khoảng khác biệt giữa người với người, cũng phải thừa nhận rằng loại khác biệt này ắt sẽ giao nhau ở đâu đó, và rồi chảy thành một dòng hạnh phúc." Viên Liễu nói, thực ra em đang khuyến khích Triệu Giai Kỳ tự tin hơn, thả lỏng bản thân hơn để cãi lại Chương Nhược Hội.
Mẹ em từng nói: "Dù là rau hẹ đất nuôi hay là quả trứng gà đẻ, chỉ cần cho một thìa dầu vào cũng có thể khuấy lại với nhau." Viên Liễu cười: "Em nói có đúng không?"
"Vậy tìm một thìa dầu đó ở đâu?" Du Nhậm nghiêng người: "Trong sách, trong nồi niêu xoong chảo, trong núi cao biển rộng, hay trong sự nghiệp và niềm vui?"
"Nếu có thể thì tìm ở những chỗ đó cũng được, miễn là ăn được và an toàn. Nhưng em nghĩ, sẽ tuyệt nhất nếu tìm thấy trong trái tim và tâm hồn." Viên Liễu liếc nhìn kim chỉ xăng: "Còn bây giờ chúng ta phải tìm nó ở trạm xăng, chị ơi, từ nay trở đi, chúng ta cùng đi xem phim mỗi cuối tuần được không?
Du Nhậm nhìn thấu ý muốn chuyển từ gặp gỡ ngẫu nhiên sang cố định của Viên Liễu, cô đậy lại suy nghĩ về đồng hồ đếm ngược giờ chia tay: "Được."
"Chị, tại sao chị cả của em lại quan trọng trong lòng chị đến vậy?" Viên Liễu hỏi Du Nhậm.
"Vì chị ấy là bạn thân thuở nhỏ của chị, đôi khi chị không thể nhớ được khuôn mặt của chị ấy, chỉ nhớ rất rõ bộ váy màu xanh và dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu của chị ấy trên sân thể dục." Du Nhậm chậm rãi lái xe ra khỏi con đường hẹp, những cây ngô đồng hai bên đường um tùm xanh tốt, đây là đại lộ cảnh quan nổi tiếng ở Bách Châu được xây nên 16 năm trước: "Nếu chị ấy vẫn còn, sẽ có thể trưởng thành cùng những chiếc cây này, thành tài."
Du Nhậm chua xót, "Cũng là chị ấy đã khiến chị hiểu ra thế nào là chia cách, thế nào gọi là bất lực." Điều tàn khốc nhất của đời người là dù biết đấy, nhưng không phải lần nào cũng tránh được. Lúc nào cũng phải đối mặt với nỗi đau xé nát cõi lòng ngay tại những thời điểm quan trọng nhất, dường như, chia tay là để trưởng thành.
Cuộc chia tay bất thình lình với Du Quyên, cuộc chia tay đầy thất vọng với Mão Sinh năm đó, và cả cuộc chia tay lừa mình dối người với Tiểu Tề, còn với Viên Liễu thì sao? Nếu có thể chia tay trong viên mãn... trái tim Du Nhậm đau nhói, vậy đó sẽ là một cuộc chia tay mà cô không thể nào nguôi ngoai.
Du Nhậm nhìn Viên Liễu, cô gái nhỏ nhe hàm răng trắng với cô: "Du Nhậm, đổ xăng đi, chở em lượn thêm vài vòng nữa được không? Em không muốn về nhà ngay bây giờ."
"Được." Cô nói. Viên mãn là luôn luôn, luôn luôn chính là viên mãn.
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT