Không nhận mẹ ruột

......

Mấy tuần nay, bệnh thoái hóa cột sống thắt lưng của Viên Huệ Phương ngày càng trở nặng, Viên Liễu đề nghị hay là chúng ta đóng cửa quán ăn, đến bệnh viện khám cho mẹ trước. Viên Huệ Phương nói kinh doanh quan trọng nhất là chữ tín, đóng cửa một ngày không sao, nhưng đóng cửa hơn ba ngày, khách hàng sẽ vơi đi gần một nửa.

Viên Liễu nói vậy mẹ nên làm việc ít hơn, việc gì con có thể làm hãy để con làm. Cô thức dậy khi trời còn chưa sáng, lái chiếc xe đạp cũ của Viên Huệ Phương đến chợ mua đầy giỏ nguyên liệu treo bên trái phải, cẩn thận điều khiển ghi-đông về nhà. Trời lạnh, cô không muốn Viên Huệ Phương chạm vào nước lạnh nên rửa sẵn rau củ vào buổi sáng trước khi đi học, Viên Huệ Phương chỉ cần làm ra thành phẩm là được.

Phát hiện Viên Liễu gần đây luôn vào lớp đúng lúc chuông reo, giáo viên chủ nhiệm dặn cô bé đừng ngủ nhiều, nên ngủ sớm dậy sớm, cô bé nói lời cảm ơn cô giáo. Trong lớp chỉ có Túc Hải biết giờ giấc sinh hoạt của Viên Liễu, Viên Liễu bận bịu hơn hai tiếng trước giờ lên lớp, thời gian buổi trưa về ăn cơm cũng như điền vào chỗ trống vì phải giúp Viên Huệ Phương thu tiền, trả lại tiền thừa, gọi món, bưng bê, thu dọn bát đũa và dọn dẹp bàn ghế. Buổi chiều tan học lại tất bật đến khi quán ăn đóng cửa lúc chín giờ, thời gian dư ra dành cho việc học. Các bạn khác than thở học tám tiếng chẳng khác nào hết cả ngày, trong khi Viên Liễu phải làm thêm sáu tiếng.

Viên Huệ Phương từ nhỏ cũng lớn lên như thế, nhưng thấy những đứa trẻ xung quanh không ai vất vả bằng Viên Liễu, nói từ nay về sau con chỉ cần giúp mẹ một lát vào buổi trưa, những lúc khác không cần làm nữa.

"Không sao đâu mẹ, con không mệt." Khuôn mặt của Viên Liễu thoắt cái từ quả táo biến thành quả lê và giờ đây trông giống hạt dưa, đôi mắt càng lớn càng to lên thấy rõ. Cô luôn cười, nói: "Mẹ ơi, mẹ nói đúng, kinh doanh không được bữa đực bữa cái, thu nhập tháng này của chúng ta lại tăng thêm 1.000 tệ."

Túc Hải sẽ tới giúp Viên Liễu bất cứ khi nào không quá bận ở tiệm cắt tóc. Hiếm có một tuần được nghỉ hai ngày, hiện trong tiệm không có khách, nhưng hai người họ vẫn chưa được rảnh tay, Túc Hải vừa rửa bát vừa vu vơ nghĩ về tương lai: "Tiểu Liễu, hay là sau này chúng ta mở cửa hàng làm hàng xóm nhé? Đi học mệt lắm."

Không việc gì là không mệt. Viên Liễu nói cậu nhìn chị Du Nhậm xem, đã bao nhiêu lần chị ấy tăng ca đến chín giờ tối mới về ăn cơm? Nhìn chị Tiểu Bạch xem, không chỉ cả ngày luyện tập biểu diễn, chị ấy còn phải chăm sóc đứa nhỏ. Hoài Phong Niên cũng mệt chứ, không phải chị ấy còn học nghiên cứu sinh sao? Chị Du Nhậm nói tuy chị ấy đã rất ưu tú, nhưng vẫn đến thư viện xếp hàng lúc sáu giờ sáng mỗi ngày.

"Vất vả nhất là mẹ cậu và mẹ mình." Viên Liễu biết bệnh cột sống của Viên Huệ Phương cứ hễ phát tác là lại đi đứng khó khăn, Mao Tín Hà thì làm trong quán cắt tóc 12 tiếng mỗi ngày, hiếm khi có dịp ăn trưa và ăn tối đúng giờ, không những thế, cô còn phải trông con trai, về nhà thường xuyên vật tay cãi cọ với bà mẹ chồng.

Nghĩ đến đây, Túc Hải cảm thấy phiền lòng: "Cha dượng của mình..." Cô muốn nói gì rồi lại thôi, lặng lẽ đến cạnh Viên Liễu: "Ông ấy ngoại tình."

Tay Viên Liễu run lên: "Thật á?"

"Mình nghe được lúc họ cãi nhau, mẹ mình nói 'vậy hãy ly hôn đi, ông đi mà ở với người phụ nữ đó'." Túc Hải nói dạo này Mao Tín Hà bị mất ngủ và đau nửa đầu, phải cắn chặt răng mới có thể đứng dậy đến tiệm làm.

Nhớ đến những lần cãi nhau trước đây của Lưu Mậu Tùng và Viên Huệ Phương cũng không thiếu những câu nói này, Viên Liễu lắc đầu: "Cha dượng cậu không đồng ý ly hôn?"

Hôm nay Túc Hải búi tóc xoăn lên đỉnh đầu, chỉ cần xuyên đũa qua là có thể làm nữ đạo sĩ: "Không đồng ý", cô gái luôn tính toán gia sản nói: "Nếu ly hôn, ít nhất mẹ mình sẽ được chia ít nhất hai căn nhà, một mặt tiền cửa hàng và 1.000.000 tệ, còn lâu ông ấy mới chịu chia."

Người lớn ly hôn cuối cùng vẫn chỉ tập trung vào vấn đề "tiền", nếu là một kẻ vô lý như Lưu Mậu Tùng, chẳng phải sẽ thẳng tay cướp giật sao?

Viên Liễu rửa bát xong, chống hông thở cạnh bồn rửa, nghe thấy Viên Huệ Phương gọi mình từ trong quán, cô đáp lại một tiếng, thấy có ba người đứng trong quán cơm, những người khác thoạt nhìn có vẻ lạ lẫm, nhưng khuôn mặt của Hồ Mộc Chi cô nhớ rất rõ. Nhìn lại, bên cạnh Hồ Mộc Chi, cô gái cao cao là Du Cẩm - người mà cô đã nhiều năm không gặp, người thấp hơn mang khuôn mặt cáu gắt là Du Thiên Lỗi - đứa em trai từng bị cô đánh nhiều lần.

Khuôn mặt Hồ Mộc Chi mang vẻ nịnh nọt, gọi Viên Huệ Phương là: "Chị ba", khi nhìn thấy Viên Liễu, khuôn mặt sầu khổ ấy đột nhiên đổi sang một nụ cười hoà nhã hơn: "Tiểu Liễu."

Viên Liễu nhìn Du Cẩm, người chị ruột này quay mặt đi, như thể không muốn nhìn thẳng vào mắt Viên Liễu. Còn Du Thiên Lỗi đã ngồi vào trong quán cơm, bực bội nói mình đói.

"Tiểu Liễu, lấy cơm cho dì, chị và em của con đi." Viên Huệ Phương lau tay rồi ngồi xuống, đôi mắt sáng của cô nhìn Hồ Mộc Chi không nói gì khác: "Lặn lội xa xôi đến đây chưa ăn cơm trưa phải không, những thứ này đều là cơm gia đình tự làm đấy, ăn thử xem."

Viên Liễu nhìn thoáng qua mẹ ruột, thấy rằng quần áo của Hồ Mộc Chi tuy gọn gàng nhưng rất cũ kỹ và quê mùa, Du Cẩm thì mặc quần công nhân màu xám và áo khoác bông. Cảm nhận được ánh mắt của Viên Liễu, Du Cẩm giấu bàn tay trái đã sơn móng vào tay áo. Ngược lại, Du Thiên Lỗi ăn mặc rất cầu kỳ, rất mang phong cách Tây, trên dưới toàn là đồ thể thao hàng hiệu.

Khi Túc Hải cũng theo vào quán ăn, Hồ Mộc Chi hết cả hồn: "Đứa... đứa trẻ này cao thật đấy." Nhìn sang đứa con trai như cọng giá đỗ của mình, nói nhìn chị gái này xem, là con gái mà cao quá, con đừng kén chọn thức ăn nữa, phải ăn nhiều lên, cao lớn hơn chị ấy.

Túc Hải ra hiệu bằng mắt với Viên Liễu, cô bạn thân bất lực cười cho qua.

Lần này Hồ Mộc Chi đến vì hai chuyện, chuyện thứ nhất là vay tiền mua nhà: "Lần trước còn thiếu 100.000 tệ, đâu biết giá nhà ở thành phố tăng nhanh như vậy, chúng em vay không được nhiều, phải đặt trước 70%." Chuyện thứ hai là có thể cho Du Cẩm ở trong một gian phòng nhà Viên Huệ Phương không? Con bé đã nghỉ việc ở nhà máy thực phẩm, hiện muốn đi học nghề ở tiệm mát-xa, tiệm đó nằm trong khu công nghệ cao, 7-8 người ở một phòng thật bất tiện.

Viên Huệ Phương cầm cốc trà lớn lên "ùng ục" nốc một ngụm lớn: "Chà."

Làm bà chủ nhiều năm, văn có thể kiện tụng, võ có thể đánh lại chồng cũ, nào còn lạ lẫm cách này của Hồ Mộc Chi? Quả nhiên, Hồ Mộc Chi đặt quà lên bàn, nói là mua quần áo cho chị và Tiểu Liễu, Tiểu Liễu hồi nhỏ thích mặc màu sắc tươi tắn nhỉ? Em mua cho cô bé một chiếc áo khoác màu be. Ngôn Tình Hài

Viên Huệ Phương liếc nhìn con gái mình: "Tiểu Liễu?"

Viên Liễu nói lời cảm ơn với dì, bóc quần áo rũ ra, thấy đó là một chiếc mang nhãn hiệu tốt, Hồ Mộc Chi quả thực đã tốn chút ít gốc vốn: "Qua ngần ấy năm, cuối cùng cháu cũng được mặc áo dì mua cho." Câu này của Viên Liễu khiến mặt Hồ Mộc Chi cứng đờ, đành cười góp theo: "Cái này... Tiểu Liễu, mấy năm qua điều kiện gia đình không được tốt lắm."

"Cảm ơn dì." Viên Liễu nói cháu có đủ quần áo để mặc, mẹ cháu thường xuyên mua cho cháu, còn có chị Du Nhậm luôn dẫn cháu đi chọn quần áo. Cô nói chiếc áo này cháu mặc có vẻ hơi nhỏ, cháu sẽ còn cao thêm: "Tấm lòng của dì cháu xin nhận."

"Tại sao điều kiện gia đình không tốt mà muốn đến Bách Châu mua nhà? Ở Tùng Dương cũng mua được mà, rẻ hơn ở Bách Châu khoảng 2.000 tệ một mét vuông." Viên Huệ Phương bất giác bắt chéo chân, bị Viên Liễu liếc lại lập tức hạ chân xuống, kể từ lần chị tiến sĩ nói không được bắt chéo chân, Viên Liễu vẫn luôn để mắt đến thói quen của mẹ.

"Thời nay không ai đoái hoài mua nhà trong huyện, em và Khai Minh đang nghĩ nếu không mua ngay, vài năm nữa sẽ càng đắt hơn. Trước đây đã phí một năm vì băn khoăn, bây giờ nhìn giá này bắt buộc phải quyết tâm. Du Thiên Lỗi còn phải lên thành phố học cấp hai, lớn lên chỉ là chuyện trong nháy mắt, nếu không có nhà ở Bách Châu, làm sao kiếm bạn gái kết hôn?" Hồ Mộc Chi vừa nói vừa gắp cho Du Thiên Lỗi một miếng đùi gà, bị đứa con trai kén ăn ném trả vào đĩa.

Du Cẩm suốt thời gian đó không nói câu nào, chỉ im lặng đếm từng hạt gạo.

"Du Cẩm nhà em đã đi làm, sau này đi làm ở quán mát-xa mỗi tháng kiếm hơn 3.000 tệ, chỉ cần vài năm sẽ tiết kiệm được 100.000 tệ, chị ba đừng lo chúng em quỵt nợ, chắc chắn chúng em sẽ trả đủ. Nếu không, chúng ta ký hợp đồng đi, mời người khác đến làm chứng." Mục đích Hồ Mộc Chi dẫn Du Cẩm tới cửa đã lộ ra, Viên Liễu nhìn Du Cẩm đã ngừng động tác ăn uống bằng ánh mắt đầy cảm thông, sau đó cúi đầu chằm chằm chân mình không nói gì.

Viên Huệ Phương nói, cha mẹ nào mà không nghĩ đến con cái, nhưng Mộc Chi à, chị thực sự không có tiền. Em biết đấy, chị đã ly hôn, một mình nuôi con dựa vào quán ăn nhỏ này và một ít tiền thuê nhà miễn cưỡng sống qua ngày. Trước đây Lưu Mậu Tùng hại chị mất bao nhiêu tiền em không biết sao? Chị lấy đâu ra 100.000 tệ?

"Vậy, 80.000, 50.000 hoặc 60.000 tệ cũng được." Hồ Mộc Chi nói chị à, trước đây nhà chị mở nhà khách và các loại cửa hàng, dễ kiếm tiền hơn mấy người dưới quê như chúng em.

Viên Huệ Phương cười: "Ừ, dễ kiếm không bằng dễ vay."

Cô nói lời này không hề nể nang Hồ Mộc Chi, Hồ Mộc Chi đặt đũa xuống: "Chị, chị nói thế là không được. Hai gia đình chúng ta không thể so sánh với những người họ hàng khác..." Hồ Mộc Chi nhìn Viên Liễu: "Đây là mụn con em mang 10 tháng mới đẻ ra được." Em thấy chị không có con nên nén đau cắt ruột giao đứa con thứ ba cho chị nuôi, từ nay về sau chị chỉ trông cậy vào đứa trẻ này phụng dưỡng và tiễn đưa, vậy mà chị không thể giúp mẹ và em trai ruột của con bé sao?

Nghe thế, Túc Hải ngồi không yên, mông nảy lên như bị châm chích. Cô căng thẳng nhìn tình hình ngột ngạt trong gia đình Tiểu Liễu, đánh giá khả năng lát nữa có thể sẽ ra tay có hơi lớn. Lại còn mụn con? Túc Hải nhịn không được mà liếc mắt khinh bỉ nhìn Hồ Mộc Chi nói mà không biết nghĩ.

Bầu không khí trong quán ăn dần đông cứng lại, lòng mắt trắng vàng của Viên Huệ Phương đảo quanh, nhìn Hồ Mộc Chi, sau đó quay đầu đi nhìn Viên Liễu, ánh mắt bình tĩnh của cô tràn ngập cảm động khi nhìn thấy nụ cười của Viên Liễu, quay lại cầm cốc lên uống trà.

"Dì, cháu được mẹ cháu nhận nuôi có giấy tờ thủ tục đầy đủ, đâu phải bắt cóc?" Viên Liễu đột ngột hỏi.

"Biết là thế... nhưng xem quan hệ huyết thống chứ?" Hồ Mộc Chi nói Tiểu Liễu, con không phải đứa trẻ máu lạnh như vậy.

"Điều mẹ cháu nói là sự thật, nhà cháu đúng là không có tiền. Nếu có tiền, cháu đã không phải dậy lúc 4-5 giờ sáng ra chợ mua thức ăn, nhặt rau và rửa rau." Viên Liễu nói, thưa dì, cháu không hiểu chuyện mua nhà, nhưng chân lớn cỡ nào cần giày lớn cỡ nấy, dì mong đợi chị Du Cẩm trả lại tiền, vậy cháu hỏi dì một câu, liệu ngôi nhà đó có đứng tên chị ấy không?

Hồ Mộc Chi không ngờ đứa trẻ mới mười mấy tuổi có thể nói ra những lời chanh chua đến thế, Viên Huệ Phương đã nghe quen thấy nhiều từ lâu, mím môi cười nhìn Viên Liễu.

Du Cẩm cũng đã ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Viên Liễu, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống vì bị Hồ Mộc Chi lườm.

"Nhà là mua cho Thiên Lỗi kết hôn..." Hồ Mộc Chi chột dạ trước cái nhìn của Viên Liễu, Viên Liễu nói dì à, chuyện dưỡng già hay tiễn đưa của nhà cháu không cần dì bận tâm, cháu sẽ ngoan ngoãn hiếu thảo với mẹ cháu. Đúng là mẹ cháu không sinh ra cháu, nhưng mẹ đã có công nuôi dưỡng và dạy dỗ cháu, mệt đến mức sắp không thể duỗi thẳng lưng nhưng vẫn khăng khăng mở quán ăn để dành tiền cho cháu đi học, là điều một số người mẹ ruột không thể làm được.

"Nhưng tao đẻ ra mày!" Hồ Mộc Chi hoàn toàn không còn sức hiền lành chất phác, bắt đầu la lối đập bàn. Tính tình Hồ Mộc Chi càng ngày càng đanh đá sau khi sinh Du Thiên Lỗi, thậm chí còn dám cãi nhau với bà con đồng hương. Người ta nói con trai của Hồ Mộc Chi đúng là có mệnh chống lưng bà mẹ.

"Đó là việc của dì." Viên Liễu nói cháu không yêu cầu dì sinh ra cháu, cũng không trông mong được dì nuôi, về mặt pháp lý, Viên Huệ Phương là mẹ của cháu. Viên Liễu nhìn Viên Huệ Phương: "Mẹ, số tiền này chúng ta không có đủ, cho dù có, con cũng không đồng ý cho vay!"

Trước khi dẫn Du Cẩm và Du Thiên Lỗi rời đi, Hồ Mộc Chi chỉ vào Viên Liễu mà chửi: "Nếu biết sớm, thà thao phá quách mày đi."

Cả người Viên Liễu run lên, nước mắt rưng rưng và rồi chảy ra tức thời. Viên Huệ Phương bảo vệ con gái, đuổi theo ra ngoài: "Chính cô là người chỉ biết đẻ chứ không biết chăm, vô liêm sỉ!"

Nhưng Du Cẩm quay đầu lại, nhìn Viên Liễu bằng ánh mắt thật sâu, Viên Liễu cắn răng lau nước mắt: "Mẹ..." Cô run rẩy gọi Viên Huệ Phương.

"Ôi, mẹ đây." Hiếm có lần Viên Huệ Phương âu yếm ôm mặt con gái: "Con ngoan, không sao, chúng ta mặc kệ họ."

Túc Hải nhìn Viên Liễu cũng thấy rất thương: "Tiểu Liễu, đừng coi bà đó là ruột thịt gì nữa, xúi quẩy."

......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play