Cảm giác chết chóc, hít thở không thông bao trùm xung quanh.
Ánh đèn phủ lên người anh mang đến cảm giác chẳng hề chân thật. Đôi mắt của Phó Cảnh Hành đen nhánh, dịu dàng nói: “Không sao.”
Sau khi hoàn toàn đi đến phía sau huyền quan*, Nam Tuệ nhanh chóng đóng sầm cửa lại. Mãi đến lúc này thì cơ thể căng chặt của cô mới được thả lỏng.
*Huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Thịnh Sáng che trán lại: “Mất mặt quá.”
Nội tâm của Nam Tuệ lúc này đã chẳng có chút gợn sóng nào: “Đúng vậy.”
“Nói thật thì.” Thịnh Sáng tỏ ra không thể tưởng tượng được, nói: “Người hàng xóm này của cậu có phải người anh mà cậu thất lạc nhiều năm không?”
“Trông giống quá.”
Quả thật là giống nhau, nếu không thì sao cô có thể đầu óc trống rỗng rồi gọi anh là anh trai được.
Nam Kỳ Chỉ cũng không phải con cháu nhà họ Nam mà là sau khi Nam Tuệ nhặt anh về nhà họ Nam mới đổi tên thành Nam Kỳ Chỉ. Lúc vừa đến nhà họ Nam, quần áo trên người anh rất bẩn, trên người còn lưu lại một vết thương sâu một vết thương nông. Thế nhưng khi hỏi anh sao lại bị thương, bố mẹ anh là ai, tên thật của anh là gì thì anh đều ngậm miệng không nói gì cả.
Anh lớn hơn Nam Tuệ 6 tuổi, mối quan hệ giữa hai người có thể so sánh với anh em ruột, thậm chí còn thân hơn cả anh em ruột. Chỉ là vào năm ấy, năm Nam Tuệ lên đại học, Nam Kỳ Chỉ đột nhiên mất tích, sau một thời gian thì cảnh sát tuyên bố anh đã chết.
“Nói là giống thì cũng không giống lắm.”
Thịnh Sáng tiếp tục nói: “Khí chất của anh cậu là thâm trầm, đôi mắt đen sì, có cảm xúc chiếm hữu vô cùng lớn đối với cậu, không cho người khác chạm vào cậu dù chỉ một chút.”
“Tuệ Tuệ à, cậu có nhớ năm ấy- năm đầu đại học, lúc hai bọn mình đi ở bên ngoài quán bar thì gặp phải mấy tên lưu manh muốn sàm sỡ cậu không? Chẳng biết anh của cậu lấy đâu ra ống thép mà đắng nhau với bọn họ, lại còn đánh thắng nữa.”
“Trên mặt anh ấy còn dính cả vài giọt máu nữa, mình còn sợ đến mức chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy nữa.”
Trong lồng ngực của Nam Tuệ rầu rĩ không vui, cô không muốn nhắc đến chuyện cũ của Nam Kỳ Chỉ lắm thế nên cô uyển chuyển đổi đề tài: “Đúng rồi, Sáng à, lúc cậu đi đón mình ra khỏi nhà thì định nói gì với mình vậy?”
Do lúc ấy có cả quản gia nữa nên Thịnh sáng tỏ lặng lẽ ra hiệu bằng mắt, suốt quãng đường tiếp theo cô ấy đều không tiếp tục nói đến vấn đề này nữa. - Ứng dụng TY T
Bây giờ Thịnh Sáng mới nhớ đến chuyện này: “Sao bác trai với bác gái Nam lại như thế cơ chứ? Năm nay cậu mới học năm bốn đại học thôi mà họ đã nhanh chóng tìm đối tượng cho cậu làm gì. Lại nói nữa, cái đối tượng liên hôn với cậu thế mà lại là tren Tống Dương, anh ta thì chẳng ra làm sao cả.”
“Không chỉ có ngày nào cũng đổi bạn gái mà còn nói xấu sau lưng cậu nữa, sao không nhìn thử xem bản thân mình có xứng hay không đã?”
“Nếu mà là mình thì mình cũng trốn ra khỏi nhà rồi.”
Nam Tuệ không nói gì, dù sao thì chuyện dọn ra ngoài cũng không hoàn toàn là do vấn đề liên hôn.
Thịnh Sáng lôi điện thoại ra, mở vòng bạn bè rồi đưa điện thoại cho Nam Tuệ xem: “Đây, cậu nhìn bài đăng của Tống Dương trên vòng bạn bè này.”
Nam Tuệ nhận lấy, rũ mắt xuống.
Nội dung bên trên ghi rằng: ‘Xui xẻo. Thật sự rất xui xẻo, biết ngay là liên lụy đến đại tiểu thư ốm yếu của nhà họ Nam là chẳng tốt đẹp gì rồi mà. Còn chưa liên hôn đã bị xe đâm đến mức phải nằm viện khoảng một tháng rồi... Thế mà người đâm tôi lại là người nhà họ Phó! Khó chịu! May là còn có hai bảo bối nhỏ ở bên cạnh với tôi/ tim/tim.’
Sau đấy còn đăng cả hai bức ảnh, một tấm chụp cái chân bị gãy được bó như xác ướp còn một tấm là ảnh Tống Dương đang trái ôm phải ấp, hai vị mỹ nữ phân biệt nhau hôn lê hai bên mặt anh ta. Hôn đến mức mặt anh ta sắp bị biến dạng luôn rồi.
Nam Tuệ tắt ảnh đi, yên lặng nhắm mắt lại.
“Làm sao vậy?” Thịnh Sáng thò người đến gần cô, lo lắng hỏi: “Có phải là không thoải mái ở đâu không?”
Nam Tuệ: “Không, chỉ là quá cay mắt rồi.”
“......”
Chiều hôm buông xuống, thành phố cũng sáng đèn. Quản gia dẫn mấy bảo tiêu mang những rương hành lý lớn bé của Nam Tuệ sắp xếp chỉnh tề vào trong quần áo của cô rồi quét tước vệ sinh. Còn quản gia và hai hầu gái thì hỗ trợ sắp quần áo.
Một tiếng sau, toàn bộ căn chung cư đã được quét dọn sạch sẽ sáng bóng. Trước khi đi quản gia còn đưa cho Nam Tuệ một chiếc thẻ đen, nói: “Đây là do tiên sinh đưa tới.”
Nam Tuệ không muốn tí nào.
Sau khi bọn họ rời đi, Thịnh Sáng lướt điện thoại rồi rất có hứng thú hỏi: “Mình biết đây không xa có một quán bar mới khai trương, chúng ta đi tận hưởng sinh hoạt ban đêm một tí đi.”
“Lười cử động lắm.” Nam Tuệ lật người trên sô pha giống như một chú mèo lười vậy.
“Đi đi, đi đi mà.” Thịnh Sáng ôm lấy tay cô rồi nháy mắt với cô.
Nam Tuệ đành phải đồng ý với cô ấy.
Quán bar mới khai trương tên là “Ái muội”. Chờ đến khi hai cô đến nơi thì ngoài ý muốn nhận ra hình như quán bar này hình như là lấy phong cách manga anime.
Dường như sự nhộn nhịp ngựa xe như nước của thành phố cách nó rất xa, trông quán bar nhuốm gam màu trầm lắng, trên màn sân khấu tối đen như là ban đêm. Phần gạch tường màu đỏ đậm được xây theo phong cách phục cổ, bên cạnh là những cây xanh đang sinh trưởng xanh tốt.
Sau khi đẩy cửa vào thì dường như đã bước vào một thế giới khác, ngay lập tức lỗ tai bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc bao phủ, ánh đèn neon đủ màu chiếu khắp nơi.
Bên trên ghế dài có vài người đang ngồi, họ đều là kết bạn với nhau đến đây, những người ở trung tâm thì đong đưa cơ thể theo điệu nhạc. Trước quầy bar thì có người pha chế chuyên nghiệp đang thả khối đá hình thoi vào trong cốc để pha rượu.
“Đến đây nhìn này! Nhìn mấy anh đẹp trai này xem có phải đẹp trai như anh hàng xóm của cậu không này.” Thịnh Sáng vừa thấy Nam Tuệ đặt mông ngồi xuống liền vội vàng ôm chặt cô lại.
Với Nam Tuệ thì nếu có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, nếu có thể nằm thì tuyệt đối sẽ không ngồi, cô xua tay nói: “Cậu đi đi, mình nghỉ một lúc đã.”
“Thật sự không đi à?”
Nam Tuệ lắc đầu: “Mình ở chỗ này chờ cậu.”
“Được rồi, vậy mình đi ra đây trước vậy.”
Nói xong thì bóng người của Thịnh Sáng dần biến mất trong đám đông.
Diện mạo của Nam Tuệ trông tinh xảo, từ khi cô đi vào thì đã có không ít đàn ông dồn ánh mắt lên người cô.
Cô có làn da trắng như sứ, đôi mắt rất đẹp, lúc cong lên giống như vầng trăng non vậy. Bên dưới mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ, nghe nói nốt ruồi ở đây là nốt ruồi lệ, thích khóc. Dáng người của cô đơn bạc nhưng rất có đường cong, chiếc váy hai dây màu đen làm lộ ra vòng eo có thể ôm hết bằng một tay. Chỉ cần liếc mắt qua trong đám đông liền nhìn thấy rõ bóng người cô.
Một tên đàn ông đầu tróc say khướt đi đến chỗ cô, trên tay còn cầm theo hai ly rượu, ngồi xuống chỗ bên cạnh cô: “Uống với tôi một ly đi?”
Bên chóp mũi ngửi thấy mùi rượu khó ngửi trộn lẫn với loại mùi không rõ khác, cô đứng lên muốn đi ra chỗ khác nhưng Nam Tuệ vừa mới đứng dậy liền bị tên đầu trọc ngăn lại, giọng điệu ngả ngớn đầy dầu mỡ nói: “Ai, đứng đi chứ.”
Nam Tuệ đối diện với tầm mắt ông ta: “Không đi là do muốn cho tôi nghiên cứu đầu của ông làm mặt trăng à?”
Tên đầu trọc xanh cả mặt lại, trong nháy mắt liền hiểu ra cô đang vòng vo mắng ông ta thiếu não.
Ông ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, đột nhiên cười ra tiếng: “Đủ cay nha, ống đây thích.”
Tên đầu trọc gây xích mích: “Không muốn tự mình uống à? Hay là cô còn muốn uống rượu giao bôi với ông đây nữa?”
“Thế cô muốn đứng uống hay là nằm trên giường uống với tôi? Hoặc là nằm bò ra uống cũng được, anh đây đều chiều hết.” Ánh mắt vẩn đục của ông ta vẫn dừng lại trên người cô.
Giọng nói mang theo cảm giác vũ nhục và nặng mùi sắc dục như thế khiến Nam Tuệ không nhịn được tính tình táo bạo của bản thân nữa. Cô nở một nụ cười, vào lúc tên đầu trọc vòng tay ra ôm eo cô, Nam Tuệ nâng chân lên, đạp lên đầu gối hắn ta.
Tên đầu trọc đau đến mắc rống lớn lên: “Mẹ nó, cô chờ đấy, rồi ông đây thu thập cô sau!”
Ngay giây tiếp theo, Nam Tuệ vặn cánh tay của ông ta, đè mạnh ông ta xuống đất. Theo tiếng “Đông” một tiếng, ly rượu bị vỡ khiến cho rượu bắn lên mặt tên đầu trọc.
Nam Tuệ nhướng mày: “Ông muốn thu thập ai cơ? Còn tưởng uống rượu giao bôi nữa à, sao ông không nằm trong quan tài mà uống đi?”
Thấy ông ta chỉ kêu lên vài tiếng “Tê tê”, Nam Tuệ thả tay ra, đẩy ông ta sang một bên: “Tên điên, tránh xa tôi ra một chút.”
Sau đấy cô liền xoay người rời đi.
Tên đầu trọc không kịp phòng bị nên lảo đảo lùi về phía sau vài bước, ông ta hoàn toàn không ngờ tới bản thân chẳng những đi đùa bỡn người khác không thành mà ngược lại bị làm cho mất mặt. Ông ta tức muốn hộc máu mà đuổi theo Nam Tuệ, lúc đuổi kịp cô liền túm lấy cô, vươn tay ra định tát lên mặt cô.
Nam Tuệ không đoán trước được hành động này của ông ta thế nên cơ thể do bị tóm lấy mà hơi nghiêng đi, tiếng gió thổi qua lỗ tai, nơi khóe mắt nhìn thoáng thấy mặt của ông ta.
Sắp thấy tay ông ta vươn lại gần thì một bàn tay đã vô cùng chuẩn xác, không chút sai lầm mà quặc lấy tay ông ta, tiếng “Răng rắc” vang lên báo hiệu tiếng xương cốt bị bẻ gãy. Tên đầu trọc chảy hết mồ hôi lạnh, kêu to vài tiếng, cánh tay đang kéo tay của Nam Tuệ cũng buông ra.
Không còn sự giam cầm nữa, Nam Tuệ nhìn người đàn ông đã giúp mình chặn tên kia. Cô rất ngạc nhiên khi nhận ra đây chính là người mà cô đã gặp lúc chạng vạng, hàng xóm mới của cô.
Anh đổi sang một áo sơ mi lụa màu đen, mang một chiếc kính gọng vàng, ở bên dưới ánh đèn phản lại ánh sáng lạnh băng có một cảm giác văn nhã bại hoại xen với cảm giác cấm dục. Khí chất trên người cũng không giống hồi chiều, trong mắt có thêm vài phần nguy hiểm âm u.
Còn chưa để Nam Tuệ kịp nhìn kĩ, Phó Cảnh Hành đã thu hồi tầm mắt lại, bắt lấy cánh tay ông ta rồi ném ông ta xuống mặt đất, bên môi nở một nụ cười vô hại: “Không có ai dạy với ông là khi đối xử với cô gái nhỏ phải có chút thân sĩ sao?”
Đêm nay quán bar khai trương nên Lương Càng cũng nhân cơ hội này mà tổ chức đón gió tẩy trần cho Phó Cảnh Hành mới về nước, không ngờ là ngay trên địa bàn của mình lại xảy ra chuyện náo nhiệt như vậy.
Anh ấy nhíu mày, dùng cằm chỉ về phía tên đầu trọc trên mặt đất, ra hiệu cho bảo an kéo tên đầu trọc ra khỏi quán bar.
Lương Càng biết Phó Cảnh Hành có thỏi ở sạch nên đưa cho anh một mảnh khăn ướt để làm sạch.
Phó Cảnh Hành nhận lấy nó rồi tùy tay đưa cho Nam Tuệ trước mặt, giọng nói đè thấp xuống: “Có bị thương không?”
Cô gái nhỏ vẫn còn đang ở trong trạng thái ngây người. Đôi mắt màu hổ phách trong suốt, căng tròn như một con nai trong rừng rậm. Một tia sáng chiếu vào bên sườn mặt của cô, chóp mũi cao, đôi môi no đủ như hoa hồng khiến cho người khác không nhịn được mà muốn chiếm làm của riêng.
Một lúc lâu sau Nam Tuệ mới khôi phục tinh thần, lắc đầu: “Không có.”
“Cầm đi.” Ánh mắt của Phó Cảnh Hành dừng lại trên đầu ngón tay trắng nõn cùng cánh tay mảnh khảnh của cô rồi dời tầm mắt đi, đưa mảnh khăn ướt cho Nam Tuệ, dịu dàng nói: “Lau một chút đi.”
Nam Tuệ nhận lấy miếng khăn ướt một cách máy móc, cô lau mấy chỗ đã bị tên kia đụng phải. Bên tai phảng phất vẫn còn lưu lại giọng nói dễ nghe của anh, trái tim vô cớ ống thoát nước nhảnh một phách, giống như mặt hồ yên tĩnh nổi lên những gợn sóng nhỏ.
Khóe mắt cô không nhìn được mà nhìn về phía người đàn ông. Anh đặt khuỷu tay lên quầy bar, lộ ra cánh tay thanh tú hơi gầy nhưng rất rắn chắc, bộ dáng chẳng hề để ý lúc nào, ánh mắt vô cùng sạch sẽ.
Anh đứng ngược với ánh đèn, ánh đèn mạ lên người anh một tầng ánh sáng khiến cho cả người ánh sáng lấp lánh như vib thần.
Khi ý thức được tầm mắt của tầm mắt của mình đã dừng trên người anh quá lâu rồi, Nam Tuệ vội vàng quay đầu đi để che dấu cảm giác quẫn bách lúc này: “Cảm ơn anh”.
“Không cần đâu.” Phó Cảnh Hành hơi khép mắt lại: “Nếu người khác bị ức hiếp thì tôi cũng sẽ giúp như vậy thôi.”
Không ngờ là người này còn rất chính trực.
Nam Tuệ vừa định nói gì đấy thì Thịnh Sáng ở bên kia đã vẫy tay với cô: “Tuệ Tuệ à, chúng ta đi thôi.”
Cô lên tiếng đáp lại, vẫy tay về phía Phó Cảnh Hành rồi vội vàng chạy đến bên cạnh Thịnh Sáng.
Chờ đến khi bóng dáng hai người biến mất hoàn toàn ra khỏi tầm mắt, phần đuôi mắt cũng như đuôi lông mày của Phó Cảnh Hành dần trở nên thâm trầm hơn, so với bộ dáng dịu dàng lễ độ lúc nãy thì khác biệt như một trời một vực.
Lương Càng cười nhạo ra tiếng: “Từ lúc nào mà Phó tổng đã có tình yêu vậy?”
Phó Cảnh Hành nháp môi, nhìn bàn tay đã chạm phải đầu trọc mà không nhịn được sự chán ghét của mình.
Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của Lương Càng, bước đi về phía nhà vệ sinh, mở vòi nước ra rồi tùy ý để nước cọ rửa bàn tay.
Lương Càng ôm ngực, rất có hứng thú mà nói: “Nếu không đoán sai thì vị kia chắc là công chúa của nhà họ Nam đi. Thế mà lại không quá giống với trong lời đồn, còn rất cá tính đấy.”
Phó Cảnh Hành hơi đừng lại, thuận thế đóng vòi nước. Đầu ngón tay thon dài xoa nhau tạo nên vài vết đỏ trên bàn tay.
Lương Càng để tay lên trán, giống như là vô tình nhắc đến một sự kiện gì đấy, giọng nói cũng không mấy hứng thú: “Anh em à, nghe nói gần đây vì miếng đất phía tây mà nhà họ Nam với nhà họ Tống qua lại rất gần với nhau, nghe nói là còn muốn phiên hôn với nhau nữa cơ.”
Nghe thấy mấy lời này, Phó Cảnh Hành nhắc mí mắt lên. Mái tóc trên trán che đi cảm xúc trong mắt anh, độ ấm quanh người cũng bị giảm sâu xuống.
Lương Càng lấy một điếu thuốc ra hút, mơ hồ nói: “Ngày hôm qua thiếu gia nhà họ Tống bị ngã gãy xương ở đùi phải, đang nằm ở bệnh viện đấy.”
Anh ấy nhướng mày, ý vị thâm trường nói: “Vụ tai nạn xe cộ kia là cậu cố ý đúng không?”
Bị đoán ra tình hình thực tế rồi nên Phó Cảnh Hành cũng chẳng thèm giấu giếm nữa, nâng mắt lên, phía đuôi mắt lộ ra một ít vẻ hoa lệ: “Sao nào, có vấn đề à?”
Anh gỡ mắt kính xuống rồi tùy tiện để nó xuống bên bồn rửa mặt. Anh tùy ý gốc nước lên rửa mặt, bọt nước nhỏ theo độ cong của khuôn mặt mà chảy vào cổ áo, xẹt qua phần xương quai xanh gợi cảm.
“Chậc.” Lương Càng phủi phủi phần khói trước mặt: “Tên điên.”