Mão Sinh xin nghỉ thứ Hai tuần tới để sắp xếp cuộc sống cho mình và Ấn Tú, để cơ thể của họ có thể an yên trong vòng tay của nhau, để tiền bạc cũng được an toàn trong tài khoản ngân hàng và để cuộc sống được ổn định theo nhịp điệu mà cả hai đều sẵn sàng thử.
Ôm người yêu thật lâu, nghe Mão Sinh kể rằng suốt đêm em hầu như không ngủ vì bận lo cho của mẹ và em gái chị, Ấn Tú không nói nên lời, nhưng Mão Sinh không đòi hỏi Ấn Tú điều gì: "Là do em can tâm tình nguyện, không liên quan đến chị."
Im lặng một lúc, Ấn Tú hỏi: "Chị phải trả thế nào?" Tối nay cuối cùng cô cũng soi gương trong khi tắm rửa, mái tóc của cô gái trong gương không còn bóng mượt, trên khuôn mặt viết đầy sợ sệt và mệt mỏi. Ấn Tú gần như không dám nhận ra mình, không biết cơ thể này còn có thể thay cô "trả" cho Mão Sinh hay không.
Người bên cạnh phì cười, không chịu nổi mùi của mình nữa nên nói em đi tắm đã, sẽ nhanh thôi. Mặt Ấn Tú bỗng chốc nóng bừng - cô từng mơ được thân mật với Mão Sinh trong những năm tháng còn trong đó, nhưng khi choàng tỉnh luôn kèm theo nỗi thất vọng rầu rĩ vô biên. Ấn Tú không nghĩ nhiều nữa. Cả cơ thể lẫn tâm trí khô cạn dần trong những bức tường cao, nhất là nếu độ ẩm tinh thần mất cân bằng, khả năng tư duy sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, vì vậy cô hỏi Phong Niên: "Cô ấy đã thay lòng chưa?"
Lúc đó, ánh mắt Phong Niên vừa ngạc nhiên vừa đau lòng: "Chưa hề, em chắc chắn." Chị Tiểu Anh, nếu chị gặp cậu ấy, chị sẽ tự đoán được ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Phong Niên đã đúng, ngay từ ánh nhìn đầu tiên thấy Mão Sinh ngày hôm nay, trực giác mạnh mẽ trong Ấn Tú nhanh chóng thức tỉnh - Mão Sinh luôn là đối tượng cho cô trông mơ đỡ khát trong tù. Khi đôi mắt, giọng nói, sức mạnh và hơi thở của Mão Sinh thực sự xuất hiện, những giác quan của Ấn Tú run rẩy rung lên.
Tắm xong, Mão Sinh không màng sấy tóc, trùm khăn lên đầu rồi lên giường: "Lạnh quá." Ấn Tú ngại ngùng, chỉ liếc qua Mão Sinh và lại ôm chặt đôi vai mịn màng của Mão Sinh.
Ấn Tú tháo khăn xuống cho Mão Sinh, giúp Mão Sinh lau những sợi tóc ẩm. Đã lâu cô chưa gần gũi với ai như vậy, động tác tay tần ngần và vụng về thấy rõ.
Mão Sinh đối mặt với Ấn Tú, hai tay đỡ vai Ấn Tú: "Em đã mua đủ loại món ăn chị thích, chúng ta sẽ làm món siêu cay, chị nhé?" Cô quá hạnh phúc đến nỗi không biết phải nói gì, chỉ biết trượt tay dọc theo đốt sống lưng như con đường nhỏ của Ấn Tú. Ấn Tú run lên, tiến lại gần Mão Sinh hơn. Họ đều đang chờ đợi khoảnh khắc đó cùng lúc hồi sinh.
"Mão Sinh, em hát cho chị nghe được không?" Ấn Tú nói, chị muốn nghe tất cả những ca đoạn mà em chép cho chị, ngay bây giờ.
Mão Sinh hắng giọng, hát: "Rõ ràng trước mắt là khách ngoại lai, nhưng trong tim lại là người bạn cũ." Ấn Tú nói rằng đây là Giả Bảo Ngọc.
Mão Sinh lại hát: "Nàng lên trời, ta sẽ đuổi theo nàng lên trời. Nàng xuống đất, ta sẽ đuổi theo nàng xuống đất." Ấn Tú tựa trán lên vai Mão Sinh, nói đây là Trương Sinh trong "Truy Ngư" (Đuổi Cá).
Tiếp đó, cô hát "Tang Viên Phỏng Thê" (Thăm Vợ Trong Vườn Dâu), và "Trạng Nguyên Đả Canh" (Trạng Viên Gõ Chiêng), hát mãi, hát mãi, rồi Mão Sinh dậy hứng, tay Ấn Tú cũng trượt vào lòng bàn tay cô. Hát những ca đoạn từng chép những năm qua đối với Mão Sinh chỉ là việc dễ như trở bàn tay, và khi Ấn Tú nghe thấy "Nàng như cỏ linh chi trên núi tiên, ta như đoá hoa dại nơi ven đường", cơ thể bỗng cứng đờ. Mão Sinh cảm giác được, cô ôm Ấn Tú nằm xuống: "Chị là cỏ linh chi, em là đoá hoa dại bị chị nghi ngờ ngoại tình."
Tay chậm rãi chạm lên vòng eo mảnh dẻ của Ấn Tú, "Dường như chị không còn nhận ra mình nữa." Mão Sinh nói, em sẽ dẫn chị nhận ra, chị muốn bắt đầu từ đâu? Dưới ngọn đèn ngủ tờ mờ, trong mắt Ấn Tú khơi dậy vài tia lửa, và chỉ một hai ngôi sao như thế cũng quá đủ - cơ thể Mão Sinh cũng bắt đầu sống dậy, nhịp nhàng thì thầm mật mã của Ấn Tú.
Ban đầu Ấn Tú không phát ra âm thanh nào, chỉ có hơi thở của Mão Sinh vô cùng dồn dập giữa màn đêm.
Đến khi Mão Sinh lại đầm đìa mồ hôi, Ấn Tú mới thở hắt một âm vừa dài vừa đục, Mão Sinh thả lỏng: "Em biết em đã thụt lùi, giờ thì, đã có gì quay lại chưa?"
Ấn Tú nói rất nhiều thứ đã quay lại, nhưng vẫn còn vài điều không biết đã giấu đi đâu. Cô ôm Mão Sinh và lại ngắm nhìn khuôn mặt của người yêu: "Mão Sinh, trông em như vẫn hai mươi tuổi."
"Thật ra trong nơi này đã hơn ba mươi." Mão Sinh nắm tay Ấn Tú đặt lên ngực mình. Ánh mắt Ấn Tú lay động, ngẩn ngơ trong hai giây, sau đó nhanh nhẹn chui vào chăn. Một lúc sau, Mão Sinh bị Ấn Tú - người xa rời cuộc chiến đã lâu - trêu ghẹo phát ra một tiếng kêu nữ tính không giống ngày thường. Như muốn lấy lòng, Ấn Tú cắn răng gắng gượng cho đến khi Mão Sinh mềm nhũn ra trong tay cô, Mão Sinh cọ mồ hôi trên mặt vào cánh tay Ấn Tú: "Thật lợi hại." Ấn Tú cười khúc khích, nhưng rất nhanh đã bị động tác của Mão Sinh nuốt chửng...
Phong Niên - người chắc chắn sẽ không thể về nhà nghỉ vào đêm đó - đang làm tóc tại tiệm của Túc Hải, cô nói Tiểu Hải, hành vi em làm hôm nay là khống chế và khám xét người phạm pháp. Túc Hải cuốn lá thiếc trên đầu Phong Niên nói: "Đi mà kiện em." Nếu dám kiện em, hôm nay em sẽ thu tiền chị, phó giám đốc như em gội cắt sấy uốn tóc cho chị sẽ là 500 tệ, không giảm giá.
Phong Niên chịu thua, nhìn Du Nhậm ngồi sau lưng qua gương: "Du Nhậm, mình không ngờ giữa Bạch Mão Sinh và mình, cậu vẫn hướng về cậu ấy." Cô bạn đang xem tài liệu ngước đôi mắt trong veo lên, nhẹ nhàng đáp: "Mình hướng tới tình lý."
Ngồi trên ghế trượt, đôi chân dài của Túc Hải hướng về phía Du Nhậm: "Chị Du Nhậm, em có thể không ăn hải sản, không cần quần áo, em chỉ muốn biết, chị Tiểu Anh là ai?" Cô hóng hớt liếc nhìn Phong Niên: "Có đẹp bằng chị Tống không?"
Du Nhậm mang lại cảm giác thật bí hiểm khi không nói gì, cô cười: "Em hỏi Mão Sinh đi."
Hôm nay chắc chắn sẽ không hỏi được Bạch Mão Sinh. Túc Hải nói em hiểu, thanh niên trẻ dồi dào sinh lực, tối nay chị ấy đừng mong ngủ được.
Du Nhậm nhịn cười, vỗ đầu Túc Hải: "Hôm nay nhất định phải cảm ơn em."
Khi Túc Hải tan làm đã là 10 rưỡi, Mao Tín Hà đưa con trai về sớm mười phút, Túc Hải phụ trách đóng cửa. Đúng lúc đó Viên Liễu xách hộp đồ ăn đêm bước đến cửa tiệm cắt tóc: "Tiểu Hải, đã lâu chị em ta chưa ăn vặt."
Đứng dưới cầu thang, Túc Hải liếc xéo Viên Liễu: "Cậu chỉ muốn hóng hớt chứ gì." Nhưng Túc Hải cũng không phải người biết giữ mồm giữ miệng, cô chỉ vào bậc thang trước cửa, kể lại tin tức hấp dẫn đã được tả trong tin nhắn càng thêm sống động, lại còn thêm thắt vài chi tiết: "Chị Du Nhậm và Bạch Mão Sinh ngồi ở đây, mặt ai cũng xám xịt. May mà mình quyết đoán kịp thời, dứt khoát lục thẻ phòng từ trong túi Hoại Phong Niên. Mà này, cũng quái lạ, chị ấy lớn hơn mình tám tuổi, nhưng sức yếu cứ như gà con, sao chị Tống lại đổ nhỉ?"
Viên Liễu nói quan trọng là hai bên đều tình chàng ý thiếp, ngay cả khi chị ấy yếu hơn gà con, nửa kia của chị vẫn sẵn sàng làm con giun đất dưới miệng chị ấy. Đừng nói đến chị Tống, nói đến chị Tiểu Anh đi, mình có đủ cơ sở để nghi ngờ chị ấy chính là chị Ấn Tú ngày xưa từng thuê nhà mình.
"Hả? Là người chị hay mang đồ ăn ngon cho cậu à?" Túc Hải nói có ấn tượng, vừa ngồi trước cửa tiệm ăn xiên, vừa cảm thán mấy người chị lớn này hình như đều không thẳng.
Trên mặt Viên Liễu thoáng qua vẻ ngấm ngầm chịu đựng, nghe Túc Hải tiếp tục lải nhải: "Hoại Phong Niên, Bạch Mão Sinh, chị Ấn Tú, chị Tống... Cậu xem, còn lại bao nhiêu người thẳng? Chắc là chị Du Nhậm thẳng, thế còn chị tiến sĩ? Trông như cũng thẳng."
Đây chỉ là một trong những câu hỏi khiến cô tò mò, câu hỏi còn lại là Bạch Mão Sinh và chị Ấn Tú là một cặp, Túc Hải nói, là do chính miệng cô thừa nhận: "Bạn gái của chị ấy." Bỗng vỗ đùi, không ngờ đấy, chị Bạch đúng là người thẳng thắn, không coi mình như người ngoài: "Nhưng nếu là một đôi, vậy tại sao bạn gái của chị ấy thà ở trong nhà nghỉ với Hoại Phong Niên còn hơn gặp chị ấy? Tại sao bạn gái của chị ấy chưa bao giờ xuất hiện? Hôm nay cứ như rơi từ trên trời xuống vậy."
"Chuyện này đơn giản, không phải rơi từ trên trời xuống, Ấn Tiểu Tiểu là em gái của chị Ấn Tú, được bị Bạch chăm sóc mỗi ngày, mối quan hệ của họ không bình thường." Viên Liễu nói. Hôm nay tâm trạng cô bé rất thoải mái vì đã loại bỏ hoàn toàn Bạch Mão Sinh khỏi hàng ngũ "đối tượng khả nghi của Du Nhậm".
"Nhưng tại sao chị Ấn Tú không bao giờ dẫn theo em gái, tại sao chỉ có chị Bạch?" Túc Hải tuốt thêm hai cây xiên, chờ đợi lời giải đáp từ Viên Liễu thông minh.
"Chắc chắc chị Ấn Tú lấy chồng ngoài thành phố, mà mấy năm nay việc ly hôn rất khó xử lý." Câu trả lời của Viên Liễu đến từ kinh nghiệm của Viên Huệ Phương, mẹ ruột của Túc Hải cũng vừa ly hôn năm ngoái, cô đồng tình: "Và vì thế nên! Bạch Mão Sinh, là 'tiểu tam'!"
Viên Liễu không nói gì, chỉ nhìn Túc Hải một lúc, sau đó nói: "Tiểu Hải, tình yêu rất phức tạp, một số người quá bất lực nên đã trở thành kẻ thứ ba."
Buổi tối, hai người bạn thân ai về nhà nấy sau khi đã ăn uống no nê. Mát-xa cho Viên Huệ Phương xong, Viên Liễu về phòng mình nghỉ ngơi, nhân tiện gửi một tin nhắn tò mò cho chị Du Nhậm: "Chị ơi, em đã nghe kể về chuyện của chị Bạch. Bạn gái của chị ấy là chị Ấn Tú có đúng không?"
Du Nhậm nói Tiểu Liễu, đồ bà tám, em lại biết từ ai? Thực ra bản thân Mão Sinh cũng vô tư úp mở công khai, Du Nhậm cũng không thể giấu tiếp cho bạn mình, chỉ nhắc nhở Viên Liễu: "Không được tiết lộ ra bên ngoài dù chỉ một chữ, nhất là trên mạng."
"Em biết, với tư cách là chủ siêu thoại, em đã nhổ cỏ tận gốc tất cả những ai tung tin đồn họ mập mờ với chị Bạch từ lâu." Viên Liễu chỉ cảm thán: "Chị Du Nhậm, tỷ lệ cong của các chị thật cao, gần 70%."
"Bài kiểm tra toán lần trước của em chỉ được 120 điểm, chắc hẳn bị trừ điểm vì tính toán lung tung chứ gì." Du Nhậm nói, nhưng vẫn bị con số này làm cho nhịp tim đập nhanh.
Nít ranh nói để em tính cho chị, chị Bạch, Hoài Phong Niên, chị Ấn Tú, chị, cộng thêm chị tiến sĩ, 3,5 người cong, 1,5 người thẳng, đây chính là tỷ lệ cong 70% phải không?
"Vậy thì ai là người bị em cắt đôi thành hai nửa? Một người rưỡi? Em coi ai không phải con người vậy?" Du Nhậm cười, lắc đầu, nói ngủ sớm đi. Người ta cong hay thẳng chẳng qua cũng chỉ là những màu sắc đa dạng trong vòng cuộc sống. Chúng ta phải tập trung vào nội lực của chính bản thân ta. Du Nhậm dụi mắt, đúng lúc đó Du Hiểu Mẫn cũng vào phòng đưa sữa cho cô.
"Cảm ơn mẹ. "Du Nhậm cầm lấy uống. Tuy biết dù có uống thứ này cũng không cao thêm, nhưng quay đầu không còn là bờ, không thể chống đối Du Hiểu Mẫn thường xuyên cho uống nhằm bổ sung canxi vào cơ thể cô.
Du Hiểu Mẫn hỏi, hôm nay con lại tăng ca à?
"Vâng, hôm nay con phải viết bản thảo cuộc họp cho Phó thị trưởng Hạ, thứ Sáu cần. Cô ấy rất để ý chi tiết, con phải hoàn thành sớm sau đó bổ sung sau." Du Nhậm vẫn làm trong phòng nghiên cứu, lãnh đạo mà cô kiêm nhiệm thư ký đã chuyển từ phụ trách khoa học, giáo dục, văn hóa và y tế sang công tác thường xuyên, được phân công quản lý phòng nghiên cứu này. Ai cũng nói tương lai Du Nhậm sáng chói rộng mở, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi phòng nghiên cứu, ra ngoài làm trong vị trí cao hơn.
Phó Thị trưởng Hạ và Du Nhậm hầu như không bao giờ nói về chủ đề giới tính tại nơi làm việc, chỉ có một lần cô được hỏi: "Em có làm việc quen trong phòng nghiên cứu không? Em là cô gái duy nhất ở đó". Đây là tín hiệu rõ ràng, nếu Du Nhậm khéo léo bày tỏ nguyện vọng được thuyên chuyển công tác, sẽ có lợi cho công việc sau này của cô hơn.
Từng có nhiều đồng nghiệp trong phòng nghiên cứu không tin Du Nhậm có thể ở đây tròn một năm. Trông Du Nhậm có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, người ta nói con gái không làm được việc này, Du Nhậm quả quyết sẽ làm đến mức khiến ai cũng tâm phục khẩu phục. "Quản bút" đã sống chìm nhiều năm, viết càng nhiều, nói càng ít, tiếng tăm của Du Nhậm cũng dần dần xuất hiện. Do đó Du Nhậm nói với lãnh đạo: "Em đang làm rất ổn, cũng không thấy cô đơn vì là cô gái duy nhất." Ánh mắt của Phó Thị trưởng Hạ lúc đó thoáng qua nụ cười, gật đầu, không nói thêm nữa.
Đối mặt với lời khuyên liên quan đến thuyên chuyển công tác từ mẹ Du Hiểu Mẫn, Du Nhậm cầm ly sữa nói con rất thích công việc này, nhiều người sợ viết tài liệu, nhưng con tìm thấy niềm vui trong đó.
Không phải là niềm vui họp hành liên miên hay giật đầu cá vá đầu tôm, mà là niềm vui cố gắng tiếp cận cốt lõi và quan sát quy luật vận hành, cũng như niềm vui khi dung hợp từng chút nhiệt huyết vào văn bản và áp dụng vào thực tiễn.
Du Hiểu Mẫn ngồi xuống, kéo Du Nhậm quay người lại: "Được, mẹ biết con đang nghĩ đến công việc và thăng tiến. Mẹ chỉ muốn hỏi, vậy còn cuộc sống cá nhân thì sao? Bạch Mão Sinh đã là quá khứ, Tiểu Tề thì cũng chia tay." Bà Hà còn đến khóc với mẹ, thế là mẹ đen mặt lại không thèm tiếp. Du Hiểu Mẫn nói: "Thái Thái, mẹ đã lớn tuổi, không thể chăm sóc con cả đời. Công việc này của con không cho phép yêu con gái, vì không có tương lai. Con có thể thử không? Thử cân nhắc nam giới xem sao? Con đã 26 tuổi."
Không ngờ vào ngày lành tháng tốt khi Mão Sinh và Ấn Tú về bên nhau sau mười năm hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp, Du Nhậm lại bị lo lắng của Du Hiểu Mẫn về tương lai đẩy vào bờ lửa, cách giải quyết vẫn là "thử đi, cân nhắc nam giới".
"Con không chịu gặp ai, cũng không chịu thử với ai. Mẹ nói thật, người làm mối cho con không mấy hài lòng, họ nói vài lời lọt vào tai mẹ." Bản thân Du Hiểu Mẫn trong bệnh viện cũng bị quấy rầy quá sức chịu đựng, lúc nào cũng có người muốn giới thiệu cô với con rể tương lai.
Điện thoại của Du Nhậm reo lên, cô cầm lên xem, nít ranh Viên Liễu trả lời: "Chị à, dù cho tỷ lệ là 75%, 85% hay thậm chí là 100%, các chị vẫn là những người đáng yêu nhất và tươi tắn nhất trong lòng em. Em rất vui vì chị Phong Niên và chị Bạch đã dũng cảm. Em hy vọng họ sẽ luôn sống bằng cả trái tim chân thật. Chúc ngủ ngon."
Du Nhậm trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Du Hiểu Mẫn: "Mẹ, con xin lỗi, con không thể thử."
Thử cũng chính là tự đẩy mình vào cái bẫy của cái nhìn thế tục, sẽ chỉ càng gắng sức vùng vẫy thoát ra. Con không ngại bị người khác coi như bà tu già trong phòng nghiên cứu, dù có là bà tu, con cũng không cho phép bất cứ ai đặt chân vào thế giới của con, kể cả Thượng đế.
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT