Những ngày qua nhờ có sự giúp đỡ của Lý Tiểu Sở nên An Huyệt đã không còn tình trạng hoảng sợ nữa.
Trác Vỹ cũng thường xuyên gọi điện hỏi thăm An Huyệt, cô khẽ mừng cho An Huyệt cuối cùng cũng đã có người thật sự yêu thương cô nàng rồi.
Đêm giao thừa cũng đã đến, nếu như cô không xuyên không thì có lẽ bây giờ cô đang vui vẻ cùng gia đình đón tết rồi, cảm giác bây giờ thật tệ, thật buồn.
Mùng 1 tết cũng đến, cô và An Huyệt lặng lẽ ăn sáng cả hai đều mang tâm trạng không vui, An Huyệt là vì cha mẹ đều mất sớm cô nàng chỉ ăn tết cùng họ hàng, còn cô là cảm giác nhớ nhà.
Một ngày tẻ nhạt cũng trôi qua, cô và An Huyệt buồn bã vào phòng ngủ.
__________________
Sáng hôm sau, tiếng chuông cửa đánh thức hao cô nàng dậy, Lý Tiểu Sở lờ mờ đi xuống mở cửa, miệng còn lầm bầm chửi rủa vì có người làm phiền giấc ngủ của cô:
- Ai mà đến làm phiền sớm vậy? -
Cửa mở ra cô dần dần thấy được bóng người đứng trước mặt, dụi mắt vài cái để nhìn rõ hơn thì đối phương lên tiếng:
- Em vẫn chưa nhận ra người trước mặt là ai sao đồ mê ngủ? -
Cô bắt đầu tỉnh táo hơn, người trước mặt đã hiện rõ thì ngay lập tức cô ôm mặt quay vào trong la lớn:
- Aaa~ sao mọi người đến đây giờ này? -
Cô không đợi anh trả lời, một tay che mặt một tay đóng cửa nói tiếp:
- Đợi em một chút -
Ba chàng trai ngơ ngác nhìn nhau.
- Tiểu Sở bị làm sao vậy? - Trương Thiệu Ngôn hỏi.
- Tớ đâu có biết - Trác Vỹ trả lời.
Lý Tiểu Sở chạy nhanh lên tầng vội vàng gọi An Huyệt thức dậy, bản thân cô nhanh chóng sửa soạn lại.
- Thật là không biết vừa rồi anh ấy có thấy mặt mộc của mình hay không nữa? Xấu hổ chết mất -
Cô vội vội vàng vàng sửa soạn thật nhanh rồi đứng trước cửa nhà hít một hơi thật sâu, mỉm cười thân thiện rồi mở cửa ra:
- Chào buổi sáng, mời mọi người vào nhà -
- Em ở bên trong lâu vậy chỉ là để trang điểm thôi sao? Tụi anh sẽ không để ý đến vẻ ngoài của em đâu - Trác Vỹ nói.
Trương Thiệu Ngôn và Trác Vỹ vào bên trong trước còn anh thì vẫn nhìn cô, sự ngại ngùng khiến cô cuối mặt.
- Không cần để ý như vậy, mặt mộc vẫn rất đáng yêu - anh mỉm cười xoa đầu cô.
Cô mở cửa lớn ra để anh lái xe vào, anh mở cốp xe lấy đồ bên trong ra rồi cùng cô vào nhà.
Cô tò mò nhìn túi đồ trên tay anh.
- Anh mua gì vậy? - cô hỏi.
- Mua thức ăn cho em - anh trả lời.
An Huyệt, Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn đang ngồi ở phòng khách gặp cô và anh vào thì Trác Vỹ liền nói:
- Trong nhà còn gì ăn sáng không tụi anh đói quá -
Cô nhìn túi đồ trên tay anh định nói thì bị anh chặn lại.
- Đồ này mua cho em, các cậu ấy không thích ăn đâu -
Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn đen mặt, chưa cho họ xem sao biết họ không thích chứ?
- Vậy để em vào bếp nấu đồ ăn sáng - cô nói.
- Để tớ phụ cậu - An Huyệt nói.
Hai cô nàng nhanh chóng vào bếp ba anh chàng ngồi bên ngoài bắt đầu trò chuyện.
- Đám người chúng ta thuê sao lại không thấy vậy? - Trương Thiệu Ngôn hỏi.
- Họ ở căn nhà đối diện, có người ở cạnh bên nhà cô ấy - anh trả lời.
- Họ cũng chuyên nghiệp đấy - Trác Vỹ nói.
Bên trong gian bếp An Huyệt kéo tay cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Cậu thấy hôm nay tớ thế nào? -
- Cậu rất xinh, sao vậy? - cô hỏi.
- Vậy thì tốt rồi - An Huyệt mỉm cười.
Lý Tiểu Sở nhanh chóng đoán ra vì sao An Huyệt lại hỏi như vậy.
- An Huyệt này, mặt tớ đậm lắm sao, sao Trác Vỹ nói tớ trang điểm? - cô hỏi.
- Màu son của cậu làm Trác Vỹ nghĩ cậu trang điểm đó, con trai mà chỉ cần cậu đánh son là họ bảo cậu trang điểm rồi - An Huyệt nói.
- Mình có nên mở một lớp giáo huấn không? Mình chỉ dùng kem chống nắng với son thôi mà, cậu nhìn xem lông mày còn không kẻ cơ mà - cô đáp.
- Được rồi bảo qua cho họ đi, không biết không có tội mà - An Huyệt mỉm cười nói.
Hai cô nàng nhanh chóng làm xong món xôi thịt, An Huyệt vội ra gọi ba người ngoài kia vào.
Năm người chung một bàn ăn, khiến cô và An Huyệt cảm thấy ấm áp như được quây quần bên gia đình vậy.
- Ngon thật đó -
Nghe Trương Thiệu Ngôn khen ngợi cô liền quay sang nhìn anh cũng muốn nghe anh góp ý.
Nhưng anh chỉ từ tốn ăn, không nhìn cô cũng không nói gì cả.
Thấy ánh mắt trong đợi của cô Trác Vỹ liền hỏi:
- Tớ cũng thấy rất ngon còn cậu thì sao Hoắc Nam? -
Ánh mắt trông chờ của cô cứ dán vào anh, anh trả lời:
- Im lặng mà ăn -
Lý Tiểu Sở có chút buồn bã cúi đầu ăn phần của mình, Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn nhìn nhau rồi lắc đầu, An Huyệt nhìn cô xót xa định lên tiếng thay cho cô nhưng Trác Vỹ nắm tay cô nàng lại ngăn cản.
Lý Tiểu Sở ăn xong cùng lúc với anh, cô kéo ghế đứng lên dọn phần của mình, anh cũng đưa cho cô dọn.
- Lần sau nhớ làm món này - anh nói.
Cô nhìn anh, ý anh là thích món này sao?
- Không được sao? -
Anh thấy cô không trả lời liền hỏi.
- Được - cô mỉm cười trả lời.
Thật ra là anh ít nói, nhưng không có nghĩa là món cô nấu không ngon có lẽ cô nên tìm cách hiểu hơn con người ít nói nhưng hành động nhiều này.