Tiếp tục tìm kiếm dất vết lửa cháy để lại ngày hôm qua, vị trí thứ bảy vừa rồi bị Diệp Đông làm phiền, nhưng Ô Hàm cơ bản đã chắc chắn được ở nơi đó không có thứ cô cần tìm.

Cô đi đến nơi ngọn lửa thứ tám đang cháy, dưới một gốc cây tùng.

Lục tung đống tro tàn lên mà vẫn không thu hoạch được gì. Ô Hàm có hơi hụt hẫng ngồi trên mặt đất, dựa đầu vào thân cây, đột nhiên nức nở.

"Ba mẹ, chắc là nhớ con lắm nhỉ." Cô xoa xoa vai trái của mình: "Con sẽ cố gắng, nhất định sẽ sống sót trở về."

Đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống, đập thẳng vào đầu cô đau buốt.

Cô nhặt đồ vật hình tròn đó lên, là một chiếc nhẫn bạc, phía trên có khắc chữ: l&j

Ô Hàm lập tức nhắm mắt phải lại, ở phía xa xa có một bóng người chợt lóe lên, giống như là đang nhìn lén, bèn tức tốc chạy trốn.

Ô Hàm giữ chặt ba lô đeo lưng, liều mạng đuổi theo: "Quay lại, tôi có thể giúp cô." Cô ở trong rừng hô to, nhưng bóng người vừa mới nhìn thấy không xuất hiện lại nữa.

Kiệt sức nằm trong đống đất bùn, trời đổ mưa phùn khiến quần áo cô ướt sũng.

Nằm dưới dòng nước đục ngầu, cô bất đắc dĩ khóc, bụm mặt lại, cơ thể co rúc. Tiếng khóc cùng tiếng gió, tiếng sấm lần lượt thay phiên nhau trào tới, tựa như trong rừng có cô hồn, vô cùng đáng sợ.

Tiếng xe máy từ xa tiến lại, lướt qua cô rồi đột ngột dừng lại, chiếc xe bị trượt ngã xuống bùn vì phanh gấp. Một người đàn ông đầu bù tóc rối từ trên cao nhảy xuống, nhấc bổng Ô Hàm đang nằm lún trên mặt đất bùn lên.

"Cô điên rồi." Âm thanh của Diệp Đông truyền vào trong tai, tựa như là âm thanh ở một phía xa xăm mờ mịt.

Ô Hàm yếu ớt lau nước mưa xối trên mặt mình, đẩy người đang nắm chặt mình ra: "Buông tôi ra, thời gian gần hết rồi, tôi không còn cơ hội nữa."

"Điên rồi." Diệp Đông lôi cô dậy, dùng sức vác cô lên vai, một người phụ nữ cao một mét bảy rất khó đối phó, cô ở đầu vai anh bắt đầu giãy giụa, cũng kéo Diệp Đông ngã xuống đất theo.

Ô Hàm cố gắng đứng dậy, liều mạng chạy đến chiếc ba lô đang ngập trong bùn và ôm nó vào lòng: "Không được ướt, không được ướt." Cô suy nghĩ một chút, tự giác chạy đến trước mặt Diệp Đông: "Mau dẫn tôi rời đi, tôi muốn trú mưa."

Diệp Đông trợn mắt nhìn người phụ nữ mất trí trước mặt này, đỡ chiếc xe máy bên cạnh lên: "Lên xe đi." Anh phất phất tay, để Ô Hàm đeo ba lô ngồi sau lưng mình: "Giữ chặt, đường trơn trượt." Anh kéo tay Ô Hàm, bắt cô ôm chặt mình rồi mới khởi động xe máy chạy thẳng về doanh trại.

Đẩy cửa doanh trại ra, những người khác đã về hết, nhìn chằm chằm hai người họ dính đầy bùn đất, nghĩ bọn họ nhất định đã bị té ngã trên đường về đây, nhất là Ô Hàm, trên gương mặt xinh đẹp toàn là nước với đất.

"Đi tắm nhanh đi." Lỗ Cát đưa khăn lông cho Ô Hàm: "Đóng cửa lại. Yên tâm, thằng nhóc nào dám nhìn lén, tôi sẽ đích thân móc mắt cậu ta."

Trình Tuấn lập tức che mắt mình lại: "Vốn đang muốn nhìn, bị dọa một cái thì hứng thú cũng bay sạch."

Ô Hàm không có tâm trạng làm trò, thiếu tôn trọng đẩy Lỗ Cát ra, bước vào phòng Diệp Đông.

Nhận ra cô có gì đó không ổn, Lỗ Cát sầm mặt nhìn Diệp Đông: "Đắc tội với cô ấy rồi."

"Đắc tội? Ai dám chọc tới cô ta chứ." Diệp Đông nhặt chiếc khăn tắm đã dùng qua bước đến nhà vệ sinh: "Cô ta không tắm thì tôi tắm."

Bên trong phòng, Ô Hàm khẩn trương nhìn sổ ghi chép bên trong ba lô, yên lòng thở ra một hơi. Bên ngoài quyển sổ đã được bọc một túi bóng trong suốt chống nước, cô căng thẳng quá nên đã quên mất.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Bùn đất trên người làm bẩn drap trải giường, Ô Hàm dứt khoát nằm hẳn lên luôn, ôm sổ ghi chú rồi cười không lý do: "Thì ra mình sợ chết như vậy." Như là một câu nói tự giễu cợt chính mình, vang vọng trong căn phòng, sau đó cô lớn tiếng cười, cho tới khi những người ngoài cửa đều nghe thấy được.

"Cô ấy không sao chứ?" Tôn Chí Cao lo lắng nhìn về phía căn phòng.

"Phỏng chừng té hư đầu óc luôn rồi." Trình Tuấn xoa chóp mũi.

Vài phút đồng hồ sau, Diệp Đông bước ra khỏi nhà vệ sinh, liếc nhìn căn phòng của mình, ho nhẹ một tiếng: "Sao cô ta vẫn chưa ra ngoài?"

"Hai người bị sao vậy?" Lỗ Cát đang chuẩn bị cơm trưa.

"Không sao, cô ấy lạc đường trong lúc mưa, chắc là bị dọa sợ rồi." Diệp Đông nói dối, anh nghĩ, Ô Hàm nhất định không muốn để một đám đàn ông hỏi tại sao cô lại ôm chiếc balo rồi khóc lóc trong mưa.

Chu Mân chen vào một câu: "Quả nhiên vẫn là con gái, tuy bề ngoài trông kiên cường nhưng bên trong thì rất yếu ớt."

"Nhìn một cái là biết ngay người đã từng có vợ, lời nói ra cũng..." Ý thức được mình nói sai, Trình Tuấn lập tức đánh vào miệng mình: "Xem tôi miệng thúi này. Ái phi, xin lỗi nhé."

"Không sao, đã qua hai năm rồi, không còn khó chịu nữa." Chu Mân cười, đẩy mắt kính lên đổi chủ đề: "Bảo Ô Hàm đi tắm đi, kẻo lát nữa bị cảm đấy."

"Đúng vậy, chúng ta đều là người lỗ mãng vô tâm, chỉ có cậu là cẩn thận." Lỗ Cát nháy mắt mấy cái với Diệp Đông: "Đi đi, bảo cô ấy ra ngoài đi."

Diệp Đông trùm khăn lông ẩm ướt trên đầu, lập tức đi đến trước căn phòng, anh cũng đang định gọi Ô Hàm, đúng lúc đứng ngay dưới bậc thang.

Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Đông do dự: "Này, tội phạm phóng hỏa, ra ngoài đi, cẩn thận bị cảm."

Một chiếc đũa bay đến bên người anh. Diệp Đông quay đầu lại, thấy mọi người đang làm một loạt động tác khoa chân múa tay với anh.

Diệp Đông ho khan, lại gõ gõ cửa: "Ô Hàm..."

Cửa phòng mở ra, người phụ nữ đầu tóc rối bù, khắp người khắp mặt dính đầy bùn đất đang cầm quần áo mới đứng trước mặt anh, không còn vẻ xinh đẹp thoát tục như những ngày qua nữa, bây giờ trông giống hệt một con ma nữ với sắc mặt lạnh lùng.

Diệp Đông kinh ngạc một chút, sau đó chỉ về phía nhà vệ sinh: "Đi tắm một chút..."

Không đợi anh nói xong, Ô Hàm đã kéo chiếc khăn lông từ trên đỉnh đầu anh xuống, đẩy anh ra và đi thẳng một đường.

Diệp Đông xoa xoa bả vai bị đụng đau, nói thầm một câu: "Sức cũng lớn ghê." Sau lưng truyền tới âm thanh cười trộm. Diệp Đông giả vờ không nghe thấy, đang định xoay người thì bắt gặp drap trải giường trong phòng ướt nhẹp, bèn đẩy cửa bước vào.

Sau khi thay drap trải giường sạch sẽ cho Ô Hàm xong, lại đặt chiếc ba lô mà cô liều mạng bảo vệ lên trên bàn, vô tình nhìn thấy quyển sổ ghi chép được bọc trong túi chống nước. Kiểu sổ ghi chép cổ xưa này bây giờ rất ít thấy, chứ đừng nói là loại giấy kraft mềm mại thượng hạng.

Diệp Đông kiềm chế sự tò mò, bước ra khỏi phòng.

Lỗ Cát bày thức ăn lên bàn, mọi người chờ Ô Hàm ra khỏi nhà vệ sinh.

Một tay Trình Tuấn đỡ bàn, thấp giọng hỏi: "Có phải Ô Hàm có hứng thú với tôi không? Đầu tiên là thừa dịp tôi vừa tắm xong thì lao ra nhìn cơ thể tôi, sau đó bởi vì tôi nói muốn cô ấy mặc đồ sexy hơn một chút mà ngượng ngùng, bây giờ lại vì bị tôi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, bèn trốn ở trong phòng..." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Diệp Đông phun trà: "Anh không biết chỗ nào là bất khả xâm phạm sao?"

"Chỗ nào?" Trình Tuấn chớp mắt.

"Mặt."

Diệp Đông dứt khoát nói, khiến mọi người đều ôm bụng cười.

"Cậu giỏi lắm Diệp Đông, đáng tiếc khi tôi xem cậu như anh em thân thiết nhất, cậu không biết xấu hổ, còn cười nhạo tôi."

"Rầm." Cửa phòng vệ sinh mở ra, một người phụ nữ mặc áo len đỏ sẫm như đóa phù dung bước ra, nước trên mái tóc còn nhỏ giọt, làn da trắng nõn như hoa trà trên núi, lộng lẫy xinh đẹp.

Diệp Đông nhìn một cái, lại nghĩ đến dáng vẻ khóc lóc vừa rồi của cô, cúi đầu nhấp trà.

Trình Tuấn lập tức nghiêng mình trước mặt cô: "Tiên nữ, có thể thực hiện một nguyện vọng của tôi không?"

Nhìn dáng vẻ buồn cười của gã, cuối cùng Ô Hàm cũng nở một nụ cười, cô không muốn khiến mọi người quá lúng túng, bèn hỏi Trình Tuấn: "Nguyện vọng gì?"

"Tôi thiếu một người vợ, tiên nữ có nguyện ý gả cho tôi không?"

Ô Hàm đỡ gã lên, Trình Tuấn được quan tâm mà mừng rỡ, nhướng mày đắc ý nhìn Tôn Chí Cao đang cắn răng ngồi một bên.

"Thật xin lỗi, tôi không thích phụ nữ, không có cách nào gả cho mẹ của anh." Ô Hàm ngồi bên cạnh Lỗ Cát.

Mọi người đập bàn cười ầm lên. Chu Mân nhân cơ hội này nói: "Mong Trình Tuấn thời khắc này đừng gặp bóng ma trong lòng."

"Được, hôm nay tôi nói chuyện không xem ngày, tôi im miệng là được chứ gì." Trình Tuấn ngồi về chỗ cũ, không nói nữa.

Lỗ Cát giơ chiếc ly trước mặt lên, rót cho mỗi người một ít rượu do người địa phương ủ vào ly: "Chúng ta quen biết Ô Hàm cũng coi như là có duyên, trước tiên uống một ly."

Mọi người cũng nâng ly theo Lỗ Cát, cùng nhau uống.

Lỗ Cát nhìn Ô Hàm đang lau miệng ở một bên: "Được, uống cạn đi."

"Không sao, trước kia tôi cũng từng uống với ba tôi..." Ô Hàm đặt ly rượu trong tay xuống, nhàn nhạt cười một tiếng.

Sau mấy giây an tĩnh, Lỗ Cát ho nhẹ cười một tiếng, lần nữa nâng ly rượu lên: "Đến đến đến, uống thêm ly nữa."

Diệp Đông cầm bình rượu dưới đất lên đứng dậy, rót cho Ô Hàm một ly: "Có thể uống nhiều một chút, cho ấm người, cũng có thể trốn tránh."

Ô Hàm không nhìn anh, uống một mình. Rượu này tác dụng chậm mà mạnh, lúc Ô Hàm bắt đầu mơ mơ màng màng mới ý thức đến vấn đề này. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, hơi hối hận vì đã uống rượu.

Cô đứng dậy, lảo đảo một bước, suýt nữa đã ngã quỵ.

Lỗ Cát đỡ cô lên, dặn dò Diệp Đông: "Đưa cô ấy đi ngủ đi."

Diện Đông nhận người toàn thân nóng như lửa, nhấc cô trở vào phòng. Khom người đặt cô nằm xuống giường xong bèn đắp chăn cho cô.

"Tôi thích anh." Ô Hàm đột nhiên lên tiếng, Diệp Đông ngẩn người, dưới mắt là người phụ nữ xinh đẹp vừa mới bày tỏ với mình, anh đang không tin nổi thì Ô Hàm chợt túm lấy cổ áo anh, kéo anh đến trước mặt, hô hấp của hai người có thể nghe thấy rõ ràng: "Không đúng." Ô Hàm lắc đầu một cái, cánh môi gần như có thể chạm lên môi anh: "Không phải tôi thích anh, tôi thích ánh mắt của anh."

"Ánh mắt?" Diệp Đông dùng sức, giữ khoảng cách với cô.

"Cảnh sát Lục, mắt trái của tôi thích anh."

Cảnh sát Lục? Diệp Đông chắc chắn mình đã nghe thấy tên của một người khác. Xem ra người Ô Hàm tỏ tình không phải là anh.

"Cô nhận nhầm người rồi." Diệp Đông đẩy tay cô ra: "Mau ngủ đi."

"Cảnh sát Lục." Ô Hàm đột nhiên đứng dậy, ôm chặt eo anh từ phía sau: "Tôi bỏ trốn, chẳng qua là vì không biết anh thích con mắt trái của tôi, hay là tôi."

Diệp Đông càng nghe càng không hiểu, đang muốn gỡ tay cô ra thì Lỗ Cát bưng trà việt quất vào phòng. Thấy tư thế của hai người, hắn ta cau mày: "Say thành vậy rồi còn không chịu đi ngủ."

Diệp Đông gật đầu một cái, thoát khỏi Ô Hàm rồi ra khỏi phòng.

Lỗ Cát cho Ô Hàm uống trà việt quất, hắn ta liếc nhìn cô gái đang kéo tay Diệp Đông trong bức hình: "San San, có vẻ tôi cần cô đến đây xem một chuyến."

Hắn ta lại lần nước liếc mắt nhìn Ô Hàm đang nhắm mắt lầm bầm cái gì đó, cầm ly ra ngoài đóng cửa lại.

Nửa tiếng sau, Ô Hàm chợt mở mắt, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, cả kinh đứng dậy, cũng tỉnh cả rượu. Cô vỗ lên gương mặt vẫn còn hơi mơ màng, nhắc nhở bản thân: "Không còn thời gian, mày không thể ngủ, không thể tham ngủ."

Cô cầm sổ ghi chép giấy kraft từ trong ba lô ra, nhìn chằm chằm vào nó, sau đó lại nhét nó vào trong ba lô rồi chạy ra ngoài.

Bên ngoài trời đã tạnh mưa, không khí mát rượi, Ô Hàm nhìn vào những dấu vết rõ ràng của xe máy, cô nhớ rằng buổi chiều đến phiên Chu Mân đi tuần tra, có lẽ anh ta chỉ mới vừa rời đi.

Ô Hàm đi dọc theo đường bánh xe, nhắm mắt phải lại suốt một đoạn đường, trong lòng bàn tay là chiếc nhẫn bạc cô mới nhặt được.

"Người chết thứ nhất, hai mươi ngày trước, Ngô Tranh, nam, 23 tuổi, là sinh viên. Người chết thứ hai, nửa tháng trước, Tống Lập, nam, 25 tuổi, luật sư. Người chết thứ tư, ba ngày trước, Chu Diệp, nam, 55 tuổi, nhiếp ảnh gia." Ô Hàm đọc lại tin tức đã học thuộc lòng để giữ đầu óc mình tỉnh táo, tiếp tục men dọc theo vết xe máy tiến về phía trước: "Vậy người chết thứ ba, là ai chứ?"

Cô nhảy qua hố bùn: "Xác chết vứt khắp nơi, vết cắt trên người rõ ràng chính xác."

Đột nhiên cô dừng bước, tay đặt lên con dao nhọn giấu sau eo, đột nhiên xoay người, suýt nữa thì bị một con nai sừng tấm điên cuồng đâm trúng.

Cô hít sâu một hơi, nhìn con hươu một lần nữa, nó đã biến mất không thấy đâu.

Ô Hàm ý thức được có chuyện không đúng, lập tức bắt đầu cảnh giác, nhắm mắt phải lại, dùng con mắt trái nhìn động tĩnh xung quanh. Tim tựa như đã ngừng đập, không dám lớn tiếng thở mạnh, ngồi xổm xuống một nửa, chuẩn bị ứng phó với nguy hiểm có thể ập tới bất cứ lúc nào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play