Thời gian trôi qua, con hươu sao đã biến mất lại lao tới. Ô Hàm lần này không có né tránh, mà là đợi con hươu lao tới đâm thật mạnh vào người cô.

Cơ thể cô rơi xuống đường lầy lội, Ô Hàm ôm bụng đau đớn nhìn con hươu sao lại lần nữa biến mất.

“Đáng chết.” Cô nửa quỳ trên mặt đất, chống đỡ cơ thể cảnh giác nhìn xung quanh: “Nó có thể chạm vào mìmh, phải nghĩ chút biện pháp mới được.”

Cô nỗ lực bám vào cây bạch dương bên cạnh để đứng dậy. Vừa nãy bị đâm trúng dạ dày thật sự khiến cô rất khó chịu. Từ từ kéo áo lên xem, dấu răng của con hươu sao vẫn còn lưu lại trên người.

“Đáng chết, đáng chết.” Cô dùng tay đấm mạnh vào thân cây, sau đó lại tựa vào gốc cây nghỉ ngơi một hồi, đau đớn trên người rốt cục cũng hơi giảm bớt.

Trời lại bắt đầu đổ mưa, Ô Hàm đứng thẳng người, nhắm mắt phải, quát về một hướng: "Mau ra đây, thả một con hươu sao ra thì có gì lợi hại?"

Sau đó rút con dao nhọn buộc trên người ra, Ô Hàm tư thế vung dao, mũi dao hướng về phía đông nam, nhìn chằm chằm cành lá đung đưa.

Một âm thanh xuyên thấu bầu trời, một con lợn rừng bỗng nhiên lao thẳng về phía trước, khác với con hươu sao vừa rồi, con lợn rừng này mỗi lần chạy đều có thể giẫm ra một hố bùn. Lại có một thanh âm, tựa hồ từ nơi nào rất xa truyền đến, cùng lúc đó, ba con hồ ly chạy vào trong bụi rậm, một con nặng nề ngã xuống đất, hai con còn lại cất bước đi vòng quanh nó.

Ô Hàm nhận ra được, chúng nó là thật.

Cô chạy về phía ba con hồ ly, nhưng chúng không vì Ô Hàm đến gần mà bỏ chạy.

Ô Hàm ngồi xổm trước mặt con hồ ly đang nằm sấp giãy giụa dưới đất, nhìn thấy lưới sắt quấn quanh nó, những thứ bên ngoài được thiết kế để ngăn hồ ly cắn đứt lưới sắt. Bên trong lưới sắt khéo léo luồn vào lòng bàn chân hồ ly mà không làm hỏng bộ lông của nó.

Ô Hàm ngay lập tức nhận ra rằng đó là một cái bẫy do bọn săn trộm giăng ra.

Nghe nói bọn săn trộm rất hung dữ, Ô Hàm biết sẽ rất nguy hiểm nếu ở lại đây. Cô nghĩ nghĩ, đang muốn đứng dậy, một con hồ ly liếm liếm mu bàn tay của cô, hướng cô cầu sự giúp đỡ.

“Tao cũng sắp chết rồi, ai tới cứu tao?” Ô Hàm trừng mắt nhìn chúng, đứng dậy.

Mới chỉ chạy vài bước, cô thực sự không đành lòng. Nhắm mắt lại rồi thở ra, cô xoay người, lại lần nữa ngồi xổm bên cạnh hồ ly, một tay giữ cái chân đang vung loạn của nó, tay kia cầm lưới sắt kéo ra khỏi chân của nó.

Sau khi được tự do, con hồ ly liếm mu bàn tay của Ô Hàm thêm vài cái, sau đó chạy về phía trước với hai con hồ ly còn lại.

Ném lưới sắt đi, toàn thân Ô Hàm bị thần kinh đau đớn kích thích lảo đảo đứng dậy, một khuôn mặt hung ác hiện ra trước mắt, máu từ trán chảy xuống, tóc rụng hết, trong mắt còn có sâu ăn xác thối. Người đó nhìn chằm chằm Ô Hàm đang không dám nhúc nhích, đột nhiên chuyển mắt sang phía sau Ô Hàm.

"Phía trước hẳn là thượng câu." Giọng nói xa lạ từ phía sau truyền đến, Ô Hàm lập tức quay người lại, trong rừng mưa nhẹ giống như sương mù phiêu tán, che khuất một phần tầm mắt của cô.

Khi Ô Hàm duỗi tay thật vất vả nắm lấy thứ mà mình đang chờ đợi, nó đã biến mất.

Nhặt lưới sắt lên, Ô Hàm lấy bàn tay dính đầy máu ôm lấy cái dạ dày còn đau của mình rồi chạy về phía doanh trại của đội kiểm lâm.

"Lão đại, có máu. Có người đã thả bọn chúng đi."

"Mẹ nó, đuổi theo cho tao."

Giọng nói như văng vẳng bên tai, Ô Hàm liều mạng chạy về phía trước không dám quay đầu lại.

Trước mắt vọt tới vài chiếc mô tô, toàn những người kiểm lâm mà cô quen đi tới. Trên người mang theo vết thương, xách theo bình nước và túi trang bị, cô phóng trong mưa với tốc độ nhanh nhất.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Diệp Đông nhảy xuống xe, nhìn người trước mặt lảo đảo chạy đến, nheo mắt lại.

Ô Hàm trước người bê bết máu, đầu tóc rối bời và bẩn thỉu, vết máu trên mặt chảy xuống cổ, lòng bàn tay rỉ máu do lưới sắt đâm trúng, quần áo dính chặt vào da lộ ra dáng người lồi lõm.

“Diệp Đông.” Cô đột nhiên hét lớn một tiếng: “Có bọn săn trộm, ở phía sau”

Lỗ Cát lập tức hướng lên trời nổ súng, lần này hăn ta lên đạn: "Tôi bực mình rồi đấy, đều chán sống rồi phải không. Theo tôi." Lên mô tô, vài người từ bên cạnh Ô Hàm chạy như bay qua, làm bùn văng lên quần và cánh tay cô, khiến cô càng trông chật vật hơn.

Diệp Đông cũng từ bên người chạy qua, cưỡi mô tô liếc nhìn cô một cái,  sau đó hướng về phía bọn săn trộm chạy đi.

Xoay người, Ô Hàm thần sắc nhàn nhạt, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cũng không có chọn phương hướng của doanh địa, mà là hướng tới một chỗ khác đi đến.

Sâu bên trong rừng rậm đột ngột xuất hiện một khu nghĩa trang, ở trong mưa âm trầm khủng bố.

Những người kiểm lâm đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ khu rừng được chôn cất bên trong. Bọn họ đến từ những nơi khác nhau, nhưng lại đều cùng yêu thích một nơi. Mỗi ngôi mộ đều có một cây non nhỏ, là khi hạ táng được trồng xuống, ngụ ý: Bọn họ vẫn còn sống.

Dùng mắt trái nhìn xung quanh, Ô Hàm vẫn đang cầm lưới sắt trong tay, cô đã không còn cảm thấy đau đớn, từ lòng bàn tay đến cánh tay chỉ còn cảm giác tê dại: "Cô ở đâu?"

Cô tại chỗ xoay một vòng.

Dừng lại một chút, vừa rồi cô nhìn thấy có người lại đứng ở trước mắt, nhìn thẳng vào cô.

Vài phút sau, người này thu bàn tay lại, nhìn chằm chằm vào lưới sắt trong tay cô và bắt đầu đánh giá.

“Anh là Lâm Sâm, kiểm lâm đã chết một năm trước?” Ô Hàm kinh ngạc hỏi. Cô có ảnh chụp của anh ta, người trước mắt hình dáng rất giống với Lâm Sâm đã chết.

Gật gật đầu, Lâm Sâm quơ tấm lưới sắt trong tay.

Ô Hàm hiểu rõ, giải thích: "Tôi cảm thấy mình không nên vứt nó đi."

Lâm Sâm nhếch miệng cười.

Ô Hàm: "Anh tới tìm tôi, là có chuyện muốn nói sao?"

Lâm Sâm chỉ chỉ tay cô.

"Nhẫn? Anh là muốn nói chiếc nhẫn mà tôi nhặt được?"

Lâm Sâm gật đầu, dùng máu loãng viết trên lòng bàn tay cô: L&J.

"Đó là chữ cái viết tắt của tên hai người họ sao?"

Lâm Sâm lắc đầu.

"Có nghĩa là gì? Một chiếc nhẫn, không phải là biểu tượng của tình yêu sao?"

Lâm Sâm nắm tay cô đột nhiên đặt lên phần ngực thối rữa.

Ô Hàm sửng sốt: "Là... Là phụ nữ sao?" Cô lắc đầu: "Không đâu, tôi đã xem kỹ thông tin, là đàn ông." Lại nhìn khuôn mặt người trước mắt, đúng là có phần giống phụ nữ, nhớ lại ảnh chụp, đó là một người phụ nữ đẹp trai với mái tóc ngắn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngay khi Ô Hàm đang muốn hỏi lại, Lâm Sâm lại từ từ rút lui, chỉ về hướng doanh trại rồi cười cười biến mất trước mặt Ô Hàm.

“Đừng đi, cô có nguyện vọng gì sao, để tôi giúp cô.” Ô Hàm xông tới, lại không đuổi kịp cô ta: “Đừng đi, tôi cần phải giúp cô, xin cô.”

Tuy nhiên, Lâm Sâm không còn hiện ra nữa.

Quỳ trên mặt đất, Ô Hàm dùng lưới sắt đập xuống đất, vùi đầu khóc nói: "Để tôi giúp cô, tôi sợ chết, tôi muốn sống."

Mưa ngày càng nặng hạt, khiến Ô Hàm ướt sũng. Cô chật vật dựa vào bia mộ của Lâm Sâm, ngây người.

“Tìm được rồi.” Giọng nói của Trình Tuấn vang lên, sau đó là một gương mặt quen thuộc đập vào mắt cô.

Một người cao 1m2 kéo cô lên khỏi mặt đất, vác lên vai rồi lại ném lên xe máy. Những tấm lưới sắt mà cô cầm được gói gọn trong một chiếc túi, sau đó phóng như bay trên con đường lầy lội dưới trời mưa.

Lỗ Cát đợi ở ngoài cửa, thấy bọn họ bình an trở về, lập tức từ trên xe Diệp Đông bế Ngô Hàm lên: "Cô ấy đi đâu vậy?"

Trình Tuấn lúc ngừng xe mô tô liền đáp: "Trong nghĩa trang."

"Chạy đến đó làm gì?" Lỗ Cát đỡ Ô Hàm vào nhà.

“Có quỷ mới biết.” Trình Tuấn vỗ vỗ Diệp Đông vẫn luôn không nói chuyện.

Đặt Ô Hàm đầy máu lên ghế sô pha, Lỗ Cát ném một chiếc khăn cho cô, thuận tiện phân phó: "Trình Tuấn, mau đến xem cô ấy bị thương như thế nào."

Trình Tuấn cầm hộp y tế ngồi xổm trước mặt Ô Hàm: "Trên người đều là trầy da, không sao đâu, chỉ là lòng bàn tay của cô ấy bị vướng vào lưới sắt, phải tiêm phòng uốn ván mới được." Vừa nói, gã lấy ống tiêm từ trong hộp y tế ra.

Thấy Ô Hàm không có việc gì, Lỗ Cát mới yên tâm, quay đầu nhìn Diệp Đông đang lẳng lặng đứng ở cửa: "Bên Chu Mân như thế nào rồi?"

Trình Tuấn vội vàng trả lời: "Ba bọn săn trộm bị bắt đã được đưa đến cục quản lý lâm nghiệp rồi. Tôi đoán cậu ta và Tôn Chí Cao đang trên đường nhanh chóng trở về."

Lỗ Cát: "Vội trở về làm gì? Trời đang mưa lớn như vậy."

Trình Tuấn nhướng mày: "Tôi đoán họ sợ bọn săn trộm nhiều người, sợ chúng ta không đối phó nổi nên mới vội như vậy."

Lỗ Cát gật đầu, liếc nhìn Diệp Đông vẫn im lặng từ nãy đến giờ, ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào Ô Hàm đang ngơ ngác.

"Cô cũng thật đặc biệt, cục lâm nghiệp có phải đang kiểm tra cây cối không? Xem cây xem sao ra người đầy máu như thế này?" Trình Tuấn tiêm cho Ô Hàm, cầm lấy miếng gạc trong tay và nói: "Mau lau mình đi,  đừng để nước bẩn lọt vào chỗ tiêm, không lại nhiễm khuẩn."

Diệp Đông nghe xong đi tới trước mặt Ô Hàm, cầm lấy khăn lông bên cạnh cô ném cho Trình Tuấn: "Lau mình giúp cô ấy."

Trình Tuấn thấy Ô Hàm không động đến khăn lông, nhướng mày, cũng quan tâm đến quần áo dính sát vào da cô, gã lau lung tung lên mặt, sau lưng, trước ngực và trên đùi.  Đến khi bị chạm vào vai trái, Ô Hàm lập tức giật nảy mình, sợ hãi chạy trở về phòng.

Cô lấy gương soi vào vai mình, số '25' vẫn còn đó, cô yên tâm thở ra một hơi. Chống tay lên mặt bàn, cô cười tự giễu bản thân sao lại quá tham sống sợ chết.

Cởi ra quần áo ướt đẫm, Ô Hàm thay một bộ quần áo thể thao sạch sẽ rồi bước ra khỏi phòng.

Chu Mân và Tôn Chí Cao vừa trở lại, đang rửa sạch bùn đất trên người.

“Tôi có nấu chút canh gừng, uống một chén cho ấm người.” Sắc mặt Lỗ Cát bình tĩnh, phảng phất như không nhìn thấy vẻ hoảng loạn vừa rồi của Ô Hàm.

Ngược lại, Diệp Đông đang nhìn người con gái có điểm không bình thường này với vẻ mặt u ám.

“Cô đi nghĩa trang để làm gì vậy?” Trình Tuấn tò mò hỏi.

Ô Hàm ngồi ở đối diện bưng canh gừng, mím môi: "Tôi đi lạc."

Diệp Đông híp mắt, trừng mắt nhìn người con gái đang nói dối, một ngụm húp hết canh gừng trong chén, anh thế nhưng lại không sợ nóng.

"Cho nên mới nói, cô không nên đi ra ngoài một mình." Tôn Chí Cao tin lời nói của Ô Hàm: "Chỉ là hôm nay cô làm rất tốt, lập được công lớn rồi đó. Tôi tới đây lâu như vậy rồi mà còn chưa có đụng mặt với bọn săn trộm đâu, hôm nay được tận mắt chứng kiến, cái loại cảnh tượng rượt đuổi này thật đã ghiền.”

Cậu ta hơi kích động: "Cô không biết đâu, chúng nhìn thấy Lỗ Cát với Diệp Đông đến, liền lập tức quay người bỏ chạy. Nhưng mà chúng tôi người đông, chúng chỉ có hai cái chân, làm sao chạy nhanh hơn chúng tôi đi mô tô được. Cho nên, bị chúng tôi bắt trọn cả đám."

Trình Tuấn cũng cười khen ngợi Ô Hàm: "Đúng vậy, hôm nay nhìn bộ dáng cô từ trong cơn mưa lao ra cứ như thần hộ mệnh của khu rừng này vậy, cùng với giọng nói đó, hiện tại tôi vẫn nhớ rõ, xinh đẹp cực kì."

Ô Hàm cười cười, có chút xấu hổ.

Lúc đó, cô không nghĩ đến việc bắt đám săn trộm đó, mà chỉ vì ích kỷ muốn rũ bỏ đám theo đuôi đòi mạng thôi.

Bọn săn trộm kia xuất hiện sẽ quấy rầy việc cô gặp những người khác, nên cô liền chúng giao cho bọn người Diệp Đông trùng hợp đi ngang qua, sau đó xử lý việc riêng của mình, không phải anh hùng như lời bọn họ nói, cô chỉ là một người nhát gan mà thôi.

Một kẻ hèn nhát không quan tâm đến việc sống chết của người khác.

Đối nỗi hành động nắm chặt lưới sắt kia, cô thực sự sợ rằng nó sẽ làm hại những động vật khác. Nhưng hơn thế, lưới sắt sẽ làm cho ý chí cô trở nên yếu ớt, cô muốn người khác khi thấy cô liền thích sự yếu ớt của cô, rốt cuộc tất cả cũng là vì sự ích kỉ trong cô mà thôi.

“Tôi cũng không có làm cái gì.” Cô thực sự không dám nhận lời khen của họ, bởi vì nghe nó giống như một lời châm chọc hơn.

"Đừng khiêm tốn, cô như vậy thế nhưng lại có bóng dáng của Lâm Sâm năm đó." Lỗ Cát lại đặt một bát canh gừng trước mặt cô.

Nhắc đến tên Lâm Sâm, mọi người im lặng trong vài giây, tất cả đều gật đầu đồng ý.

Điều này khơi dậy sự hứng thú của Ô Hàm, cô lập tức hỏi: "Lâm Sâm là ai?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play