Chở em một đoạn

......

Phong Niên nghe kịch lần đầu còn bận phân tâm, đến lần thứ hai nghe, cô chỉ để ý đến chị Tiểu Anh, đồng thời tranh thủ tra thông tin về vở kịch trên điện thoại di động, tra mãi mới hiểu: Vợ đầu trở thành người thứ ba, tình nhân là ni cô, thật chấn động.

Ngay trong cảnh đầu tiên, Bạch Mão Sinh đã xuất hiện nhanh nhẹn trong bộ trang phục màu trắng, đầu ngón tay nhón một bông hoa đào, ánh mắt phong lưu tuấn tú vô cùng, chỉ là ngón tay vẫn vểnh hình hoa lan.

Phong Niên thầm khịt mũi, ngón út bàn tay phải cầm kính cũng vô thức vểnh lên. Lại lặng lẽ nhìn Tiểu Anh, Phong Niên cảm thấy ánh mắt chị mờ mịt và buồn bã.

Kỹ năng hát của Mão Sinh như thế nào, Phong Niên không nhận biết được, nhưng những ông già bà già bên dưới đều chăm chú lắng nghe, trong mắt nhiều người thậm chí còn dạt dào tình yêu thương của một người mẹ già. Phong Niên lại cười khẩy, nhìn sang Tiểu Anh, không ngờ khoé môi chị ấy có cười, cười đến nỗi nước mắt rưng rưng.

Trái tim của Tóc Xoăn khẽ nâng lên, song cảnh chị Tiểu Anh rơi lệ như trong tưởng tượng không hề xuất hiện. Khi nghe đoá mẫu đơn đó lên sân khấu, cô ấy đã cởi chiếc áo choàng gió mặc bên ngoài để hoá thân thành ni cô trong bộ váy màu xanh lam, vừa mở miệng đã được khán giả vỗ tay như sấm. Không chỉ vóc dáng đăng đối với Bạch Mão Sinh, mà còn bốn mắt hữu tình, triền miên giọng điệu thiết tha ân ái khiến ai ai cũng chăm chú nín thở, ai ai cũng được bổ tai.

Phong Niên nghe được chưa lâu đã lại nhìn Ấn Tú, vừa quay đầu, đã thấy chị đi ra ngoài.

Cũng phải, chẳng người bình thường nào có thể nghe tiếp. Phong Niên đuổi theo phía sau, nhưng không tiến lên, để mặc Tiểu Anh châm một điếu thuốc ở phía trước.

Ấn Tú hít một hơi, khẽ quay đầu nói với Phong Niên: "Em đi nghe đi."

Phong Niên không nói gì, vẫn đứng đó, bên tai hai người vẫn văng vẳng giọng hát của Bạch Mão Sinh, hành khang phóng khoáng, vận khang đậm đà, nhuận khang cuốn hút. Tiểu Anh tựa như đang chăm chú lắng nghe, Phong Niên cũng nghe thấy đôi vài lời hát: "Tiểu Sinh phát điên khi tình yêu trở thành sự thật..." Ấn Tú vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng với mình.

Nghe xong màn này, chị nói chúng ta về đi, mặc kệ tiểu sinh trên sân khấu tiếp tục điên dại vì tình.

Xe khởi động ba lần mới nổ máy, Ấn Tú thành công quay đầu trong màn mưa mù, suôn sẻ lái đi trên con đường về nhà. Lúc đi tốn hơn một tiếng nhưng khi về chỉ mất hơn 35 phút. Phong Niên vô thức nắm lấy tay nắm trên trần xe, Tiểu Anh nhìn thấy, nói đừng sợ, chị không chạy quá tốc độ.

Đây là câu duy nhất chị nói suốt cả chặng đường. Nếu không vì tay lái vững vàng, Phong Niên thấy như mình có thể nôn ra máu bất cứ lúc nào. Dẫu thế, chị Tiểu Anh thật có thể chịu đựng, sắc mặt điềm tĩnh đến mức gần như không có cảm xúc.

Gặp lại người yêu cũ luôn nhớ nhung mong mỏi, nước mắt ai mà không tuôn rơi? Ai mà không ngập ngừng muốn bước tới quen lại từ đầu?

Phong Niên lo lắng nghĩ về Tiểu Anh, rồi nghĩ về đoá hoa mẫu đơn bên cạnh Mão Sinh, trực giác cảm thấy có thể chị Tiểu Anh đang sợ xác nhận điều gì đó.

Tiểu Anh đỗ xe trong khu chung cư, thở hắt ra một hơi: "Được rồi", không biết là do đã đỗ xe xong hay là do tâm trạng đã tốt hơn.

Phong Niên cũng định quay lại uống bia giải sầu cùng Tiểu Anh, nhưng Tiểu Anh hút thuốc càng hung hăng hơn, lúc xuống xe còn nói chị đi dọn dẹp cửa hàng. Có lẽ, cô gái của sự nghiệp sẽ quên đi vết thương lòng nếu tìm được lối thoát phù hợp.

Phong Niên nói vâng, em cũng đi. Nói đoạn, cô lấy dụng cụ đến cửa hàng mới cùng Tiểu Anh, hai người bắt đầu làm việc hăng say. Phong Niên quét sạch vụn thủy tinh trên mặt đất, Tiểu Anh ngồi xổm xúc sơn trên sàn gạch. Mặt xẻng rất sắc, từng mảnh sơn cứng đầu được xúc ra và tách rời rất dễ dàng, cuối cùng, Tiểu Anh dùng một miếng giẻ ẩm thấm chúng đi, sàn nhà trở nên chói loá mới toanh.

Có lẽ dọn dẹp vệ sinh là một vòng tuần hoàn đạo đức: Khi tường sạch sẽ nghĩ nền nhà cũng phải sạch, nền nhà đã sạch lại thấy cửa chính cũng cần bóng loáng. Tiểu Anh đứng lau kính trên thang gấp, phủi bụi, lau vết nước còn sót lại, dùng khăn ướt rồi đến khăn khô, mặc cho những ngón tay đều đỏ bừng vì lạnh.

Khi tất cả xong xuôi đã qua ba tiếng đồng hồ, Tiểu Anh ngồi ngơ ngác dưới sàn nhà, Phong Niên nói nền nhà lạnh, bèn kê cho chị một chiếc ghế nhỏ. Tiểu Anh buông thõng hai cánh tay, nói Tiểu Hoài, sao chị mới làm việc vài tiếng thôi đã kiệt sức thế này?

Phong Niên dìu chị ngồi lên ghế, còn mình ngồi xổm bên cạnh, chống cằm nhìn Tiểu Anh: "Hay chỉ là hiểu lầm?"

Tiểu Anh cười khô khốc: "Tiểu Hoài, em đúng là chọc vào nỗi đau của người khác." Cô nói chuyện này có phần giống như khi chúng ta dọn dẹp vệ sinh, càng lau chùi càng phát hiện nhiều góc chết. Chị không được nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy họ đẹp đôi. Trước đây trên sân khấu Mão Sinh không có ánh mắt đó, chị đã từng nhìn thấy.

Trong tay đoá mẫu đơn có một sợi dây vô hình kéo theo con ngươi Mão Sinh, chỉ khi Mão Sinh thương người ta mới xuất hiện sự ấm áp loé lên như thế. Ấn Tú ngồi một lát, nói: "Bây giờ, ngay cả lừa dối chính mình cũng lừa không nổi nữa."

Phong Niên luôn cảm thấy kỹ năng diễn xuất của chị Tiểu Anh cao siêu hơn những người trên sân khấu đó rất nhiều. Kể từ ngày hôm ấy trở đi, trong tay chị chỉ cầm một chiếc điện thoại thường dùng, tập trung làm việc của mình, người tên Bạch Mão Sinh im hơi lặng tiếng biến mất theo cơn gió, niềm vui làm việc lại quay về trong mắt Tiểu Anh, cho đến khi Phong Niên đến Bắc Kinh bắt đầu đi học, họ đều không hề nhắc đến Bạch Mão Sinh.

Nhưng kỹ năng diễn xuất của chị Tiểu Anh lộ tẩy qua một điều, Phong Niên nhận thấy chị đã mất ngủ nhiều đêm.

Đương nhiên Phong Niên có ý thức tự giác, là một người theo đuổi công khai, cô không thể chọc vào nỗi đau của người khác, là một tình địch hiếu chiến, cô không muốn cái tên Bạch Mão Sinh đó mở rộng thêm tầm ảnh hưởng. Trước khi đi, cô nói với Tiểu Anh: "Nếu chị buồn chán, hãy đóng cửa hàng vài ngày và đến Bắc Kinh, em sẽ chơi với chị."

Tiểu Anh nói chị không buồn chán, vui còn không biết để đâu cho hết đây này. Ăn ngon ngủ kỹ.

Phong Niên liếm môi dưới, đôi mắt thon dài khiến Tiểu Anh nhìn đi chỗ khác: "Mấy ngày trước vẫn hơi buồn, bây giờ đã tốt hơn nhiều."

Mão Sinh được nghỉ một tuần sau tháng Giêng, cô về Bách Châu ba ngày, vòng sang Thượng Hải thăm Du Nhậm một lần, sau đó về nơi cư trú tại Ninh Ba. Đúng như dự đoán, Phượng Tường không còn giấu giấu giếm giếm sau khi bị lộ nguyên hình, cứ việc lôi thôi thoả thích. Mão Sinh lau nhà, giặt quần áo, nấu ăn, tưới hoa, trong khi Phượng Tường đắp mặt nạ, giãn cơ và tập yoga trên ghế sofa.

Sau nụ hôn mãnh liệt vào đêm mùng 1 ấy, Phượng Tường đã lấy lại phong thái của một người cô, nói Mão Sinh, chúng ta đều là những người sống thoáng phải không? Cô nói rõ ràng cho nhóc, nhóc cũng đừng giấu giếm cô.

Mão Sinh đồng ý, nói cô ơi, cô nghe cháu nói đã, cháu cũng muốn hôn cô. Vừa dứt lời, mặt Phượng Tường đỏ đến tận cổ: "Nói bậy nói bạ." Con nhỏ này đâu có giống Vương Lê, những lúc vừa mở miệng đã muốn bức chết người thế này không hề giống. Vương Lê chắc hẳn là "tay ôm tỳ bà che nửa mặt hoa", còn Bạch Mão Sinh là "phóng ngựa vung đao, đao to búa lớn".

"Cháu không nói vớ vẩn, cô xinh như vậy, lại còn ngọt ngào, đến cả thần thánh cũng phải động lòng phàm." Mão Sinh nói cháu không phải thần thánh, chỉ là một phàm nhân thiếu khả năng tự chủ. Phàm nhân tu luyện mấy năm, cũng biết có một số lời phải thẳng thắn nói ra, nếu nín nhịn bí bách sẽ dẫn đến chuyện không tốt.

May mà nhóc vẫn còn chút tự chủ, nếu không, nhóc đã có ba mươi bạn gái cũ thay vì ba. Phượng Tường nói cô chỉ muốn thử, miệng nhóc ngọt thì ngọt thật, nhưng vẫn có ít mùi bột ngũ vị hương.

"Hôm đó ăn hơi nhiều thịt bò ngũ vị hương." Sau khi Mão Sinh và Phượng Tường nói rõ với nhau, giọng điệu họ thoải mái hơn hẳn: "Chỉ là cháu thấy trong lòng không thể quên được Tiểu Ấn, cháu muốn đi tìm cô ấy." Mão Sinh định bụng, đợi đầu tháng hát xong cũng không vội, mình sẽ đi.

Nếu không tìm thấy thì sao? Hoặc đã tìm thấy nhưng mọi chuyện không như nhóc mong đợi? Phượng Tường nói, nhóc yêu ai hay đi dạo phố cùng ai đều không cần phải báo với cô, cô đã thử rồi, hai ta, chẳng nên trò trống nổi đâu. Hôm đó tâm trạng quả phụ của cô yếu mềm, bị nhóc mê hoặc trong phút chốc mà thôi.

Mão Sinh thuận đà tát nước: "Cảm ơn cô."

Một lúc lâu sau, lại bắt đầu kêu "sư tỷ" không dứt, bị Phượng Tường trừng mắt, Mão Sinh nói đó là do ngay từ đầu đã luyện kỹ năng cơ bản sai cách, rất khó sửa lại. Khi hai người lên sân khấu, một người hát Thân Quý Thăng, một người hát Vương Chí Trinh. Thư sinh phong lưu theo đuổi ni cô tóc dài tu hành, quạt vừa phẩy, rèm vừa đưa, dáng vẻ ngả ngớn và thiết tha khiến ni cô Vương Chí Trinh xấu hổ và kinh động đan xen, khiến trái tim hoa đán Trần Phượng Tường đập thình thịch.

Mão Sinh xuống sân khấu sau khi hát xong Chuồn Chuồn Ngọc, lại được một bà già tặng lì xì, lần này không nhiều cũng không ít, chỉ bốn con số cũng đủ làm cô vui. Nhưng Mão Sinh nói với Phượng Tường rằng, sư tỷ, hôm nay em hát không hay, thấy rất bồn chồn.

Phượng Tường nói nhóc cũng nhận ra sao? Nhóc có biết nhóc đã hát thiếu một câu trong màn "Tiền Du Am" không? Mão Sinh xấu hổ, lẩm bẩm: "Phải, em đã bỏ lỡ một câu sau 'Hữu tâm tâm vô chủ, hữu chí chí nan toại' (Có tâm mà tâm không chủ, có chí mà chí khó thành)."

"Hữu tình ký vô xứ (Có tình, biết gửi nơi đâu?)." Phượng Tường tiếp tục: "Nhóc phân tâm à?"

Mão Sinh cười ngây ngô: "Có một chút." Lời bài hát gần như thuộc nằm lòng bỗng bị lãng quên vì nghĩ về Ấn Tú hơn một giây. Đôi mắt thông minh lộ rõ của Phượng Tường dịu lại: "Loại đa tình."

Đáng tiếc không tìm thấy Ấn Tú, điện thoại của Ấn Tú luôn trong chế độ tắt, hai ngày qua bỗng biến thành bị chặn SIM. "Loại đa tình" thất thần rất lâu, vẫn may dạo này được Thần Tài chiếu cố, theo lẽ thông thường, qua tháng Giêng sẽ là mùa ế vé, thu nhập của Mão Sinh có thể bị giảm mạnh xuống còn hơn 8.000 tệ trong khi cô có thể kiếm trong khoảng 20.000 đến 30.000 vào mùa cao điểm, nhưng gần đây vở kịch nào cũng được người ta kẹp lì xì trong bó hoa gửi đến.

Ôi, đúng là fan cứng. Trưởng đoàn khen, thể diện của tiểu sinh đầu bảng chính là thể diện của anh. Anh ấy nói, Mão Sinh à, em có biết có mấy cô gái lái xe đuổi theo sau chúng ta không? Chúng ta tới đâu hát, họ liền đuổi đến đó xem.

Mão Sinh đỏ mặt: "Có nghe nói." Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy có ai lúc nào cũng đưa lì xì đến vậy, cô hỏi người đó ở đâu? Cô muốn đích thân cảm ơn người ta.

"Em hỏi người tặng cái này à, vừa đi, cũng tự lái xe đến." Trưởng đoàn nói, cô ấy luôn ngồi ở góc sau cùng mỗi khi đến nghe kịch, hình như là một người nhút nhát.

Mão Sinh mở lì xì, thấy bên trong là một xấp 100, áng chừng tổng cộng khoảng 2.000 tệ. Tính cả những lần trước, người này đã cho hơn 10.000 tệ. Trong lúc đang ngơ ngác, Phượng Tường đang tẩy trang trước gương vừa cười vừa nói "nghiệp chướng".

Mão Sinh nói với trưởng đoàn: "Lần sau cô ấy đến, phiền anh nói cho em biết nhé."

Ấn Tú quá xấu hổ để nói với Phong Niên rằng mình không ổn, cô thường tối tăm mặt mũi với công việc, hễ có thời gian rảnh là lại chạy theo chân đoàn kịch của Mão Sinh, chỉ cần là nơi có thể đi đi về về ngay trong đêm, cô đều sẽ đi. Nói cũng lạ, không chạy theo đoàn thì cô ngủ không ngon, chạy theo đoàn thì được ngon giấc.

Nghe người ta nói, những tiểu sinh trong đoàn kịch như Mão Sinh không có lương cố định, mùa đắt bội thu, mùa ế tàm tạm. Ấn Tú hay kẹp lì xì vào bó hoa, nhờ người khác đưa cho Mão Sinh hết lần này đến lần khác, không gặp trực tiếp, vội vàng đến rồi lại đi, bị người ta cười nhạo là kiếm tiền chỉ để cúng cho người nổi tiếng.

Dần dà, cô có thể ngồi xuống nghe kịch, nghe hết từ đầu tới cuối trong một góc khuất bóng. Khi ánh mắt Mão Sinh quét đến phía cô, toàn thân Ấn Tú run rẩy, cúi đầu nhìn xuống đất như có tật giật mình. Cô đúng là phải gió, phải gió nặng là đằng khác, vất vả đi gặp người yêu cũ chẳng vì gì cả, chẳng dám gọi điện thoại cũng chẳng đích thân chặn người ta lại hỏi: "Bạch Mão Sinh, có thời gian ngồi xuống uống một tách trà không?"

Cô tự cho rằng mình nắm bắt thời cơ rất hoàn hảo, Mão Sinh tỏa sáng trên sân khấu, còn cô ẩn mình nơi tối tăm, có thể nhìn người đó đến mức trái tim nóng bừng, thấy mọi ngóc ngách đều được Bạch Mão Sinh lấp đầy.

Khi Ấn Tú gọi điện cho Phong Niên, cô do dự rất lâu và rồi thú nhận: "Chị đã lén đi gặp cô ấy. Chỉ khi nghe xong trái tim mới yên tâm, mới có sức buôn bán".

Thật kỳ lạ, cô ấy nuốt chửng chị, suốt mấy năm trời không buông tha. Chị Tiểu Anh nói, chị càng nhìn càng cảm thấy cô ấy cắn chị rất chặt, Tiểu Hoài, có phải chị đã xong đời không?

Ở đầu dây bên kia, Phong Niên cảm thấy mình xong đời rồi, cô cắn răng ngượng cười: "Vậy... hãy đi hỏi cô ấy đi."

"Không, chị nhìn thấy cô ấy cầm túi xách cho nữ hoa đán đó. Chị đã cướp cô ấy đi một lần, không dám hành động lần thứ hai."

Đỗ xe bên lề đường, Ấn Tú lại châm điếu thuốc sau khi tặng hoa và lì xì. Hôm nay cô đi vội, rùng mình vì lạnh do mặc ít quần áo, cảm ơn Phong Niên rồi cúp điện thoại.

Chỉ khẽ đóng cửa xe, Ấn Tú hút điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay, mắt thẫn thờ liếc nhìn thị trấn nơi cô có tình cảm tạm bợ. Bất chợt, trong gương chiếu hậu xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt đó vừa vui mừng vừa kinh ngạc lẫn lộn, ánh mắt nhìn cô với cảm xúc khó có thể tin nổi. Tàn thuốc trong tay Ấn Tú rơi xuống, cô quay đầu đi, Mão Sinh chạy bước nhỏ tới, tham lam nhìn Ấn Tú thật lâu, đôi môi mấp máy: "Ấn Tú."

Ấn Tú giữ cửa xe, suy nghĩ một lúc rồi nói, thật trùng hợp.

Mão Sinh như thể kích động, chớp mắt rất nhanh: "Chị đừng đi." Đúng lúc đó bị Phượng Tường gọi từ phía sau: "Mão Sinh? Lên xe đi."

"Chị... chị cho em số điện thoại." Mão Sinh nặn ra một nụ cười: "Hiếm khi chúng ta đều ở Ninh Ba, có thời gian hãy gặp nhau nhé."

Ấn Tú khịt mũi, nói được. Lấy điện thoại từ trong túi ra thì thấy Mão Sinh đang nhìn mình chằm chằm, nên gọi điện thế nào đây? Cả hai đều ngẩn ngơ, Mão Sinh là người tỉnh lại trước, nói: "Chị đợi em một lát, em đi chào đã."

Mão Sinh đi nói với Phượng Tường vài câu, lông mày của Phượng Tường lúc cau lúc giãn, phóng một ánh nhìn thăm dò đầy thâm sâu hướng về Ấn Tú, sau đó gật đầu. Mão Sinh lại chạy đến chỗ Ấn Tú, giữ cửa xe của Ấn Tú lấy lại hơi: "Em gọi điện cho chị, nhưng máy chị bị chặn SIM."

Ấn Tú dựa vào thân xe, nói một câu khách sáo phù hợp với thân phận bà chủ nhỏ: "Xin lỗi, không hay dùng điện thoại cũ, có thể đã bị truy thu." Câu tiếp theo lại bị nhiễm tật cũ: "Đó là bạn gái của em nhỉ?"

Không ngờ Mão Sinh lại cười, trên mặt bắt đầu hình thành tính cách, không còn là hình hài đứa trẻ ngoan ngoãn và yếu mềm ngày xưa nữa, mà đã nhào nặn ra phong thái vững vàng và cứng cáp: "Quan tâm đến em nhiều thế à", cô chạy đến ghế phụ tự mở cửa cho mình, ngồi xuống: "Ấn Tú?" gọi thêm một lần nữa: "Chở em một đoạn nhé."

......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play