Phượng Tường đang sắp xếp ở nhà nghỉ, vừa ra ngoài nhìn một lúc thì thấy Mão Sinh cẩn thận lái chiếc Honda nhỏ của mình đến bãi đậu xe.
Thấy Vương Lê bước xuống xe, trái tim cô thắt lại, sau đó lấy hơi thở vuốt phẳng những nếp gấp, khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt sáng hiện vẻ tươi cười.
Vương Lê đã nhìn thấy đàn em từ lâu, cô vẫy tay, dìu Triệu Lan ra, hai người đều hạ tay xuống khi đã đứng vững bên ngoài. Triệu Lan cũng nhìn thấy Phượng Tường, may mà cách xa nên không nhìn rõ sự ngượng ngùng của cô ấy. Mão Sinh dẫn đường phía trước: "Mẹ, sư phụ, đây là nhà hàng mà con và sư tỷ... cô Phượng Tường thường đến ăn, họ làm hải sản chất lượng lắm."
"Sư cái gì mà tỷ, hôm nay con đã nói nhầm mấy lần ngay trước mặt mẹ." Triệu Lan tuy trách mắng, nhưng thấy Mão Sinh vừa gầy vừa đen đi cũng thương.
Triệu Lan dù "chậm tiêu" đến đâu cũng nhìn ra những thay đổi ở con gái mình, tính khí của Mão Sinh bắt đầu lên hương, có sự ấm áp của Vương Lê, cũng có sự bao dung khi đối xử với người khác. Quan trọng hơn cả, đứa trẻ như cục bột trắng nay đã rắn rỏi và có trách nhiệm hơn.
Dân xem kịch hát kịch có đôi mắt tinh, chỉ nhìn thoáng qua vài cái đã trao đổi ánh mắt với sư tỷ - con bé đã trưởng thành.
Mão Sinh cười: "Là con nói nhầm, mẹ đi chậm một chút." Dạo này chỗ chân bị cắt cụt của Triệu Lan hay cảm thấy đau, bác sĩ nói là do chèn ép dây thần kinh, cũng không tìm ra cách nào tốt để chữa trị. Nhưng vì đi thăm Mão Sinh, Triệu Lan vẫn đeo chi giả tươi cười đến Ninh Ba.
Cách cư xử của Phượng Tường cũng lên hương, trước tiên cô chào Triệu Lan một tiếng em chào sư tỷ, cung kính lễ phép như làn gió xuân, sau đó nhìn Vương Lê, chỉ chào "Sư tỷ", ánh mắt không hề khác thường.
Trong lòng Triệu Lan và Phượng Tường luôn khúc mắc một số chuyện, tỷ như người này ghen vì người kia và Vương Lê yêu nhau về với nhau, người kia ghen vì người này có thể làm bạn diễn với Vương Lê hơn mười năm có lẻ. Năm đó Triệu Lan nằm trên giường bệnh, cô hiểu ngay chỉ với ánh nhìn thoáng qua khi Phượng Tường đi cùng Vương Lê đến thăm mình: Phượng Tường đã phải lòng Vương Lê.
Nghe lời lẽ giọng điệu lúc đó của Phượng Tường đều là thuyết phục mình, nhưng thực chất vẫn nhằm bảo vệ sư tỷ. Triệu Lan thông minh, sau khi hỏi Vương Lê một lượt về đủ loại cô chị gái, cô nhắc tới Phượng Tường: "Cô em gái đó thì sao?"
Vương Lê mỉm cười: "Đó chỉ là em gái." Dù đánh chết cô cũng không thừa nhận Phượng Tường từng có ý với mình, chuyện này kiên quyết không thể nhắc đến, không có nghĩa là Triệu Lan không cảm nhận được.
Ngồi xuống trong phòng đặt riêng, Triệu Lan nhìn Phượng Tường, cảm ơn sự tiếp đón của cô và càng cảm ơn cô đã dẫn dắt Mão Sinh rất tốt.
Mão Sinh rót trà cho họ, rất vô tư lấy chiếc cốc cá nhân của Phượng Tường từ ra, tráng nước rồi đặt sang một bên cho khô.
Có vẻ như đây không chỉ là sự chăm sóc một chiều, lời nói của Phượng Tường cũng xác minh suy đoán của Triệu Lan: "Mão Sinh cũng chăm sóc em rất nhiều, nhiều việc ở nhà đều do Mão Sinh làm." Khi Phượng Tường khen ngợi Mão Sinh bằng ánh mắt, Mão Sinh cũng bắt gặp ánh mắt đó và mỉm cười. Triệu Lan lập tức ôm ghì chiếc chân giả, Vương Lê ngồi xổm xuống vén ống quần Triệu Lan lên xem: "Lại đau à?"
Tiếng hỏi đó như một tia một đám tuyết ngày xuân, nghe nhẹ nhàng, rung rinh nhưng lại có dấu vết thủy triều đổ bộ. Đôi mắt đen của Vương Lê thoáng qua vẻ thương xót, Triệu Lan đỏ mặt nói không sao. Phượng Tường cúi đầu cầm cốc, môi hơi bị bỏng.
Bữa cơm bắt đầu, Mão Sinh chăm sóc ăn uống cho mẹ và sư phụ xong xuôi, Vương Lê cười, nhìn đứa trẻ: "Con cũng ăn đi, buổi tối còn phải hát mấy tiếng đồng hồ."
Mão Sinh gật đầu, ngoan ngoãn xúc cơm, trên đĩa được ai đó đặt vài con tôm sú đã bóc vỏ vào. Phượng Tường lau tay nói: "Đây, gắp riêng cho nhóc, ăn sạch sẽ đi, buổi tối nhớ hát hay cho sư phụ và mẹ nhóc nghe. Mão Sinh của chúng ta bây giờ đã là trụ cột có danh tiếng."
Mão Sinh cũng gắp thức ăn cho Phượng Tường: "Sáng nay cô chưa ăn cơm, uống ít thôi, ăn nhiều lên."
Thấy thế, miệng Triệu Lan khẽ há, lại nhìn Vương Lê. Thông thường vào những lúc này sẽ không nhìn ra được gì trong đôi mắt đen láy của Vương Lê, Vương Lê luôn cười, cúi đầu giấu mắt, cất nhẹm mọi chuyện vào lòng.
Địa điểm biểu diễn buổi tối cách đó không xa, Triệu Lan và Vương Lê được xếp cho vị trí ngồi sát hậu trường, cả hai đều đeo kính, một người cận thị, một người loạn thị, nhưng cả hai đều sở hữu đôi tai có thể cho là ưu việt nhất trong số toàn bộ khán giả, nghe rõ da trăn đàn hồ bị lỏng, nghe rõ mặt trống vội vã ở đâu, nghe Mão Sinh và Phượng Tường hát "Bàn Thê Tác Thê" mà trong lòng tỏ rõ, nhìn Mão Sinh tóc tai ướt đẫm mồ hôi vì hát vẫn lái xe về nhà đêm hôm mà trong lòng đều thương xót.
Mão Sinh hỏi sư phụ và mẹ thấy con và cô Phượng Tường hát thế nào? Vương Lê nói có tiến bộ, cả giọng hát lẫn cảm xúc đều được xử lý khéo léo hơn nhiều, có thể kiểm soát sân khấu. Đây là nhờ công Phượng Tường dìu dắt tốt, chẳng những kỹ năng của Phượng Tường không bị mai một mà còn trở nên "đậm đà" hơn. Thời nay hoa đán giỏi ít quá, chị chỉ sợ cách biệt quá lớn, Nhưng Phượng Tường không trả lời, cô rất mệt mỏi.
Mão Sinh kể rằng dạo gần đây cô Phượng Tường giúp chữa cháy cho đoàn khác, hát liên tục năm màn, quá vất vả. Mão Sinh thì thầm bảo sư phụ đắp thêm quần áo cho Phượng Tường, khiến ánh mắt của Triệu Lan đang ngồi ở ghế sau lại lóe lên.
Vương Lê và Triệu Lan nghỉ tại nhà khách, ban đầu Phượng Tường không đồng ý, nhưng nghĩ lại cũng lo họ không thoải mái nên đành thôi vậy.
Trở về nhà khách, Triệu Lan tháo chân giả, Vương Lê tiến tới xoa bóp chân cho cô: "Hay mấy ngày nay đừng đeo nữa, dùng nạng đi, chị sẽ dìu em, hoặc sẽ cõng em."
Ngón tay và lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn bóp, Triệu Lan cảm thấy thoải mái hơn, cô đồng ý, Vương Lê vẫn không dừng lại, vừa nhìn chằm chằm Triệu Lan bằng ánh mắt ấm áp dịu dàng, vừa tinh ranh chớp vài cái, cô biết Triệu Lan có điều muốn nói.
Triệu Lan đánh nhẹ vai sư tỷ: "Em cứ không nói."
Dưới đầu mũi Vương Lê phì ra tiếng cười: "Phượng Tường và Mão Sinh đã quen chăm sóc lẫn nhau, sống chung dưới một mái nhà vẫn tốt hơn khách sáo. Nếu Phượng Tường không thể hạ mình, Mão Sinh cũng khó nói ra khúc mắc của con bé. Phải không sợ kiêng nể mới có thể học hỏi đúng chứ? Nhưng trước đây Mão Sinh có chút sợ Phượng Tường.
Nhưng... nhưng chị biết Mão Sinh là đứa trẻ như thế nào, chị cũng biết Phượng Tường là người thế nào. Triệu Lan nói, để họ ở cùng nhau không phải chính là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén sao? Nhớ lại những lời nói của Phượng Tường, không giống như còn tình cảm cũ với Vương Lê.
Vương Lê nói vậy cũng không quản được, em chỉ lo lắng về vấn đề thế hệ thôi đúng không, Phượng Tường gọi em là cô hay là mẹ? Sợ rằng không thể gọi là sư tỷ được nữa. Nếu thế, chẳng phải em cũng là "chị" của Mão Sinh sao?
Triệu Lan mở to mắt, họ Vương kia, chị nói năng logic kiểu gì thế?
Người họ Vương nói, logic của chị không phải ai cũng theo kịp. Chị đi xả nước, lát nữa dìu em đi tắm.
Đây chính là lý do họ muốn ở nhà khách, kỳ thật Triệu Lan có thể tự tắm rửa, nhưng sợ chân cẳng ở nhà người khác gây thêm phiền phức, nếu là ở nhà khách, Vương Lê có thể thoả sức chăm sóc.
Khi yên tĩnh lại, một ngày mệt mỏi được rửa sạch từ đầu đến chân, Triệu Lan dựa vào ngực Vương Lê: "Sư tỷ, nếu thật sự có gì xảy ra, chúng ta... trong lòng em vẫn cảm thấy khó xử."
Khó xử về cái gì? Vương Lê vuốt ve mặt Triệu Lan, em yên tâm, Phượng Tường là người biết nghĩ.
Lời của Vương Lê có hai tầng ẩn ý, nếu chuyện này xảy ra, Phượng Tường sẽ không làm khó mọi người. Nếu không xảy ra, Phượng Tường cũng không khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng. Ý của Triệu Lan cũng chỉ gói gọn trong một câu: "Em thấy chưa chắc Mão Sinh có thể chịu được." Trần Phượng Tường là một nàng tiên, cô ấy quá xinh đẹp.
Lại hừ hừ âm ỉ, đáng đời Mão Sinh. Cô nghe thấy Vương Lê cười trên đầu mình: "A Lan cũng vậy." Bất kể đã qua bao lâu, bóng dáng của Triệu Lan năm 16, 17 tuổi vẫn bám trên người cô, Vương Lê chiều chuộng Triệu Lan, Triệu Lan nép vào gần hơn nữa: "Vậy chị còn chờ gì nữa?"
Người họ Vương sững sờ, lập thức cổ thụ nở hoa, thắp lên ngọn lửa cháy.
Nếu Mão Sinh mệt đến nỗi đầu chạm gối đã ngủ ngay được, Phượng Tường thì khác, sau khi tỉnh dậy lúc gần về đến nhà, cô cảm thấy lưng đau khủng khiếp, đầu óc cũng choáng váng. Phượng Tường nói lấy độc trị độc, Mão Sinh, nhóc mở chai bia lạnh ra đây.
Mão Sinh chuẩn bị cho Phượng Tường hai món ăn kèm, rót một cốc bia, kéo ghế cho mình đến ngồi đối diện Phượng Tường, nhìn Phượng Tường uống rượu: "Sư tỷ..."
Thật ra hôm nay Mão Sinh luôn để ý tới Phượng Tường, không thấy Phượng Tường có vẻ gì là buồn, chỉ thấy cô nhiệt tình tiếp đãi Triệu Lan và sư phụ như chị em thân thiết với nhau. Nhưng hôm nay Phượng Tường mệt mỏi khác lạ, Mão Sinh chưa bao giờ thấy cô buồn ngủ trên xe đến vậy.
"Thần kinh căng thẳng quá mệt, mệt hơn cả hát kịch." Phượng Tường nói: "Bây giờ ổn rồi, cuối cùng nhóc đã qua ải trót lọt. Mẹ và sư phụ của nhóc sẽ được yên tâm." Phượng Tường nhai hạt điều, ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Ba mối tình trước đây Mão Sinh đều đã kể cho Phượng Tường, nhưng Phượng Tường chỉ thỉnh thoảng chửi chồng cũ một câu. Cô giống như một cỗ máy ca hát không biết mệt mỏi, hoặc là đang trên đường tới show này, hoặc là đang biểu diễn show kia. Nhận tiền xong vui vẻ sung sưới, về đến nhà cười nói không dứt, nhưng rõ ràng dáng vẻ chán chường này của cô trông rất mệt mỏi - Phượng Tường khom lưng ôm lấy chân mình, toàn thân hô hấp nặng trĩu.
Lấy đi chiếc cốc khỏi tay cô, Mão Sinh nói chị nằm xuống đi, em có thể mát-xa đầu cho chị.
Đôi mắt của Phượng Tường lúc này mới có tinh thần, cô liếc Mão Sinh: "Không biết lớn nhỏ, chị cái gì mà chị?"
Mão Sinh nói hôm nay gọi nhầm vài lần, bị mẹ em nói.
"Mẹ nhóc chỉ thích kiếm chuyện vai vế thế hệ." Phượng Tường nói cho thêm cốc nữa, cũng không cần nhóc mát-xa, Mão Sinh, nhóc ngồi đây, hôm nay chị thấy vô cùng buồn.
Phượng Tường nói lời không giữ lời, uống đến cốc thứ năm vẫn chưa hết buồn, cô chớp đôi mắt to: "Hôm nay chị không để lộ bất cứ thứ gì." Mão Sinh nói để lộ cái gì? Thấy dáng vẻ Phượng Tường mím môi kiên cường mới chợt hiểu ra, Mão Sinh nói: "Vâng."
Cách Mão Sinh gọi dạ bảo vâng cũng giống Vương Lê, Phượng Tường ngẩn ngơ nhìn, mãi một lúc sau mới nói: "Nhóc giống cô ấy."
"Vâng", Mão Sinh không biết làm thế nào để giúp đỡ giải quyết nỗi buồn này. Cuối cùng, Phượng Tường đặt cốc xuống, Mão Sinh dìu cô trở lại giường, nằm xuống và đắp chăn. Phượng Tường vẫn mở to mắt: "Bây giờ nhóc không giống cô ấy nữa." Thôi, sư tỷ phải đi ngủ, đóng cửa lại đi. Phượng Tường nói.
Hóa ra căng dây thần kinh để không lộ bất kỳ manh mối nào cũng có thể mệt đến vậy, Mão Sinh khâm phục Phượng Tường, cũng như biết ơn cô ấy, dù sao cô vẫn sợ nhất những câu chuyện tam giác tình yêu như thế này, cô có thể làm gì đây? Đó là mẹ cô, là sư phụ của cô, và đây là sư tỷ của cô.
Mão Sinh dọn dẹp phòng khách, rửa cốc xong xuôi, thấy đã là một giờ đêm, cô không mệt, ngược lại cả ngày nay đều trong trạng thái hưng phấn. Sự công nhận từ sư phụ là niềm động viên lớn nhất của cô, Mão Sinh cảm thấy sau khi xa nhà vài tháng, cô đã dần dần làm chủ được cuộc sống của mình: kiếm tiền dựa vào kỹ năng.
Bỗng có tiếng nức nở khe khẽ phát ra từ phòng Phượng Tường, Mão Sinh sợ hãi, áp sát vào cửa nghe ngóng, quả nhiên là Phượng Tường đang khóc.
Mão Sinh vội vàng đẩy cửa, ngồi xổm bên đầu giường Phượng Tường, Phượng Tường nói nhóc đi ra đi.
Mão Sinh không đi, cô nắm một bàn tay của Phượng Tường giữ trong lòng bàn tay mình. Tay của Phượng Tường không thô như của Ấn Tú, cũng không mịn như của Du Nhậm, cũng không cứng như của Tôn Điềm, nó mạnh mẽ và cũng đủ mềm mại với những nếp nhăn khắc dấu vết tuổi tác. Mão Sinh nắm chặt hơn, mặt Phượng Tường vẫn vùi vào gối, miệng lại nói đi ra, nhưng tay không rút về.
Phượng Tường khóc bao lâu, Mão Sinh nắm tay cô ngồi đó bấy lâu.
Một lúc sau Phượng Tường rút tay ra: "Nhóc đem gối đến đây, nước mũi bà đây khóc dính lên hết cả." Mão Sinh khẽ cười, đem thêm khăn giấy và khăn nóng đến. Phượng Tường ngồi dậy bịt khăn lên mũi xì ra liên tục, cuối cùng, cô nằm ngửa nhìn Mão Sinh, mũi và mắt đều đỏ bừng: "Nhóc còn chưa đi?"
"Dạ." Mão Sinh nhìn Phượng Tường, không di chuyển, vẻ lo lắng và thương xót trong mắt cô gái khiến mặt Phượng Tường nóng bừng: "Vậy nhóc mang chăn và gối của nhóc đến đây, nói chuyện cùng sư tỷ."
Mão Sinh làm theo, nằm bên cạnh Phượng Tường. Phượng Tường nói Mão Sinh, nhóc đừng nghĩ mấy chuyện bậy bạ, chúng ta là quan hệ chị em thuần khiết.
"Ngày mai chị phải gọi mẹ em một tiếng cô." Mão Sinh bị Phượng Tường nhéo một cái: "Mơ đi."
Phượng Tường lau mắt, nghiêng người dựa vào Mão Sinh: "Chị vẫn không ngủ được."
Mão Sinh lại đưa tay ra ôm Phượng Tường: "Ngủ đi, sư tỷ." Cô dỗ dành Phượng Tường, chẳng mấy chốc Phượng Tường đã thiếp đi. Nửa đêm khi Mão Sinh vẫn mơ mơ màng màng, bỗng nghe thấy có giọng nói tủi thân không biết là vọng từ trong mơ hay vang lên trong phòng: "Sư tỷ."
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT