Du Nhậm phải tăng ca rất nhiều trước Tết Nguyên Đán, trong buổi hẹn với Phong Niên, Du Nhậm đã đến muộn gần một tiếng.
Khi được hỏi đang bận việc gì, Du Nhậm liệt kê hơn chục đầu việc như kiểm tra an toàn sản xuất, kiểm soát vệ sinh môi trường, kiểm tra tác phong cách và kỷ luật cơ quan, gửi lời chúc trước lễ Tết, tiếp đón, họp hành, đi cùng thanh tra điều tra nghiên cứu, về nhà tranh thủ thời gian viết đủ loại bản thảo.
Nghe xong, Phong Niên sững sờ: "Công việc này... mình vẫn hợp ở lại Tượng Nga hơn."
Bạn học ngày xưa tràn trề sức sống: "Những điều này không học được từ sách vở."
Phong Niên nói chúc cậu tiến bộ theo từng ngày, mình sẽ giúp cậu học những gì không thể học hết trong sách. Du Nhậm bật cười, ngượng ngùng nói gần đây mình không đọc nhiều, thực sự không có thời gian.
Phong Niên hỏi vậy tình yêu thì sao? Bỗng Du Nhậm khẽ thu lại nụ cười, ho nhẹ: "Chuyện này, để lát nữa nói." Bởi trước mặt còn có hai đứa nhỏ, Túc Hải tò mò nhìn họ, Viên Liễu đang cúi đầu nhìn xuống cũng biến sắc.
Quán hoành thánh của Tống Hội Hương không có nhiều khách vào kỳ nghỉ đông, bà nhờ Phong Niên đi cùng đi xem vài căn bất động sản, giá nhà đất ở Bách Châu hết lần này đến lần khác dập tắt hy vọng mua nhà của Tống Hội Hương: "Mẹ không muốn dùng công quỹ của bố con, đến lúc đấy rách việc ra lại khổ."
Không biết "đến lúc đấy" là đến lúc nào. Phong Niên không phát biểu ý kiến, Tống Hội Hương lại hỏi giá nhà đất ở Bắc Kinh thế nào? Nếu sau này Phong Niên ở lại Bắc Kinh làm việc, bà cũng nghĩ sẽ đến sống cùng con gái.
Vừa nghe nói đắt hơn Bách Châu rất nhiều, Tống Hội Hương đặt hy vọng vào Phong Niên: "Con hãy thi vào những công ty được phân nhà." Phong Niên nói mẹ không biết từ năm ngoái đã có quy định rõ ràng không được phép phân chia nhà sao? Dù có, cũng phải thuộc sở hữu của đơn vị.
Vấn đề nhà cửa bao trùm tâm trí Phong Niên từ khi vừa lên cao học. Con của người nghèo, đặc biệt là con gái, chắc chắn không được gia đình hỗ trợ nhà ở. Phong Niên ước lượng số tiền tiết kiệm, chỉ đủ để mua một căn bếp nhỏ ở Bách Châu.
Nhiều lúc không ở trong cửa hàng, cô lại đến thư viện ngồi nửa ngày, nửa ngày còn lại đi thăm Túc Hải và Viên Liễu, Du Nhậm cũng giao nhiệm vụ dạy kèm quan trọng cho Phong Niên: "Nâng cấp giáo viên, Phong Niên cậu cũng có thể ăn cơm ở nhà Tiểu Liễu."
Cơm nước đơn giản không thể làm hài lòng Phong Niên, ở Bắc Kinh lâu ngày, cô càng nhớ đồ ăn quê hương. Học thêm xong, Tiểu Liễu bận phụ giúp mẹ nên Phong Niên kéo Túc Hải đi ăn nhiều món ăn vặt khác nhau. Ăn đến lần thứ sáu, Túc Hải giơ miếng thịt gà lên và nói không thể tiếp tục ăn thế này nữa, Hoại Phong Niên, chị có thấy bụng em nhiều thịt lên không?
Phong Niên nói không nhìn ra, phải véo mới biết được, bị Túc Hải đập tay xuống: "Chắc chắn là béo."
Khi hai người cầm đồ ăn đi ngang qua hiệu thuốc, Túc Hải chợt nảy ra ý kiến, nói Phong Niên chị đừng theo vào. Túc Hải tự mình bước lên cân, đáng tiếc chiếc cân đó có chức năng báo cáo trọng lượng điện tử, Phong Niên đứng ngoài cửa hiệu thuốc cũng nghe rõ mồn một giọng nữ vô cảm như tiếng robot: Cân nặng, 90,2 kg.
Các bà cô, bà dì và các chị trong hiệu thuốc đều khựng lại, kinh ngạc nhìn cô bé, Túc Hải ngơ ngác mất mấy giây, cuối cùng lao ra khỏi cửa.
"Tiểu Hải..." Phong Niên gọi.
Túc Hải quay đi, mặt mũi đỏ bừng vì khóc: "Hoại Phong Niên... Em lại tăng thêm 3 kí." Nước mắt cô bé rơi lã chã, được Phong Niên đưa tay lau cho: "Không sao đâu, không sao đâu, đang tuổi dậy thì mà, chỉ cần giảm cân là hết thôi, có phải không nào." Cảm giác sờ thật thích, Phong Niên chọc nhẹ vào đôi má mềm như thạch của Túc Hải, bị cô bé trừng mắt rụt tay lại.
"Đền cho em, chị phải đền cho em." Túc Hải nói tất cả là tại chị, ngày nào chị cũng xiên nướng, chân giò quay, thịt gà nướng và xiên que, đều tại chị kéo em đi ăn liên tục.
Chẳng những bắt đền Phong Niên kéo cô đi ăn liên tục, Phong Niên muốn gắp thức ăn từ phần của Túc Hải cũng khó. Tiếng khóc của Túc Hải khiến Phong Niên dở khóc dở cười: "Nhóc... nhóc có thể không ăn mà, hoặc ăn ít đi."
Làm sao mà được? Sao có thể không ăn? Túc Hải nhìn miếng thịt gà trong tay, do dự nhưng vẫn cắn một miếng, vừa nhai vừa rơi nước mắt, để Phong Niên lấy khăn giấy thấm nước mắt cho mình.
"Chị phải giảm cân cùng em." Túc Hải hạ quyết tâm, chỉ vào phòng tập gym cách đó không xa: "Sáng mai 9 giờ 30, thằng nào không đi thằng đó làm chó."
Chúng ta đều không có nhiễm sắc thể Y, không thể làm thằng được. Tuy nói thế, nhưng Phong Niên vẫn dành hai giờ trong phòng tập với Túc Hải mỗi sáng. Cô bé đổ mồ hôi đầm đìa trên máy chạy bộ, Phong Niên ngồi trên máy tập phía sau động viên Túc Hải: "Tiểu Hải, cố lên, sắp nửa tiếng rồi."
"Tiểu Hải, hãy nghĩ nếu gầy đi trông nhóc sẽ xinh hơn nhiều." Tiểu Hải, nhóc có đôi mắt to, mũi vừa cao vừa thẳng, đến khi hai má thon gọn hơn, nhóc sẽ sở hữu gương mặt siêu mẫu quốc tế. Màn cổ vũ khiến Túc Hải bật tốc độ lên 10, chạy phì phò mệt bở hơi tai.
Chỉ trong một tuần đã thấy hiệu quả rõ rệt, Túc Hải giảm được 2.5kg, rủi thay phòng tập đã đóng cửa nghỉ Tết. Mùng một Tết, Túc Hải vẫn kiên trì mặc quần áo thể thao bước nhanh trên đường, sau đó về nhà cân lại, báo cáo số liệu cho Hoại Phong Niên: "Không gầy! Nhưng cũng không béo!"
Phong Niên mơ mơ màng màng đáp lại: "Quả là một tình yêu đẹp, bạn gái chắc chắn sẽ rất vui." Cô chỉ nhớ ngày hôm qua nghe Du Nhậm nói mình vừa được cấp visa một tháng, đã đặt vé máy bay chuẩn bị đến thăm Tề Dịch Quả nhân dịp được nghỉ Tết.
Tỉnh dậy, Phong Niên nhìn lại điện thoại, chợt nhận ra mình đã trả lời nhầm tin nhắn, cô vội vàng nói với Túc Hải rằng sáng nay chị gửi nhầm tin nhắn, em không béo nghĩa là tập thể dục có tác dụng, dù sao đêm giao thừa hôm qua cũng ăn hơi nhiều.
"Hoại Phong Niên, chị đang yêu ai à? Hôm nào em cũng lôi chị đến phòng tập, có phải đã làm phiền chị không?" Túc Hải vẫn rất chu đáo.
"Không, chị không yêu, vẫn ế đây." Phong Niên nói Tiểu Hải, nhóc đừng dễ dàng yêu, thời nay những người trên mạng không đáng tin, nên cố gắng tìm ai đó ngoài đời thì hơn. Túc Hải nói em không còn tin vào Internet nữa, không đời nào có tình yêu đích thực. Hoại Phong Niên, người mà chị thất tình, có phải tình yêu đích thực không?
Tình yêu đích thực là gì? Tại sao em hẹn hò với vài ba người trên mạng đều cảm thấy thật nhạt nhẽo? Còn có người hỏi thẳng em có còn trinh không, ý họ là gì?
Phong Niên lập tức trở nên nghiêm túc: "Nếu bất cứ ai nói về cơ quan cơ thể của em, hãy chặn họ ngay, không cần nói gì nữa." Thiếu nữ rất biết đặt câu hỏi, không ngờ còn đưa ra một câu hỏi mà ngay cả Phong Niên cũng không thể giải thích rõ ràng, tình yêu đích thực là gì?
Liệu tình yêu cứ tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan của Ấn Tú và Bạch Mão Sinh có được tính không? Ấn Tú tính, Bạch Mão Sinh không tính. Cô thầm vạch ra một ranh giới rõ ràng. Du Nhậm có phải tình yêu đích thực của Tề Dịch Quả không? Được nghỉ Tết cũng phải đến thăm bạn gái, cố gắng duy trì mối quan hệ dù mỗi người hai nước khác nhau.
Liệu mình với Ấn Tú có được tính không? Phong Niên nằm nghĩ trên giường, bản thân mình "phát hồ tình, chỉ hồ lễ*", mộng tưởng có quả mơ mọc trên cây mận. Dẫu biết mười mươi không có khả năng, vẫn chẳng thể nào quên được Ấn Tú. Cô gái này là ánh đèn trên con đường dài cô đơn của cô, chiếu sáng ở nơi không xa cũng không gần.
*Phát hồ tình chỉ hồ lễ (乎情止乎礼): Là chủ trương của Khổng Tử ngày xưa, ý chỉ trong tình yêu con người cần phải điểm dừng, dừng lại trước những chuẩn mực xã hội, đạo đức con người.
Cuộc sống thật cô đơn, cô học sinh ưu tú cảm thấy, những người xung quanh nếu không đang bận tự cứu mình thì chính là đang tự bóp cổ, nhiều người tê liệt không hề nhúc nhích, để mặc thời gian đưa họ đến ngày huỷ hoại cả thể xác lẫn linh hồn.
Trong các bạn cùng lớp của cô, có người hết lòng vì tôn giáo nhằm muốn thỉnh cầu lối thoát, có người đâm đầu vào công việc thế tục mong cầu tiến bộ, cũng không ít người đắm mình trong phòng học như Phong Niên. Ngồi học lâu, con người bỗng nhỏ lại chỉ bằng con kiến giữa biển kiến thức bao la, vươn cặp râu tội nghiệp ra dò đường, mới bước một đoạn đã bạc trắng mái đầu.
Bất cứ khi nào tâm trí bị những thực thực ảo ảo này nhấn chìm, Phong Niên lại có khao khát muốn yêu. Lúc này, sao cô không được cảm nhận vẻ đẹp của tình yêu đang nở rộ?
Phong Niên nằm đến trưa mới dậy, đang lờ đờ đánh răng thì điện thoại trong túi rung lên, cô cúp máy vì thấy số lạ. Không lâu sau, lại bắt đầu rung, Phong Niên súc miệng, nói nhầm số rồi.
Đầu bên kia là giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần gấp gáp: "Là tôi, Bạch Mão Sinh."
Phong Niên lập tức lạnh mặt hỏi: "Ấn Tú có chuyện gì à?" Phản ứng đầu tiên của cô là Ấn Tú đã xảy ra chuyện gì đó, sau đó mới nghĩ ra người họ Bạch không thể nào gặp Ấn Tú, người duy nhất có thể lấy được số điện thoại của cô là từ Du Nhậm.
Mão Sinh nói rằng Ấn Tú vẫn ổn, làm cậu lo lắng rồi. Khi sắc mặt Phong Niên trở nên u ám hơn, Mão Sinh lại nói tôi vừa gọi điện chúc mừng năm mới đến Du Nhậm, nhưng giọng cậu ấy nghe không ổn, như đang khóc vậy. Nghe tiếng ồn xung quanh cũng không giống ở nhà, cậu có biết Du Nhậm đang ở đâu không?
"Không phải ngay sáng sớm đã đến Thượng Hải sao? Hôm nay cậu ấy sẽ bay đến Los Angeles," Phong Niên nói.
Mão Sinh trước Tết cũng bận biểu diễn, không nghe thấy kế hoạch của Du Nhậm. Cô cau mày nói: "Không thể nào đang trên máy bay được, chắc chắn tôi vừa nghe thấy cậu ấy đang khóc." Hỏi địa điểm sân bay, Mão Sinh nói tôi sẽ lái xe đến đón cậu ấy. Trước khi cúp máy, Phong Niên nói chờ một chút, tôi cũng đi.
Cuối cùng Du Nhậm không thể lên chuyến bay mà cô đã đặt từ lâu, ngay từ bước mua vé và ấn định thời gian cô đã có linh cảm. Trong lúc chờ chuyến bay, cô gọi điện thoại quốc tế cho Tiểu Tề nhưng không thấy ai bắt máy, đành chuyển sang gửi một tin nhắn trên Q, nói hôm nay em sẽ đi thăm chị đấy, tiết lộ một chút bất ngờ trước cho chị.
Điện thoại nội địa của Tề Dịch Quả nhanh chóng gọi đến, vài giây im lặng sau khi bắt máy khiến trái tim Du Nhậm lên xuống bất an, cuối cùng, Tiểu Tề nói, xin lỗi Thái Thái, chị đang ở Bách Châu.
Du Nhậm sững sờ, đầu bên kia Tiểu Tề nhát gừng giải thích: "Chị, chỉ ở lại ba ngày, thời gian có chút... có chút vội..."
Du Nhậm dùng những suy nghĩ và ký ức còn sót lại ghép thành một câu nói: "Dịch Quả, chị còn nhớ ba quy tắc trong thỏa thuận của chúng ta không?"
"Nhớ, cho nên..." Tề Dịch Quả nói chuyện này rất phức tạp, Thái Thái, em về Bách Châu trước, chúng ta gặp mặt nói chuyện được không?
Du Nhậm nói hãy để em yên tĩnh lại đã. Cô ngồi trong sảnh chờ của sân bay Phố Đông nhìn từng chiếc máy bay lần lượt rời đi ngoài cửa kính, sau khi phát thanh tìm cô hỏi mấy lần, có nhân viên mặt đất đến hỏi đây có phải là Du Nhậm, hành khách trên chuyến bay này không? Du Nhậm ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên và nói, là tôi, xin lỗi, tôi không đi nữa.
Cô phải ngồi hai tiếng đồng hồ ở sân bay mới cảm thấy tay chân hồi lại chút sức lực, ngay cả hành lý ký gửi cũng không còn tâm trạng đoái hoài, cũng chẳng cần phải hỏi nữa, bên trong chỉ có quần áo bốn mùa, vài đôi giày chuẩn bị cho người yêu và một bộ quần áo để thay cho mình. Cô xách túi bước lên tàu điện ngầm lang thang quanh thành phố, ngẫu nhiên chọn một điểm dừng, xuống tàu mới nhận ra nơi đây nằm gần chỗ ở ban đầu của Tề Dịch Quả.
Trời đã sẩm tối từ lâu, thành phố trong dịp lễ Tết không còn sôi động như thường lệ, nó buông xuống màn đêm lặng lẽ đồng hành cùng Du Nhậm. Du Nhậm ngồi trên bậc thang lối vào tàu điện ngầm, điện thoại trong túi tràn đầy các cuộc gọi và tin nhắn.
Phong Niên hỏi cậu đang ở đâu? Mão Sinh nói cậu tìm một chỗ nào đó ở tạm trước, mình và Hoài Phong Niên sẽ đón cậu. Du Hiểu Mẫn hỏi đang giữa Tết mà sao con khăng khăng muốn đi du lịch, bảo Bạch Mão Sinh xách hành lý cho con đi. Tề Dịch Quả nói Thái Thái, em đang ở đâu? Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không? Chị vẫn ở chỗ cũ.
Tình yêu mà cô bảo vệ bằng lời nói dối đã tan vỡ thành từng mảnh do giấu giếm hoặc điêu trá. Du Nhậm bình tĩnh lại, gọi điện cho Phong Niên: "Mình không sao, các cậu về nhà đi, tự mình sẽ ở lại Thượng Hải hai ngày."
Phong Niên nói chúng mình đang trên đường cao tốc, chúng ta gặp nhau có được không?
Mão Sinh rướn đầu vào lớn tiếng nói: "Du Nhậm, chúng ta hãy cùng nhau đón năm mới, nếu có chuyện, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."
Nghe xong lời nói của họ, tâm trạng Du Nhậm vừa ấm áp vừa chua chát, nói các cậu yên tâm, mình chỉ đi dạo thôi, không có chuyện gì đâu.
Cúp điện thoại, Du Nhậm mua một ít đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi ép mình nuốt xuống. Thứ tan vỡ không chỉ là ý thức của cô, dường như cả cơ thể cũng vậy, Du Nhậm chỉ cảm thấy rất mệt, rất đau, vết rách trong tim chắn ngay trước mắt, cô không đành lòng nhìn thẳng.
Tìm một nhà nghỉ nằm xuống, Du Nhậm tắt đèn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tin nhắn của Tề Dịch Quả vẫn gửi đến: "Thái Thái, bản thân chị rất rối, không làm rõ được gì cả, cho nên Tết về chị không nói cho em, chỉ đến thăm ông nội và gia đình."
Tiểu Tề nói cái rối của chị có liên quan đến lung lay tình cảm. Thái Thái, chị muốn yêu em bằng cả trái tim, vẫn luôn yêu em, nhưng chị cảm thấy mình không thể làm được nữa. Trước khi nghĩ kỹ, chị quyết định không gặp em. Thực sự xin lỗi, chị không ngờ em sẽ cho chị một bất ngờ lớn như vậy, chị tưởng rằng sẽ không chờ được đến ngày em đến, nên đã âm thầm về Trung Quốc đón năm mới.
Du Nhậm xoay người đi, không nhìn điện thoại nữa, mặt hướng về cửa sổ, há miệng thở dốc cho cơ thể thiếu oxy nhanh chóng hồi phục năng lượng. Cô muốn ngủ một giấc, nhưng trái tim cứ hoảng loạn đập mạnh bất cứ khi nào đôi mắt khép lại. Điện thoại lại rung lên, cô lờ đi. Mãi đến mười giờ tối, nhìn qua mới biết là Hoài Phong Niên và Mão Sinh đang luân phiên gọi cho cô, tin nhắn họ gửi là: Chúng mình đã đến Thượng Hải, cậu đang ở đâu?
Du Nhậm do dự chừng mười phút, cuối cùng vẫn nói địa chỉ. 40 phút sau hai người bạn thở hổn hển chạy đến nhà nghỉ, gõ cửa mấy lần, Du Nhậm ra mở. Phong Niên và Mão Sinh cùng lúc lao vào, bị đối phương chặn lại còn bất mãn nhàn nhạt liếc nhìn nhau, cuối cùng Mão Sinh là người chen vào trước, nắm chặt tay Du Nhậm: "Du Nhậm, có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì." Du Nhậm nhìn Mão Sinh rồi nhìn sang Phong Niên đang lo lắng: "Chỉ là lấy nhầm đồ, không thể lên máy bay."
Du Nhậm đun nước cho họ rồi chậm rãi ngồi ở đầu giường, đôi mắt sưng lên vì khóc cố gắng gượng cười: "Thật xin lỗi vì đã để các cậu lo lắng cho mình, lại còn tìm mình rất lâu."
Mão Sinh và Phong Niên im lặng nhìn Du Nhậm, đều đã đại khái đoán được nguyên nhân, Mão Sinh hỏi: "Có phải là chia tay không?"
Du Nhậm gật đầu: "Sắp chia tay." Cả hai đều không gánh nổi tình yêu, họ đặt tình yêu dưới chân và chạy đi theo đuổi những điều bản thân muốn. Chỉ khi đi xa mới phát hiện không gánh lên được nữa, không cầm lên nổi.
"Dịch Quả từng nói, chúng ta đều ích kỷ trong tình yêu." Giọng Du Nhậm có chút yếu ớt, cô cố gắng giữ hơi: "Mình nghĩ, chúng mình đều đã lựa chọn khi chị ấy rời đi và mình ở lại, tự lừa mình dối người cho đến tận hôm nay vẫn chưa hoàn toàn chia tay."
Mình chưa từng dụng tâm nghĩ về điều chị ấy muốn, chị ấy cũng chỉ qua loa nghĩ về điều mình muốn rồi thôi. Tình yêu trở thành một ngôi nhà pha lê, chặn gió che mưa cho chúng ta tạm thời, nhưng không thể địch lại ánh nắng chói chang của hiện thực chiếu thẳng.
"Chị ấy đã về Bách Châu, chỉ là không nói cho mình biết, may mà mình hỏi chị ấy một tiếng trước khi lên máy bay, nếu không giờ này mình vẫn ngu ngốc lơ lửng trên không trung." Du Nhậm cười cay đắng.
"Hay là gia đình chị ấy có chuyện, đến Tết không tiện đến tìm cậu." Phong Niên vẫn đang cố gắng tìm ra lý do để hàn gắn mối quan hệ.
Du Nhậm tháo kính ra lau: "Phong Niên, điều đó chẳng phải đã giải thích được vấn đề sao?"
Mình và chị ấy mỗi năm gặp một lần khó đến mức nào? Nhưng chị nói chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào với mình về vấn đề chị ấy thấy rối. Phong Niên, Mão Sinh, người yêu nhau phải cùng nhau đối mặt với bối rối trong tình yêu, khi một trong hai người bắt đầu tránh né, tình yêu sẽ rối như tơ vò, sẽ đến bờ vực bị cắt đứt.
Trong tình yêu, khi một bên cảm thấy rất rối, tất cả những gì còn sót lại trong mối quan hệ là ràng buộc về hoài niệm và không nỡ, trong khi rất có thể trái tim chị ấy đang được bơm vào một dòng máu tươi mới, tình cảm và cuộc sống của chị ấy đã xuất hiện những tế bào không đồng nhất sống động. Có thể chị ấy vẫn yêu mình, nhưng tình yêu đó đã bắt đầu khô cạn.
"Hay là... hỏi cho rõ." Mão Sinh khuyên Du Nhậm.
Lưng Du Nhậm yếu ớt khom lại: "Không hỏi nữa, chị ấy thích chơi cờ, đã nhảy ra khỏi bàn cờ ban đầu và chuyển sang bàn cờ khác từ lâu."
Phong Niên trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng duỗi thẳng tay chân ngã xuống giường, mở to hai mắt nhưng bên trong viết đầy hư không - hoa nở rồi sẽ tàn. Vạn sự vạn vật đều cần lý do, tình yêu cũng không ngoại lệ.
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ấm đun nước kêu lên sùng sục. Du Nhậm đi pha trà, nhưng tay cầm ấm lại run lên. Mão Sinh nhận lấy: "Cẩn thận bỏng, để mình."
"Mình nghĩ, vẫn cần hỏi cho ra nhẽ. Cho dù bây giờ hai người chia tay, nhỡ như sau này vẫn có thể ở cùng một thành phố?" Mão Sinh lạc quan hơn Du Nhậm.
"Tan rồi, mình biết sẽ có ngày này mà." Du Nhậm nhìn Mão Sinh: "Không thể khâu lại. Chúng ta đều yêu bản thân mình nhiều hơn."
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT